Ngày thứ ba sau khi tiến vào bí cảnh, Mạc Túc lần lượt tiêu diệt ba tốp lẻ bám đuôi. Cũng không biết lý do gì khiến cho Nguyệt Dao trở nên điên cuồng như vậy, đem toàn bộ Nguyệt Ảnh Vệ bồi dưỡng nhiều năm trở thành con cờ chốt thí.
Tuy rằng Mạc Túc thắng được, không hề bị trọng thương gì, nhưng sự xuất hiện của Nguyệt Ảnh Vệ đã trì hoãn bước chân nhiều ngày qua, khiến cho tâm tình nàng càng thêm bực bội. Bảo bối một mống cũng chưa được đến, ngược lại làm cho cả tinh thần và thể xác đều mệt nhọc.
Ai, số khổ!
Mạc Túc một mình lập dị độc hành, thỉnh thoảng nếu có gặp được đoàn đội nào đó, nàng cũng sẽ tròng lên không gian thứ nguyên rồi ngang nhiên đi qua trước mặt họ, bởi vì tính chất đặc thù nên không bị ai phát hiện.
Nhớ đến chuyện này, Mạc Túc lại căm tức trong lòng. Nàng đến Huyền Nguyệt đại lục đã được bảy năm, sử dụng không gian dị năng làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Ai mà ngờ được gặp phải kẻ lặp dị như Đế Mặc Thần. Hắn là người đầu tiên nhận ra cái nàng sử dụng là không gian hệ. Ưu thế sở dĩ là ưu thế, bởi vì địch nhân hoàn toàn không hiểu rõ nó, mới có thể đánh xuất kì bất ý, khiến cho địch nhân trở tay không kịp. Kể từ đó, đối phó với Đế Mặc Thần, Mạc Túc đã mất đi ưu thế lớn nhất mà nàng lấy làm tự hào.
Mạc Túc âm thầm buồn bực, cũng không biết hai bảo bối nhà nàng hiện tại đang làm gì!?
Bên ngoài bí cảnh, vùng ngoại ô.
Nơi này rất ít người qua lại, ở giữa trung tâm có một mảnh bình nguyên với thảm cỏ xanh mướt, mặt Bắc tiếp xúc với đường đá đi thông vào thành, mặt Nam là rừng cây. Mà phía Tây là một vách đá cao chót vót, thác nước từ phía trên chảy xuống, óng ả như dải lụa ngân hà, phía Đông là một con sông nhỏ vắt ngang giữa vách đá, thượng nguồn bắt đầu từ chỗ trũng của thác nước, hạ lưu lại vượt qua cái khe của bìa rừng, không biết chảy hướng nơi nào. Nói chung là khung cảnh rất thơ mộng.
Hai đứa nhỏ Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng được Mạc Túc tâm tâm niệm niệm, lúc này một đứa thì hái hoa, một đứa thì chạy khắp nơi - để bắt chuồn chuồn.
Quỷ mới biết, một chỗ chỉ toàn là hoa dại thế này, vì sao lại tụ tập rất nhiều chuồn chuồn?
Phong hộ pháp ôm một đống cây gỗ từ trong bìa rừng đi ra, lau vội mồ hôi trên trán, sau đó xông xáo ở tại chỗ dựng lên lều trại, kình dù căng bạt.
Mà Nguyệt hộ pháp, lại xắn tay áo, một tay cầm dao phay, tay còn lại xách một xâu bao gồm các loại thịt, tiến đến bờ sông làm sạch.
Mà Đế Mặc Thần lại như tôn thần ngồi tại chỗ chỉ huy, ánh mắt không rời hai đứa nhỏ cho dù chỉ là một khắc, thỉnh thoảng nhắc nhở:
"Tiểu Long, con chạy chậm một chút, cẩn thận té ngã!"
Đối với lời nhắc nhở, Mạc Vân Long không quay đầu lại, bĩu môi nói:
"Thúc thúc không cần nhắc, con từ bốn tuổi đã thuần thục bắt chuồn chuồn đem đi chợ bán kiếm tiền tiêu vặt. Không té được!"
Đế Mặc Thần bật cười, không để bụng giọng điệu huênh hoang của tiểu tử nào đó.
Bất quá, mới bốn tuổi đã suy nghĩ cách tự lập kiếm tiền, không hổ là con trai hắn, rất có tiền đồ.
Đế Mặc Thần cảm thán trong bụng, lại nhìn sang hướng khác, thấy Mạc Du Hồng lui cui giữa bụi cỏ thì giật nảy mình, nhíu mày thốt lên:
"Tiểu Hồng, con làm gì đó? Hoa đều ở bên trên sao không hái, lom khom ở nơi đó coi chừng có rắn đấy."
Nếu là trẻ con bình thường, một khi nghe tới ma quỷ, xà trùng chuột kiến đều đồng loạt sợ hãi tránh xa ba thước, nhưng mà Mạc Du Hồng lại không phải trẻ con bình thường.
Không chỉ không né tránh, mà Mạc Du Hồng còn lọ mọ làm ra một con rắn nhỏ bằng cỡ ngón út, đặt nó giữa lòng bàn tay, rồi đứng lên cười khanh khách nhìn Đế Mặc Thần:
"Thúc thúc nhìn xem, tiểu rắn nhỏ đáng yêu biết bao? Vì sao tất cả mọi người đều kiêng dè chúng nó chứ."
Mới đầu khi thấy, Đế Mặc Thần còn giật mình kinh hãi, bất quá hắn nhanh chóng phát hiện tiểu rắn nhỏ không có độc, hơn nữa còn dịu ngoan thân mật cọ đầu vào lòng bàn tay của tiểu nữ hài, trong lòng thở phào đồng thời bất đắc dĩ:
"Các con... thật là không thể khiến người ta bớt lo được mà."
Đế Thanh Hàn đứng bên cạnh vỗ vai hắn, chậc lưỡi:
"Ai nha, quả thật là trường giang sóng sau đè sóng trước. Khi còn nhỏ đại ca huynh chưa chắc bằng bọn nhỏ đâu. Chỉ có thể nói, đại tẩu dạy dỗ quá tốt, giúp bọn trẻ phát huy hết tiềm lực."
Hắn phun tào Đế Mặc Thần một phen, tiện thể vuốt mông ngựa của đại tẩu tương lai. Đại tẩu không có ở đây, nhưng thuộc hạ của nàng lại ở đó, khẳng định nghe rõ mồn một và sẽ truyền lại lời hắn.
Bất quá, Đế Thanh Hàn chưa kịp đắc ý bao lâu, thì Đế Mặc Thần đã dội cho hắn một gáo nước lạnh:
"Có vẻ như đệ nhớ lầm nhỉ? Lúc nhỏ là người nào sợ ma, sợ rắn rết, sợ luôn cả người lạ? Ngày nào không có ta hay Cửu Diên ngủ cùng thì khóc lóc um sùm. Ta nhớ ta không có như vậy, người đó là đệ mới đúng. Quả nhiên, chỉ người có gien ưu tú thì mới có thể sinh ra con trai con gái ưu tú như vậy. Kì thật, đệ không cần hâm mộ! Mà cho dù có hâm mộ cũng làm không tới. Đây là ưu điểm trời ban."
Phốc!
Đế Thanh Hàn chỉ cảm thấy bản thân trúng đòn nghiêm trọng, máu huyết tụt dốc không phanh, đỡ không được trình độ độc miệng này.
"Thiết! Đại ca cũng đừng đắc ý quá sớm, trước tiên huynh phải qua cửa ải của đại tẩu đi đã. Đừng tưởng nàng giao hai đứa nhỏ cho huynh chăm sóc mấy ngày thì đã lâng lâng. Ha hả, đệ dám khẳng định, đại tẩu một khi giải quyết xong mọi chuyện, chắc chắn mang bọn nhỏ cao chạy xa bay." Đế Thanh Hàn nghiến răng nghiến lợi thọc gậy bánh xe.
Độc miệng đúng không? Ai chẳng biết?
Tới đi! Huynh đệ cho nhau thương tổn đi!
Đế Mặc Thần trầm mặc một hồi, thở dài:
"Đệ đi câu cá đi, ta yên tĩnh suy ngẫm một lát!"
Tuy rằng lời nói khó nghe một chút, nhưng Đế Mặc Thần không thể không thừa nhận, đệ đệ cảnh báo rất đúng.
Nếu là người khác, hắn có tự tin giữ chân, khiến cho đối phương si mê chính mình. Nhưng Mạc Túc là một biến số khó lường.
Đối với việc chinh phục nàng, hắn không thể nắm chắc một trăm phần trăm. Sống hơn hai mươi năm trên đời, Đế Mặc Thần lần đầu tiên cảm thấy vô lực, và thất bại.
"Nói không lại thì tìm cớ bắt tiểu gia ta làm cái này cái nọ, hừ!" Đế Thanh Hàn lầm bầm lầu bầu, xách cần câu ra bờ sông làm ** li.
Mạc Cửu hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, tất cả mọi người đều có việc để làm, hắn cũng ngượng ngùng đứng làm kẻ nhàn rỗi, cho nên tiến lại gần Đế Mặc Thần, tò mò hỏi:
"Cái đó... ta có thể giúp được cái gì sao?"
Đế Mặc Thần đặt tay ngang đầu gối, nghiêng đầu nhìn Mạc Cửu, lại nhìn ra xa một hồi, lắc đầu:
"Bọn họ đều sắp làm xong, không có gì cần ngươi giúp."
"Ồ!" Mạc Cửu khảy khảy mười ngón chân, ngồi xổm tại chỗ, nghi hoặc nhìn Đế Mặc Thần.
Hai người im lặng không nói chuyện, một lát sau, Đế Mặc Thần chịu không nổi bị người nhìn chăm chú, nhướng mắt nói:
"Ngươi có việc gì thì cứ hỏi đi! Một người nam nhân nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quặc đó, nếu để người khác bắt gặp, sẽ hiểu lầm ngươi có ý đồ với ta đấy!"
"Khụ, khụ, khụ! Cái quái gì? Mạc Cửu ta là nam nhân đường đường chính chính, lại không phải có đặc thù ham mê, đừng có suy bụng ta ra bụng người!" Cho dù Mạc Cửu định lực mười phần, nghe câu nói trên cũng suýt chút nữa ngã ngửa ra sau. Tuy rằng không bật ngửa, nhưng cũng bị sặc cái chết khiếp. Nhịn không được trợn trắng mắt phản bác.
"Vậy nói đi, dọc theo đường đi, ngươi luôn dùng ánh mắt nhìn lén bản tôn? Là muốn làm gì?" Đế Mặc Thần đột nhiên suy nghĩ ra một cách. Nếu phòng tuyến ở nơi Mạc Túc quá cứng rắn, vậy hắn có thể xuống tay mua chuộc người bên cạnh nàng.
Đúng vậy, chủ ý này không tồi!
"Phi! Bớt tự mình đa tình. Cửu gia ta chỉ là tò mò, ngươi thật là phụ thân của bọn nhỏ? Trông không giống chút nào. Nói đi cũng phải nói lại, người đánh chủ ý phải là ngươi mới đúng. Đừng tưởng ta nhìn không ra ý đồ của ngươi đối với chủ tử nhà ta."
Đế Mặc Thần ngoắc ngoắc khóe môi, âm cuối hơi giơ lên:
"Huyết thống thì có thể nào làm giả được, ngay cả A Túc đều không phủ nhận. Nói nữa, ngươi đi theo A Túc được bao lâu rồi!?"
Mạc Cửu âm thầm cảnh giác, tên này thật sự đánh chủ ý lên chủ tử?
Bất quá, trong lòng hắn có chút kích động và hưng phấn là chuyện như thế nào?
Mạc Cửu tặc hề hề nhìn xung quanh, không biết từ đâu móc ra một túi hạt dưa, trực tiếp ngồi xổm xuống đối diện với Đế Mặc Thần, vừa cắn vừa nói:
"Ta ấy à, thời gian đi theo chủ tử còn lâu hơn số hột cơm mà ngươi ăn hằng ngày. Cho nên hoàn toàn hiểu rõ nàng. Nếu ngươi muốn theo đuổi nàng, tìm đến Cửu gia ta là đúng đắn nhất rồi đó. Tiến tới đi thanh niên, ta ủng hộ ngươi!"
Đế Mặc Thần: "..."
Phản ứng của tên này quá ngoài dự đoán của hắn, không phải thần kinh có vấn đề đi?
Hắn rõ ràng còn chưa có nói ra ý đồ, tên này đã trực tiếp xuyên qua trung gian đi đến chính đề, không một chút cong cong quẹo quẹo. Hơn nữa, biểu tình thái quá và ánh mắt hưng phấn, thấy thế nào cũng rất quái quái.
Trong nhất thời, Đế Mặc Thần vậy mà không biết tiếp lời kiểu gì.
"Sao? Ngượng ngùng thừa nhận? Ai da một đại nam nhân như ngươi mà còn thẹn thùng thì khi nào theo đuổi được nương tử. Ta biết mà, chủ tử nhà ta quá mức ưu tú, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích. Chỉ bởi vì tính tình lạnh lùng khó gần nên nhiều lần bỏ lỡ nhân duyên tốt đẹp. Ai! Thuộc hạ chúng ta vì hôn nhân của nàng mà suýt nữa thì sầu trắng tóc, nếu nàng cả đời không lấy chồng thì làm sao có mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông.
Huynh đệ, ta nhìn ngươi cũng không giống người xấu, hơn nữa còn là phụ thân của bọn nhỏ, vậy thì có nhiều hơn phần trăm cơ hội thành công. Nếu ngươi đồng ý nghe, thì để Cửu gia ta hiến cho vài cách hay. Ngươi biết mà, ta là lão bản thanh lâu, kinh nghiệm gì đó... hắc hắc!"
Mạc Cửu xoay chuyển tròng mắt, luyên thuyên lải nhải, biểu cảm thay đổi liên tục, lúc thì buồn bã, lúc thì mất mát tiếc nuối, không đi đương diễn viên, sân khấu kịch quả thật thiếu mất một nhân tài.
Đế Mặc Thần nhìn Mạc Cửu miệng bùm bùm nói cái không ngừng, gân xanh bất giác nhảy nhảy, có chút hối hận giống như tìm lầm người.
Liếc xéo Mạc Cửu một ánh mắt, Đế Mặc Thần lạnh lùng nói:
"Nàng không phải là nữ tử phong trần, kinh nghiệm của ngươi, dùng với nàng là không được."
"Ách! Huynh đệ ngươi thật là ngây thơ, chưa yêu ai lần nào đi? Ta nói với ngươi, nữ nhân ấy mà, cũng giống như nước dưới lòng sông vậy, tuy rằng hương vị, độ mặn nhạt khác nhau, nhưng thực chất chỉ đi theo một hướng, đều đổ ra một biển. Ai cũng như nhau, quan trọng là ngươi có kiên nhẫn nắm bắt được nàng hay không?"
Mạc Cửu âm thầm cảm thán Đế Mặc Thần quá thông minh không dễ bị lừa, hơn nữa quan niệm đối với tình yêu tựa như trang giấy trắng. Đối với thời đại tam thê tứ thiếp này, hai mươi mấy tuổi đầu mà chưa yêu lần nào thì quả thật có thể đưa vào phòng tranh triển lãm quốc tế. Bất quá, thông qua việc này mà ấn tượng của Mạc Cửu với Đế Mặc Thần tốt hơn chút.
Hạnh phúc cả đời của chủ tử là đại sự, đâu phải dưa vẹo táo nứt gì đều có thể tiếp cận.
Mà Đế Mặc Thần thì gật đầu, tán đồng lời nói này:
"Nghe lên giống như cũng rất có lý! Vậy ngươi nói xem, làm cách nào để thay đổi cái nhìn của A Túc đối với ta?"
"Cái này à... ngươi đưa lỗ tai sang đây... ta nói nhỏ ngươi nghe..." Mạc Cửu đáy mắt lóe qua ý cười, thần thần bí bí nói.
Lúc Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp, Đế Thanh Hàn và hai đứa nhỏ xong nhiệm vụ trở về lều trại tụ tập, đã thấy hai nam nhân thì thà thì thầm, nói nói cười cười thân thiết, tựa như là huynh đệ mới kết nghĩa kim bằng.
Đế Thanh Hàn trợn tròn mắt, không hiểu khoảng thời gian này đã xảy ra cái gì???
Kế tiếp, mấy người vốn đầy sự vụ trong người nhưng lại trốn việc đi du lịch, cả đám ngồi quây quần nướng BBQ, khói lửa bay nghi ngút, hương vị phiêu xa vạn dặm.
(Người ta yêu đương phải thông qua cả dòng họ, cô dì chú bác. Đằng này ông nam chính chưa yêu, chưa gặp gia đình, đã phải vượt 81 ải từ con trai, con gái rồi tới thuộc hạ của nữ chính. Mặc niệm cho ổng 3 giây, thật tội!")
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...