"Nhưng mà, Ngọc Dịch Quỳnh Tương lại đóng vai trò gì trong cách đối phó với cổ trùng đây?" Là một người luyện dược sư lâu năm, trong đầu nắm giữ rất nhiều phương thuốc và cách chữa trị, thế nhưng Đế Mặc Thần lúc này lại nghĩ không ra, thứ dung dịch này phát huy tác dụng gì?
Theo sự hiểu biết của hắn, Ngọc Dịch Quỳnh Tương ngoại trừ dùng để tẩy não tín đồ Ma Điện, cho bọn họ một ít ngon ngọt trong việc tăng lên thực lực thì còn có thể làm cái gì khác sao!?
Mạc Túc nắm lên một cái chai sứ đưa ngang tầm mắt ngắm nghía, ngón trỏ gõ nhẹ lên thành bình, híp mắt suy tư nói:
"Trong Ngọc Dịch Quỳnh Tương có một loại thực vật mang đặc hiệu thôi miên, khiến người dính phải nó sẽ bị đình trệ trong hành động lẫn suy nghĩ. Cổ trùng trong người Đông Phương Phượng đã trưởng thành và sinh ra linh trí, bởi vậy ta phải dùng thứ này tê mỏi giác quan của nó, sau đó mới thực hiện bước tiếp theo."
Tuy rằng không thích Đế Mặc Thần, nhưng hiện tại có chuyện liên quan đến nhân mạng, nên Mạc Túc tạm thời bỏ qua tư nhân ân oán, nói nhiều mấy câu, giải thích trạng huống cho hắn hiểu rõ.
Nếu không có thông báo trước, giữa đường bị rớt dây xích thì càng phiền toái.
"Thì ra là thế!" Đế Mặc Thần gật gù, ánh mắt lóe lên tia hiểu rõ và tán thưởng.
Nữ nhân này, thật sự rất thông minh, hơn nữa còn suy tính kĩ lưỡng rồi mới làm.
Chỉ bằng việc Mạc Cửu tiến vào Ma Điện ngày đó, hơn nữa mang theo điều kiện trở về, có lẽ đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Nói thật ra, sống hơn hai mươi năm trên đời, Đế Mặc Thần nếm trải đủ cay đắng khổ sở, gặp gỡ hàng trăm loại người. Nhưng nữ nhân như Mạc Túc, lại vẫn là lần đầu tiên.
Nói như thế nào đâu? Nàng không chỉ thông minh, lý trí mà còn đường hoàng sòng phẳng. Mặc dù người khác biết nàng có mục đích mà đến, nhưng không thể từ chối được.
Càng ngày, sự tò mò của hắn càng nhiều lên rồi.
Nữ nhân này, hoàn toàn không giống một chút gì so với người trong lời đồn của bảy năm trước. Thời gian thật sự có thể khiến con người ta lột xác triệt triệt để để như vậy sao?
Trong lúc Đế Mặc Thần suy nghĩ miên man thì Mạc Túc đã bắt một cái ghế dựa ngồi cạnh giường Đông Phương Phượng, trên tay không biết khi nào thì xuất hiện một cây sáo trúc màu xanh lục bích. Nàng đặt sáo ngang đùi, tay phải nắm lấy cằm của Đông Phương Phượng hơi kéo xuống, tay trái dùng lực bật tung nắp chai sứ, sau đó đổ dung dịch vào miệng của Đông Phương Phượng.
Mặc dù biết Mạc Túc không có khả năng hại mẫu thân mình, nhưng khi thấy cảnh tượng này, Đông Phương Hạo Hiên vẫn nhịn không được căng thẳng, lòng bàn tay siết chặt, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn.
"Đông Phương thúc thúc, thúc đừng khẩn trương! Mẫu thân nhất định sẽ trừ khử quái vật xấu xí, cứu Phượng dì vẹn nguyên trở về."
Mạc Du Hồng một tay vuốt ve tiểu Hắc nằm trong lòng ngực, một tay khác lại nắm lấy mu bàn tay của Đông Phương Hạo Hiên, nữ hài bẽn lẽn cười, nhẹ giọng an ủi.
"Ừm... thúc thúc tin mẫu thân con mà!" Đông Phương Hạo Hiên hít sâu một hơi, trở tay vuốt ve đầu nhỏ của Mạc Du Hồng, trái tim lo sợ kinh hoàng như được một dòng nước ấm cọ rửa, trôi đi những muộn phiền vô cớ.
Trở lại với tình huống đối diện, sau khi cho Đông Phương Phượng uống xong Ngọc Dịch Quỳnh Tương, Mạc Túc mới cầm lên sáo trúc để ngang miệng, bất quá trước khi thổi An Hồn Khúc, nàng còn nhìn qua Đế Mặc Thần, nhíu mi hỏi:
"Nếu ngươi muốn giúp đỡ, thì điều khiển tinh thần lực đi theo tiếng sáo của ta. Đặc biệt là phải hoàn toàn nghe ta sai sử, ngươi có làm được không?"
Đế Mặc Thần mỉm cười nhún vai, mười phần tự nhiên nói:
"Phu... tiểu Túc Túc nói cái gì, ta sẽ làm theo cái đó! Yên tâm đi!"
Mạc Túc hơi nhướng mày, trong lòng cảm thấy hơi quái dị, trực giác chỗ ngập ngừng mà Đế Mặc Thần vừa nói là muốn gọi nàng bằng cái xưng hô đáng ghê tởm khác?
Nhưng sau đó Mạc Túc lại lắc đầu, nói thầm có thể là chính mình suy nghĩ nhiều, sau đó bỏ qua vấn đề này ở sau đầu.
Ngay tức khắc, thần sắc của nàng trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết, Mạc Túc sử dụng tám phần tinh thần lực, đi theo âm vực từ sáo trúc, men theo Ngọc Dịch Quỳnh Tương, tiến vào đại bản địa của trùng tộc, hay nói cách khác là trung tâm thần kinh của Đông Phương Phượng.
Đế Mặc Thần thấy người đã tiến vào trạng thái, nào dám có chậm trễ, hắn nhìn Phong hộ pháp, biểu đạt thâm ý nơi đáy mắt, sau đó đồng thời phóng thích tinh thần lực đi theo.
Phong hộ pháp và Mạc Cửu đồng thời liếc nhau, có loại ăn ý mà cùng banh chặt cơ thể, tinh thần tập trung cao độ để bảo hộ cho chủ tử nhà mình.
Mà Đông Phương Hạo Hiên lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn một nam một nữ, một trắng một đen ngồi cạnh nhau. Tuy rằng đối lập nhưng lại phá lệ mà hòa hợp và bắt mắt...
Trung khu thần kinh.
Mặc dù đã từng tới và chứng kiến qua một lần, nhưng cảnh tượng hỗn tạp và ngổn ngang vẫn không có một chút thay đổi. Mạc Túc một bên đi theo tiếng sao dẫn đường, một bên sử dụng tinh thần lực nâng lên Ngọc Dịch Quỳnh Tương chuyên chọn những nơi cực kỳ hỗn loạn mà vứt xuống, tựa như là vứt rác vậy. Thế nhưng, nếu chú tâm nhìn kĩ, liền sẽ phát hiện, trong những bãi vậy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...