Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Mạc Túc khoanh tay đứng, bình thản thu hồi chiêu thức đả cẩu bổng pháp, híp mắt nhìn về đối diện, cười lạnh:

"Đây đã là lần thứ hai! Nếu ngươi còn muốn làm nam nhân thì tốt nhất giữ khoảng cách. Ta không có nhiều nhẫn nại như vậy đâu!"

Đế Mặc Thần khó được buồn bực một phen, ngón tay dưới ống tay áo hơi vuốt ve vào nhau, tựa như muốn lưu giữ lại khoảnh khắc ôn hương nhuyễn ngọc trong đó. Hắn nhìn Mạc Túc, cười khổ:

"Được rồi, chỉ cần ngươi đừng nhất ý cô hành đòi dẫn bọn nhỏ đi. Sau này ta sẽ không động chạm vào ngươi khi chưa được sự cho phép."

Nhưng mà, tính tình hung ác tàn bạo của nữ nhân này, vậy mà lại hợp khẩu vị của hắn là chuyện như thế nào?

Vô số nữ nhân khi chứng kiến dung mạo của hắn đều hận không thể lột sạch quần áo, trăm phương ngàn kế muốn trèo lên giường hắn. Còn nàng thì ngược lại, tránh hắn như tránh tà ma yêu đạo.

"Lời của ta nói, ngươi cố tình không hiểu? Hay là không có lỗ tai, nghe không đi vào? Nếu đã như vậy, ta không ngại quăng thêm vài viên hắc tử, để kích thích thính giác của ngươi hoạt động tốt hơn nha!!!" Mạc Túc châm chọc mỉa mai, trong tay lại xuất hiện thêm vài viên hạt châu tròn tròn.

Bạch pháo thì công phu và khó làm, chứ hắc tử làm từ lưu huỳnh, nàng trở tay chính là một đống.

Còn dám đưa ra điều kiện với nàng cơ đấy!

Đế Mặc Thần thấy Mạc Túc quá cường thế, hơi thở dài một tiếng, trong lòng không biết là tư vị gì. Nhưng thái độ cũng dịu xuống, giọng nói hơi mất tự nhiên và mềm mại:

"Nếu hủy diệt một Lâu Giang Các có thể bãi bình sự phẫn nộ trong lòng ngươi, thì ngươi cứ làm đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nhưng xem như ta cầu xin ngươi, hiện tại bên ngoài quả thật không an toàn, cũng chỉ có nơi này, mới có thể che mưa chắn gió cho ba mẹ con thôi! Mong ngươi hãy suy nghĩ lại."

Thật ra, hắn cũng không trách thái độ ngang ngược gàn bướng của nàng, mà còn cảm thấy trong lòng hơi nhói nhói. Một nữ nhân mang theo hai con chồng trước, chịu đựng sự đàm tiếu của người đời, đạp bằng sở hữu chông gai để đi đến ngày hôm nay, khẳng định là việc không hề dễ dàng.

Cho nên, nếu hủy diệt một trong những sản nghiệp mà có thể khiến nàng nguôi giận, thì hắn cũng bằng lòng, không một lời oán trách.

Một Lâu Giang Các, vẫn chưa đủ để bù đắp những khổ sở mà ba mẹ con phải gánh chịu trong những năm qua.

Mạc Túc hơi kinh ngạc nhìn Đế Mặc Thần, không nghĩ tới hắn vậy mà có thể phóng thấp tư thái đến mức này. Tuy rằng mới gặp không lâu, nhưng theo trực giác của chính mình, Mạc Túc vẫn tinh tường nhận ra, người nam nhân này cùng mình là cùng một loại người. Cố chấp, tự tin, kiêu ngạo làm theo ý mình. Người như vậy, căn bản sẽ không bao giờ mở miệng phát ra tiếng cầu xin, cũng không bao giờ vì một chút khó khăn mà cúi đầu phục tùng.

Ấy vậy mà...

Trong lúc nhất thời, Mạc Túc cảm thấy có chút khó xử. Sở dĩ hành động xốc nổi khác hẳn ngày thường, là bởi vì nàng muốn cho nguyên chủ một câu trả lời công đạo. Nếu phũ phàng mà nói, nàng và hắn chỉ là hai người dưng nước lã, không hơn.

Đoạn duyên nợ năm ấy, là của hắn và nguyên chủ.


Ngay cả hai đứa nhỏ, cũng là giọt máu do hai người cộng đồng dựng dục thành hình.

Mà nàng, ngoại trừ Thiết Ưng Đội bên người, thì chỉ là một kẻ ngoại lai trong cuộc đời của bọn họ.

Vậy thì nàng có tư cách gì? Ngăn cản ruột thịt tương phùng, cha con nhận nhau đây?

Hoặc nếu đổi chiều suy nghĩ, nếu người đứng ở đây là nguyên chủ, khi gặp lại người xưa thì nguyên chủ sẽ có phản ứng như thế nào?

Có lẽ là hận, nhưng cũng không đến nỗi giết chết đối phương, bởi vì giữa hai người, còn kẹt một đôi trai gái.

Đế Mặc Thần chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm như hắc động, chuyên chú nhìn Mạc Túc, đem hết sự mâu thuẫn, đè nén, và hoảng hốt của nàng thu vào đáy mắt. Nhưng hắn không ra tiếng cắt ngang, mà nhẫn nại chờ đợi, chờ nàng suy nghĩ kĩ càng.

"Được rồi! Dẫn ta đi gặp bọn nhỏ đi! Nhưng nói trước, chúng ta sẽ không trụ ở nơi này quá lâu." Sau một hồi phân tích, Mạc Túc cũng chấp nhận thỏa hiệp.

Thứ nhất, là vì thái độ chân thành của người nam nhân này.

Thứ hai, trước khi tìm ra được hung thủ thi triển liên hoàn kế với ba mẹ con nàng, thì Lâu Giang Các chính là nơi trú ẩn an toàn nhất trong thời điểm hiện tại.

Bất quá, thân phận của người nam nhân này, thật khiến người ta phải suy ngẫm. Hội đấu giá lớn nhất đại lục, hắn vậy mà có thể rộng rãi thả tay, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm thật sao?

Bỗng chốc, Mạc Túc lại nhớ đến lời nói của Mạc Nhất hôm tham gia đấu giá, kết hợp với thực lực của cao cường của người nam nhân này, trong đầu Mạc Túc hiện lên hai chữ "Vực chủ".

Xem ra, đại boss thần bí đứng sau yểm trợ cho Lâu Giang Các, có lẽ chính là người này.

Đế Mặc Thần nhẹ không thể mà thở phào ra một hơi, âm thầm cảm thấy may mắn nàng vậy mà không có lại cự tuyệt.

Nếu nàng cứ nhất ý cô hành, hắn không biết nên xử sự sao cho đúng đắn.

"Đi theo ta!" Đế Mặc Thần hơi ngoắc môi, nói rồi xoay người, đạp bộ pháp từ trên nóc nhảy vào cửa sổ.

Mạc Túc không nói một lời, cũng vận lên huyền lực tranh đua cao thấp.

Hai người một trước một sau tiến vào phòng, Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng ánh mắt sáng lên, trực tiếp từ trên ghế nhảy xuống, đặng đặng hai bước chân ngắn mũm mĩm, giang tay ôm lấy đùi của Mạc Túc, dùi đầu kinh hô:


"Ô ô ô! Tiểu Long, Tiểu Hồng nhớ mẫu thân muốn chết!"

Cả hai đứa đều rất ăn ý mà hoàn toàn làm lơ Đế Mặc Thần.

Đế Thanh Hàn ngước đầu, nhìn đại ca mình bằng ánh mắt thương hại.

Mà Phong hộ pháp, lúc này mới có cơ hội chính diện quan sát Mạc Túc. Không khỏi vì khí thế nghiêm nghị trên người nàng mà trong lòng hít hà một hơi.

Quá giống! Khí chất vậy mà cùng chủ tử như là một khuôn đúc ra tới.

Thật là tuyệt phối! Trời sinh một đôi!

Có lẽ là ánh mắt của Phong hộ pháp quá nóng bỏng, nên Mạc Túc hơi nhướng mày nhìn trở lại, ánh mắt sắc bén mang theo xem kĩ, đáy mắt chợt lóe qua một tia hiểu rõ.

Nàng còn tưởng là ai đâu, thì ra là con hàng trong bóng tối âm thầm theo dõi nàng đến tận đây.

Bất quá, hắn vì sao lại xuất hiện ở chỗ này!?

Phong hộ pháp chịu không nổi ánh mắt đầy uy áp đánh giá kia, vội vã gục đầu xuống, ngón tay hơi miết chặt vỏ kiếm, trong lòng dâng lên kinh đào hãi lãng.

Chủ mẫu đại nhân, ánh mắt thật là sắc bén!!!

Mạc Túc thu hồi tầm mắt, ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của hai đứa nhỏ, ánh mắt mang theo lo lắng:

"Tiểu Long, Tiểu Hồng, hai con không sao chứ!?"

Mạc Du Hồng mếu máo, thanh âm mềm nhũn cáo trạng:

"Mẫu thân, có người xấu muốn bắt cóc bọn con. Cũng may có Hàn thúc thúc và Hoa dì động tác nhanh, kịp thời mang chúng con đến đây. Nếu không sợ là không gặp được mẫu thân rồi."

Mạc Vân Long thì có chút chột dạ mà nói:


"Mẫu thân! Người xấu rất đông, hơn nữa thao tác thuần thục và huấn luyện có tố, khẳng định là được bồi dưỡng kĩ càng. Muội muội suýt chút thì bị bọn họ bắt được. Trong lúc nguy cấp, con đã sử dụng viên Bạch Pháo duy nhất mà mẫu thân giao cho. Hơn nữa Hoa dì cũng bị trúng phải mũi tên có độc."

Mạc Túc nghe đến đây thì đã hoàn toàn yên tâm, vuốt đầu hai đứa rồi an ủi:

"Không sợ, không sợ! Nguy hiểm đều đã đi qua. Tiểu Long, mẫu thân đưa con Bạch Pháo lại không phải để dành, có việc thì cứ dùng. Không cần thiết phải tiếc nuối do dự. Chúng nó chỉ là vật ngoài thân, hết rồi thì có thể làm cái khác. Duy chỉ có mạng mình là phải tận lực bảo vệ. Mẫu thân không hề trách con, ngược lại còn nên khen con mới đúng."

"Thật sao mẫu thân!?" Mạc Vân Long ánh mắt sáng lên, nhìn Mạc Túc tràn đầy ỷ lại.

"Mẫu thân đã bao giờ lừa con chưa?" Mạc Túc hơi nhếch khóe môi, cười nói.

Bẹp!

Không ngại có người ngoài, Mạc Vân Long nhún chân, hôn vào má phải của Mạc Túc một cái rõ kêu, rồi cười khúc khích:

"Mẫu thân tuyệt vời nhất!"

Mà Mạc Du Hồng thấy vậy, làm sao có thể chịu thua kém, cũng kiễng chân hôn vào má còn lại, nói:

"Bây giờ thì đồng đều rồi nè mẫu thân! Tiểu Hồng cũng yêu mẫu thân nhất trên đời."

Ba người đàn ông đứng ngậm ngùi trong phòng, trơ mắt nhìn cảnh tượng ấm áp này mà không thể làm gì khác được.

Bất chợt, từ bên ngoài vọng lại một tiếng nói oang oang, đánh vỡ thế khó xử hiện tại:

"Chết tiệt, rốt cuộc là tên vương bát con bê nào nhân lúc ta không có ở đây mà dám tiến đến tạp bãi quấy rối. Chán sống rồi sao? Cả hạ nhân nữa, sao không có một người kịp thời khởi động đại trận phòng hộ? Tốn cơm tốn gạo nuôi các ngươi, để các ngươi rảnh rỗi ở không à?"

Phong hộ pháp xoa xoa gân xanh nổi đầy trán, mí mắt giật giật dự báo điềm chẳng lành. Không thấy người đã nghe rành tiếng, ngoài Giang Nguyệt ra thì còn ai vào đây!?

"Di! Chủ tử, Tam công tử, A Phong, các ngươi đều ở đây à? Thế nào? Có bắt được hung thủ đến gây rối chưa? Thế quái nào thuộc hạ mới ra ngoài có chút xíu mà Lâu Giang Các đã tan hoang thành thế này rồi?"

Nói thật, lúc đi trở về, Giang Nguyệt còn cho rằng chính mình là đi nhầm vào bãi chiến tích nào rồi nữa chứ. Nàng đứng ở trước cửa, dụi mắt mấy chục lần, hoàn toàn không nhìn sai ba chữ khắc trên bảng hiệu, lúc ấy mới chịu tin tưởng đây thật là Lâu Giang Các không lầm.

Cùng lúc đó thì cơn điên tiết đã trào dâng lên rồi. Nàng chưởng quản nơi này đã nhiều năm, còn chưa từng thấy ai phách lối đến mức này, can đảm tạc nổ nóc đỉnh nhà nàng.

Tiểu biểu tạp, bản Các chủ đến tiêu diệt ngươi đây!

Giang Nguyệt bước vào phòng, trước tiên thấy được ba nam nhân đứng chặn cửa, cho nên vẫn chưa phát hiện trong phòng còn nhiều thêm một người xa lạ.


Mà Mạc Túc lúc này đã ngẩng đầu lên, xuyên qua ba người, quan sát đến Giang Nguyệt, khẽ nhướng mi.

Thì ra đây chính là người cùng Mạc Nhất giao dịch thường xuyên, các chủ Lâu Giang Các - Giang Nguyệt đó sao?

Cũng thật là một cô nương có cá tính!

Bất quá, cô nàng vậy mà gọi nam nhân này là chủ tử?

Hắn rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Chưa đợi Phong hộ pháp hay Đế Thanh Hàn kịp thời ra tiếng giải thích, Đế Mặc Thần đã vung tay lên, lạnh lùng nói:

"A Phong, A Nguyệt, các ngươi theo ta đến thư phòng!"

Phong hộ pháp và Giang Nguyệt đối mắt nhìn nhau, sau đó gục đầu tuân mệnh:

"Vâng, chủ tử!"

Đế Thanh Hàn thoáng liếc nhìn qua ba mẹ con Mạc Túc, âm thầm gãi đầu, cười hì hì:

"Đệ cũng vừa nhớ ra mình còn có chuyện phải làm, đệ đi trước nha."

Hiện tại hắn còn không có can đảm đối mặt với đại tẩu, cho nên ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

Đế Thanh Hàn nói xong liền chuồn êm, thân ảnh biến mất còn nhanh hơn con thỏ.

Đế Mặc Thần trước khi cùng thủ hạ rời đi, hơi xoay đầu nhìn ba mẹ con, ánh mắt hiện lên một mạt vui vẻ, ho khan nói:

"Khụ! Ngươi cứ tự nhiên xem đây là nhà của mình. Thích ăn uống gì thì cứ gọi hạ nhân là được, không cần phải câu nệ gì cả!"

Mạc Túc chỉ liếc qua hắn, rồi "ừ" nhẹ một tiếng, sau đó lực chú ý lại tiếp tục dời về hai đứa con của mình.

Mà Giang Nguyệt, thình lình nghe được âm thanh của một nữ nhân thì bóng lưng chợt cứng đờ, mắt cũng choáng váng, muốn tò mò hỏi gì đó, đã bị Phong hộ pháp quàng vai, mạnh mẽ dắt đi trong sự ú ớ hụt hẫng.

"Đừng hỏi nhiều, nên chuẩn bị tâm lý để thừa nhận cú sốc kế tiếp đi!" Phong hộ pháp thủ thỉ vào tai Giang Nguyệt, giọng nói xen lẫn một tia trêu đùa.

Giang Nguyệt trong lòng buồn bực không thôi, nàng mới đi ra ngoài chưa đầy nửa buổi, sao cảnh tượng lại nghiêng trời lệch đất thế này. Ngay cả chủ tử và Phong hộ pháp đều thần thần bí bí.

Còn nữ nhân trong căn phòng kia nữa, tuy rằng chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, nhưng sao nàng lại cảm thấy quen mắt đến thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui