Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Hai người ôm nhau ngủ, một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Thiên Vũ mở to mắt, trông thấy trong phòng không người, nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, sau đó mặc quần áo tử tế đi xuống lầu.

Ban ngày, Lạc Nhật thành phi thường náo nhiệt, có lẽ người tới nơi này cũng đã quen rồi.

Trong khách điểm ồn ào nhộn nhịp, có ăn, có cười, Phượng Thiên Vũ nhìn chung quanh một vòng, không nhìn thấy Đế Dạ Hiên cùng Mộc Thương, đang chuẩn bị rời đi...

Một người trông thấy Phượng Thiên Vũ, bước tới.

"Cô nương là người ngoài đến đây sao?" Một gã đại hán khôi ngô nhìn Phượng Thiên Vũ.

"Đúng vậy a, bằng không thì cô nương ngồi xuống đây uống chút rượu với huynh đệ chúng ta đi?" Một gã nhìn Phượng Thiên Vũ từ đầu xuống chân, cất giọng buồn nôn nói.

"Tránh ra." Phượng Thiên Vũ nghiêm nghị, khuôn mặt lạnh lùng không còn vẻ kiên nhẫn.

"Ơ, rất cá tính nha!" Một gã sờ lên chòm râu: "Gia rất thích!"

Mấy người kia nổi danh là cường hào ác bá ở Lạc Nhật thành này, đều là những kẻ ăn không ngồi rồi, chuyên môn đi khi dễ những kẻ yếu, hôm nay tất nhiên là rất vừa mắt với Phượng Thiên Vũ...

Những người khác đều tiếp tục ăn uống, không có bao nhiêu người chú ý đến bọn hắn, tình cảnh như thế này đã sớm thành quen rồi!

"Lý gia, đây chính là khách quý của Mộc tỷ, Lý gia muốn đắc tội với Mộc tỷ sao ?" Ở quầy tính tiền, tiểu nhị trông thấy bọn hắn đang ve vãn khách quý mà sáng nay Mộc tỷ căn dặn, liền vội vàng đi tới.

Nam tử cầm đầu nhíu mày: "Cái này... !"

Mộc tỷ là nhân vật không dễ trêu chọc, hắn đương nhiên biết rõ, chẳng qua là!

"Lão đại, nghe nói vài ngày sau, lão đại của chúng ta trở lại rồi, còn sợ nàng ta sao!" Gã khôi ngô nam tử vừa nãy cất tiếng nói.

Tên Lý gia vừa nghe xong, không thèm suy nghĩ: "Đem nàng mang về cho bổn đại gia!"


Mầy gã kia vừa nghe xong, vui vẻ nói: "Dạ."

Tiểu nhị trông thấy tình huống không ổn , vội vàng đi tìm Mộc tỷ!

Phượng Thiên Vũ mắt lạnh liếc nhìn những gã trước mặt, một cước đá bay một gã vừa bước lên.

"Ngươi... !"

Nam tử cầm đầu không ngờ tới Phượng Thiên Vũ lại là một võ giả, trong khoảng thời gian ngắn vẫn còn ngây ngẩn cả người!

Đúng lúc này, một cái di động thật nhanh, một người trong đó bỗng nhiên trợn mắt, die.n d.an l.e qu,y do,n không cam lòng phải đi tới Diêm Vương báo danh.

"Ngươi... Các ngươi nhanh bắt lấy nàng!"

Nam tử cầm đầu luống cuống hét lên, thực lực của nữ nhân này hắn nhìn không ra, còn cao hơn so với bọn hắn!

Một người trong số đó muốn triệu hồi ma thú, một đạo ánh sáng màu đỏ hoa lệ bay qua, hắn còn không kịp làm gì mà cứ như thế chết đi!

Trong khách điếm bây giờ là một mảnh hỗn loạn, bọn hắn cũng không có nghĩ tới cái nữ tử này lại lợi hại đến như vậy!

Mấy người còn lại d,ie,n d,an. l,e q.uy d,on hoảng sợ, nữ nhân này sao lại lợi hại như thế?

"Đi mau!"

Nam tử cầm đầu hoảng sợ hô lên, rất nhanh chạy thẳng ra bên ngoài!

"Muốn đi?"

Phượng Thiên Vũ nhíu mày, một Hồng Lăng xuất hiện, bay về phía một cái bàn, trói chặt những chiếc đũa trên bàn, những chiếc đũa bắn ra khí thế như chẻ tre bay về phía những người đang chạy trốn!


Vài người té trên mặt đất, không nhúc nhích, chiếc đũa găm sâu vào trong thân thể.

Nháy mắt giết, toàn trường yên tĩnh!

Là cần bao nhiêu thực lực mới có thể dùng chiếc đũa giết người, còn là nháy mắt giết chết!

Mộc Mộc vừa bước đến, nhìn những người nằm trên mặt đất, nhanh chóng phân phó người xử lý đống thi thể kia.

"A Vũ, ngươi không sao chứ?"

Mộc Mộc lo lắng hỏi, nhớ tới khuôn mặt dọa người của Đế Dạ Hiên, không khỏi rùng mình một cái, nam nhân kia vừa mới đi ra ngoài A Vũ liền gặp chuyện, nàng chắc chắn là người đầu tiên bị hắn giết a.

"Ta không sao." Phượng Thiên Vũ thu hồi Hồng Lăng, nhìn chằm chằm vào Mộc Mộc, nói: "Ta thật sự không có việc gì, ngươi biết Dạ Hiên cùng Mộc Thương đi đâu không?"

Nhìn nàng thật sự không có việc gì, Mộc Mộc mới lên tiếng: "Bọn họ đi ra ngoài!"

"Bọn họ đi lúc nào vậy?"

"Bọn họ đi ra ngoài cũng được một lúc rồi!"

"Có gì ăn không?"

Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi, Dạ Hiên cùng Mộc Thương đi chung nàng cũng không lo lắng.

"Có a, ngươi ngồi xuống trước đi!" Mộc Mộc nói xong chạy nhanh về phía nhà bếp.

Phượng Thiên Vũ nhàm chán ngồi chờ trên ghế, nhớ tới những hình ảnh lúc trước, không khỏi nhíu mày, thật khó chịu, sao cứ đứt quãng như vây? Dạ Hiên, có chút hình ảnh của Dạ Hiên, nhưng không thể nhìn rõ được? Vì sao a?

"A Vũ, cơm đến rồi!"


Mộc Mộc dẫn người đem đồ ăn đặt ở trên mặt bàn, sau đó mình cũng ngồi xuống!

"Mộc Mộc, ăn hết sao?"

Phượng Thiên Vũ nhìn thức ăn đầy trên bàn, mở miệng hỏi!

"Không có việc gì, cứ ăn đi!" Mộc Mộc nói xong, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt, nàng không ăn thịt là không vui đâu.

"Ừm!"

Hai người vui vẻ ngồi ăn, ăn cơm xong, Phượng Thiên Vũ mang một ít thức ăn tiến vào không gian.

"Mẫu thân " Tuyết Ảnh nhìn thấy người tới, khuôn mặt lạnh lùng nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui vẻ.

"Ảnh nhi, Thanh Ngư cùng Mạc Sầu như thế nào rồi?"

Tuyết Ảnh cong lên miệng: "Mẫu thân yên tâm, bọn hắn không có việc gì!"

"Ừm!"

Phượng Thiên Vũ buông đồ ăn, ngồi xuống: "Ảnh nhi, ngươi nhớ ra điều gì phải không?"

Mặc dù là một số hình ảnh đứt quãng nhưng chung quy nàng vẫn nhớ rõ? Như vậy Ảnh nhi cũng có thể nhớ được một ít rồi?

Đôi mắt Tuyết Ảnh híp lại, không thể không nhớ tới người nam nhân kia!

"Ảnh nhi, ngươi muốn nói gì?"

"Một nam nhân không rõ dung mạo." Tuyết Ảnh giống như đang nhớ lại, thật lâu, mới nói ra hai chữ: "Thần Hoàng."

Phượng Thiên Vũ cả kinh, trong trí nhớ của Ảnh nhi đã xuất hiện hắn, xem ra kiếp trước nàng rất yêu người nam nhân kia a!

Cửu Thiên thần tôn, Thần Hoàng!

Phượng Thiên Vũ đứng lên, sờ đầu Tuyết Ảnh đầu, nói: "Ảnh nhi, mẫu thân đi ra ngoài trước!"


"Ừ, mẫu thân, ngươi yên tâm, ta sẽ huấn luyện bọn họ thật tốt." Thấy mẫu thân đang nhìn về phía ao sen, Tuyết Ảnh khẽ cười nói.

"Tốt." Phượng Thiên Vũ nói xong, rời khỏi không gian.

Tuyết Ảnh nhìn hai người đang tu luyện không xa kia, cánh tay vòng trước ngực, hắn huấn luyện như vậy có nhẹ nhàng quá hay không?

Mẫu thân rất hy vọng vào hai người này, xem ra cần phải tăng thêm khó khăn mới được!

Bằng không thì lại phụ tấm lòng của mẫu thân mất... !

Vì vậy trong khi hai người đang hồn nhiên tu luyện vẫn chưa phát hiện ra, nhờ vào ánh mắt tràn đầy hy vọng của tiểu thư nhà bọn họ thì độ biến thái của tu luyện lại được tăng lên... !

Phượng Thiên Vũ trở lại gian phòng, lấy đan đỉnh ra, luyện chế đan dược.

Linh lực và đan dược, nàng phải đồng thời tu luyện, thiếu một trong hai thứ đều không được, nghe nói trong Đế Hoàng Thành linh lực thấp nhất đã là cấp thấp Linh Tôn, còn chưa tính đến những người trong học viện Đế Hoàng đâu!

... ...

Thời gian trôi qua, Phượng Thiên Vũ đem đan dược vừa được luyện chế ra cất vào trong bình sứ, sau đó cất vào trong vòng tay Hoàng liệm.

Trong lúc vô tình nàng phát hiện được vòng dây Hoàng liệm được Dạ Hiên tặng còn có thể chứa đồ được nữa, đúng là đồ của Quốc Sư đều bất phàm mà.

"A Vũ, bọn họ đã trở về."

Mộc Mộc đẩy cửa ra, cảm nhận được khí tức của nàng, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy, khí tức sao lại hỗn loạn như vậy?"

"Không có việc gì, mới tu luyện xong!" Phượng Thiên Vũ nói xong, bước ra khỏi gian phòng.

Mộc Mộc thấy vậy, lắc đầu, A Vũ ngươi là kẻ cuồng tu luyện a!

Phượng Thiên Vũ xuống lầu, thấy hai người đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, lúc này người trong khách điểm đã không nhiều lắm, chỉ có một vài người!

"Dạ Hiên, Mộc Thương, các ngươi làm gì vậy?"

Phượng Thiên Vũ nhìn Mộc Thương cùng Đế Dạ Hiên một thân bụi bặm liền cất tiếng hỏi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận