Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ


Trong lúc mười người đang chuẩn bị cho Thanh Mãng Xà một kích trí mạng, thì bỗng chốc một con cá sấu yêu trong đàn đã nhịn không nổi mà vượt lên trước, tốc độ nhanh đến kinh người, nó há miệng rộng miệng giếng, táp lấy đầu của ám vệ gần nó nhất.
"A Lục!!!" Chín người kể cả Yến Thừa Diệu và Yến Minh Ly nhìn thấy cảnh này, khóe mắt như muốn nứt ra, nhưng đáng tiếc mỗi người đều có cương vị, không thể thoát thân đi cứu giúp.
Bởi vậy, chín người chỉ có thể trơ mắt phẫn hận nhìn A Lục bị cá sấu yêu lôi đi trở lại trong đàn, cùng đồng bọn của nó phân thức ăn.
Cho đến khi sinh mệnh kết thúc, A Lục đều không kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết nào.
"Đáng chết!" Yến Thừa Diệu tức giận gầm nhẹ, cánh tay cầm cung siết chặt đến mức gân xanh đều nổi lên.

Ánh mắt hắn nhìn đàn cá sấu yêu trở nên hung ác nham hiểm, dường như muốn ăn tươi nuốt sống chúng nó.
Mà cũng trong lúc này, mười người thiếu mất một người, có một chỗ cương vị là trống, cho nên Thanh Mãng Xà nhân cơ hội toản lỗ hổng, phiên thân xoay người một cái, toàn bộ thân rắn uốn éo, cái đuôi mạnh mẽ quét ngang, chín người không thể không thể lùi về phía sau né tránh công kích.
Ánh mắt đỏ ngầu hung ác, Thanh Mãng Xà đập đuôi xuống đất mượn lực, hướng về Yến Minh Ly mà phác tới.
"A Ly!"
"Công chúa!"
Yến Thừa Diệu và các ám vệ đồng thanh kinh hô, ánh mắt để lộ ra kinh hãi, nhấc chân đuổi theo.
Đúng lúc này, những đàn cá sấu yêu cũng đồng loạt dựng lên đầu, trườn thân bước tới, miệng rộng há mở lộ ra hàm răng sắc bén dày đặc.
"A Ly, mau chạy đi!" Yến Thừa Diệu bất đắc dĩ bị một con cá sấu yêu cản trở, buộc phải triền đấu cùng nó, cho nên hắn chỉ có thể vội vàng hét lên nhắc nhở Yến Minh Ly.
Mà bảy người ám vệ, đồng loạt đều bị cá sấu yêu quấn lên, nhất thời phân không ra thân.
Yến Minh Ly đối mặt với cặp mắt đỏ ngầu của Thanh Mãng Xà, chỉ cảm thấy trong lòng run lên, một cỗ khí lạnh mơn trớn dọc theo đường xương sống, tay cầm súng giản thể run rẩy rồi rơi xuống đất.

Cạch!
Khuôn mặt Yến Minh Ly xoát một chút trở nên trắng nhợt, mắt thấy Thanh Mãng Xà há mồm táp tới, nàng chỉ có thể xoay người chạy trốn.

Nàng biết rõ, không có súng giản thể, hơn nữa một bàn tay còn bị thương, chỉ còn một tay cầm roi, nàng không thể nào chế trụ được nó.
Vụt!
Cho dù Yến Minh Ly phản ứng không chậm, nhưng đồng thời tốc độ của Thanh Mãng Xà cũng rất nhanh, nháy mắt đã tới sau lưng Yến Minh Ly.
Yến Minh Ly chỉ thấy lông tơ toàn bộ dựng đứng, bản năng của thân thể đã nhanh hơn suy nghĩ, nàng nhanh chóng nằm úp sấp xuống đất.
Thanh Mãng Xà không nghĩ tới mục tiêu đã ngay trước mắt mà còn có thể tránh thoát, cho nên công kích của nó phác không vào hư vô, ánh mắt càng trở nên dữ tợn.
Nó nhanh nhẹn lộn người, dựng đứng trên không, cặp mắt hung ác tỏa định Yến Minh Ly, cái đuôi từ trên cao đập xuống.
Có thể khẳng định, nếu Yến Minh Ly bị cái đuôi của nó đập trúng, nhất định sẽ trọng thương.
Sống gần hai mươi năm trên đời, Yến Minh Ly chưa bao giờ cảm thấy, tử vong gần nàng đến như vậy.

Trong ánh mắt không khỏi dâng lên một tia không cam lòng, nhưng huyền khí khô kiệt, cả người vô lực, bàn tay đau đớn khiến cho nàng nhấc không nổi một chút sức lực đi phản kháng.
Nắm đấm hơi buông lỏng, khuôn mặt lộ ra tuyệt vọng, Yến Minh Ly nhắm mắt, hai dòng thanh lệ chảy ra.
Phụ hoàng, mẫu hậu, kiếp sau tái kiến! Đời này Ly nhi không thể tẫn hiếu cho hai người rồi.
Yến Minh Ly cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng bỗng chốc bên tai vang lên một tiếng vang lớn, một bàn tay chứa huyền lực hùng hậu từ xa bay tới, đập lên lưng của Thanh Mãng Xà.
Nó gầm rú một tiếng, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Yến Minh Ly, thân hình của nó bị huyền lực đánh sâu vào, tấc tấc phân chia, tan vỡ thành từng mảnh rồi rơi xuống, huyết vụ bắn đầy khuôn mặt của Yến Minh Ly.

Nhưng người sau hồn nhiên không để ý tới, ánh mắt ngơ ngác nhìn một bóng dáng từ đằng xa bước tới, càng ngày càng gần.

Mà đợi khi thấy rõ người đến là ai, ánh mắt vốn đã mất đi sinh cơ bỗng nhiên tro tàn lại cháy, phụt ra một mạt ánh sáng vui mừng.
“Túc tỷ tỷ!” Giọng nói tuy rằng khàn khàn, nhưng không thể che dấu được vẻ vui mừng và phấn khởi.
Mạc Túc vận dụng thân pháp, tốc độ thật nhanh tới gần Yến Minh Ly, đỡ người sau ngồi dậy, ánh mắt tràn ra lo lắng:
“Minh Ly, muội không sao chứ?”
Yến Minh Ly thuận lực ngồi dậy, sắc mặt vui vẻ, ánh mắt kích động nhìn Mạc Túc:
“Muội không sao, may mà tỷ đến kịp thời.

Túc tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ đi đâu vậy? Bọn muội tìm khắp nơi mà vẫn không thấy, lo lắng tỷ xảy ra chuyện.”
Mạc Túc đưa tay sửa sang lại tóc tai cho Yến Minh Ly, nhẹ giọng nói:
“Muội lại không phải không biết bản lĩnh của ta, ta sao có thể xảy ra chuyện gì.

Ngược lại là bọn muội, sao lại rơi vào tình cảnh này?”
Mạc Túc bớt thời giờ nhìn qua Yến Thừa Diệu và các ám vệ, bọn họ đều đang chiến đấu kịch liệt, từng con cá sấu yêu ngã xuống lại có con khác bổ sung đi lên, triền miên không dứt, huyền lực sớm hay muộn sẽ bị cạn kiệt mà bị vây quanh.


Bởi vậy, thần sắc của Mạc Túc cũng không khỏi ngưng trọng.
Cá sấu yêu ở Huyền Nguyệt đại lục tuy rằng thuộc về tầng chót nhất, nhưng tập tính sống theo bầy đàn, hơn nữa da dầy thịt béo, cho nên một khi bị vây quanh quần ẩu, tuyệt đối là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Yến Thừa Diệu bản tính cẩn thận, làm sao sẽ trêu chọc đến chúng nó?
Thấy Mạc Túc nghi hoặc khó hiểu, Yến Minh Ly thở dài nói, thần sắc khó nén bi phẫn:
“Tất cả đều là do tiện nhân Liễu Như Tâm cùng với Lục Nghị hai người giở trò quỷ, bọn họ đem Phùng Hoan Phấn rắc lên người muội, cho nên mấy ngày nay bọn muội đều gặp phải yêu thú, bất đắc dĩ đào vong, cuối cùng chạy đến nơi này, ai biết còn hấp dẫn Thanh Mãng Xà cùng cá sấu yêu vây quanh, thật là xui xẻo đến cực điểm.”
Mạc Túc nghe xong cũng giật mình không thôi, nàng đã biết Liễu Như Tâm tâm địa rắn rết, nhưng không nghĩ tới sẽ làm ra hành động độc ác như thế này.
“Liễu Như Tâm và muội rốt cuộc xảy ra mâu thuẫn gì? Hai người cách hai quốc gia, muội lại là lần đầu tiên đến Thiên Nguyệt, lẽ ra không nên có hiềm khích mới đúng.” Mạc Túc nhíu mày nghi hoặc, nàng ở Nam Yên Quốc bảy năm, từ lúc quen biết đến nay, không hề nghe nói qua Liễu Như Tâm cùng Yến Minh Ly có thù hận gì?
Yến Minh Ly cười khổ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ nói:
“Là lạn đào hoa của ca ca chọc họa, muội đây là đơn thuần dính phải tai bay vạ gió.

Đến nỗi Lục Nghị tên kia, hẳn là ghi hận bị muội từ hôn, hơn nữa tự ý tổ chức đại hội kén rể, cho nên mới muốn khiến muội thân bại danh liệt.

Túc tỷ tỷ, tỷ nhất định phải báo thù cho muội!”
Mạc Túc nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt phức tạp, đưa tay vỗ vai Yến Minh Ly, lạnh lùng nói:
“Yên tâm, mặc kệ là Liễu Như Tâm hay là Lục Nghị, ta đều sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Mạc Túc móc ra một cái bình sứ đưa cho Yến Minh Ly, rồi nói:
“Muội đem viên thuốc này uống vào, tuy rằng không thể giải Phùng Hoan Phấn, nhưng ít ra có thể áp chế được nó ở trong máu phát tán, không tiết lộ hơi thở ra ngoài hấp dẫn yêu thú.

Muội bị thương rồi, ngồi một bên nghỉ ngơi đi, ta đi giúp Thừa Diệu bọn họ.”

Yến Minh Ly cầm chặt bình sứ, sắc mặt ngưng trọng nói:
“Túc tỷ tỷ, nhất định phải cẩn thận!”
Mạc Túc gật đầu đứng lên, híp mắt nhìn tình thế trước mắt, cá sấu yêu nhiều không kể xiết, mà nơi xa dưới đầm lầy vẫn còn có vô số con bò ra.

Nàng vận dụng thân pháp gia nhập vòng chiến, tả xung hữu đột, Kim Huyền cảnh giới bùng nổ mà ra, nắm tay múa may quay cuồng, cơ hồ là một quyền oanh nát một con cá sấu.
Có Mạc Túc gia nhập, đám người Yến Thừa Diệu hiển nhiên là áp lực giảm bớt vài phần, Yến Thừa Diệu mới có thời giờ ngước nhìn qua, mỉm cười chào hỏi:
“A Túc, ngươi rốt cuộc đã tới!”
Mạc Túc gật đầu, chân trái nhảy lên, đá gãy hàm răng của một con cá sấu, hai tay hóa thành quyền ảnh, oanh bay một con khác, ánh mắt ngưng trọng nói:
“Thừa Diệu, ngươi cùng ám vệ cố chống đỡ một chút, ta đi tìm Cá Sấu Yêu Vương!”
Yến Thừa Diệu nháy mắt đã biết Mạc Túc muốn làm gì, hiển nhiên là muốn bắt giặc thì bắt vua trước.

Lời nói muốn ngăn cản nhưng đến bên miệng lại thu hồi, hắn cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của Mạc Túc, cho nên chỉ rút gọn lại thành mấy chữ:
“Cẩn thận, nhất định đừng làm bản thân bị thương!”
Hắn không nghĩ tới, mới mấy tháng không gặp mà cảnh giới của nàng đã tăng lên nhiều như thế.

Tựa hồ khoảng cách giữa hai người đã càng kéo càng xa rồi.
“Ngươi cũng cẩn thận!” Mạc Túc nói xong, thân ảnh nhảy lên đầu của cá sấu yêu, đạp bộ pháp nhảy qua từng con, hướng chỗ sâu trong của đầm lầy mà đến.
Chỉ có phóng đổ Cá Sấu Yêu Vương, thì con đàn cháu chắt của nó mới có thể lui lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui