Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Đế Dạ Hiên khẽ cười hai tiếng, hắn phát hiện từ khi gặp nha đầu này, số lần hắn cười càng ngày càng nhiều.

Nguyệt Phong cũng không có Ma thú, từ số lượng nhìn vào, Phượng Thiên Vũ bọn họ hẵn là thua thiệt, chỉ có người của Phượng gia biết rõ, trong trận đấu này bọn họ cũng không dám nắm nổi phần thắng, đầu tiên phải nói đến Quốc Sư thực lực sâu không dò được, sau đó là một Siêu Thần Thú, tiếp theo là một cao cấp Linh Tông (Nguyệt Phong), cuối cùng là một cao cấp Linh Tôn, có thể thấy được thực lực bên kia rất cường đại, tuy rằng ít người, nhưng đều là tinh hoa nha!

"Phượng Tiêu, ngươi muốn động thủ với bổn tọa?"

Giọng nói tà mị vang lên, Đế Dạ Hiên mỉm cười, nhưng trong mắt không có chút vui vẻ.

"Ta. ."

Phượng Tiêu trầm mặc, cùng Quốc Sư động thủ, thật sự hắn không dám, đáng tiếc tình hình bây giờ hắn không thể quay lại được nữa, đây là việc liên quan đến sự tồn vong của Phượng gia.

Vẫn còn đang suy nghĩ, ngón tay của Đế Dạ Hiên đã bắn ra mấy cái, từng đoàn từng đoàn quang cầu xuất hiện, thẳng đến ba vị trưởng lão kia.

Ba người thấy vậy vội vàng vận dụng toàn bộ linh lực ngăn cản, thực lực Quốc Sư, không thể coi thường.

Quang cầu cùng Linh lực đụng nhau, điên cuồng phóng thích ra những năng lượng khinh khủng.

Phượng Thiên Vũ cẩn thận nhìn, các ma thú cấp thấp vì chịu không được năng lượng này liền té xuống, trên bầu trời những ma thú đang phi hành cũng nhao nhao rơi trên mặt đất.


Hai cỗ lực lượng giằng co xâu xé lẫn nhau, sau đó một âm thanh trầm đục vang vọng toàn bộ Phượng phủ.

Khi hai cỗ lực lượng biến mất, Phượng Thiên Vũ nhìn ba vị Trưởng lão nằm trên mặt đất, khóe miệng co quắp, choáng nha, quả nhiên là nháy mắt giết a, một chiêu tiêu diệt được ba cái cấp thấp Linh Tông, Đế Dạ Hiên, ngươi quả nhiên là quái vật. .

Thật kinh khủng, sự va chạm của hai lực lượng là không nhỏ cũng may Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đều đứng ở phía sau lưng Phượng Thiên Vũ, mà Đế Dạ Hiên tự nhiên sẽ không để cho bất cứ cái gì làm ảnh hưởng đến nàng, vì vậy Thanh Ngư cùng Mạc Sầu thoát khỏi một trận, Tuyết Ảnh không có việc gì, chỉ là Nguyệt Phong bị nhận một ít ảnh hưởng!

"Ngươi. ." Bị xung kích lực lượng làm bị thương, Phượng Tiêu miệng phun ra một ngụm máu té ngã trên mặt đất, trừng to mắt, không thể tin nhìn Đế Dạ Hiên.

Hắn rõ ràng một chiêu giết chết ba vị Trưởng lão có thực lực mạnh nhất ở Phượng gia, không thể tin nổi, hắn vẫn còn trẻ như vậy, thực lực sao có thể kinh người như thế được.

Sau đó gió êm sóng lặng, một đoàn người chạy đến đại sảnh, Hoàng Hậu Liễu Nguyệt một thân đơn giản bước vào, đồng thời còn có Phượng Thanh Dương cùng Đông Ngự Phong.

Ở bên ngoài bọn họ cũng đã cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại, Phượng Thanh Dương đơn giản chỉ muốn đi vào, cũng may có Đông Ngự Phong ngăn đón, bằng không thì Phượng Thanh Dương tùy tiện xông vào, nặng thì chết nhẹ thì cũng bị trọng thương.

Liễu Nguyệt để thị vệ lưu lại ở bên ngoài, canh giữ đại môn Phượng gia, bằng không thì những người bên ngoài đã sớm chạy vào rồi.

Nhìn Phượng phủ rách nát tơi bời, Liễu Nguyệt cười lạnh hai tiếng, nói ra: "Phượng Tiêu a Phượng Tiêu, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay, quả nhiên ông trời có mắt, không phải là không bị báo ứng, mà là thời điểm chưa tới."


"Hiện tại ngươi còn có gì để nói hay sao?"

Liễu Nguyệt từng bước một đi đến Phượng Tiêu, nhớ tới Vân Thanh, hận không thể cầm lấy cây đao, trực tiếp đem Phượng Tiêu băm thành vạn đoạn.

Phượng Thanh Dương rất nhanh chạy tới, nâng Phượng Tiêu dậy, nhìn thấy các vị trưởng lão cùng các ma thú đã chết, không kìm chế được bản thân, nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ, giận dữ hét lên: "Phượng Thiên Vũ, vì cái gì, coi như là ngươi không thích cái nhà này, dù sao ngươi cũng là người của Phượng gia, vậy mà ngươi có thể nhẫn tâm giết hại phụ thân của mình, giết các vị trưởng lão lại giết cả các tộc nhân, ngươi có còn là con người nữa hay không? "

Đông Ngự Phong nghe vậy, suy nghĩ liếc nhìn Phượng Thiên Vũ, hắn đoán đúng mọi chuyện đều có liên quan đến Phượng Thiên Vũ, lại không nghĩ Phượng Thiên Vũ có thể độc ác như vậy, giết các Trưởng lão của Phượng gia, thủ đoạn này, có phải quá độc ác không?

Phượng Thiên Vũ nghe thế, cười ra tiếng: "Phượng Thanh Dương, ngươi thì biết cái gì, ngươi đang dìu cái người mà trăm phương ngàn kế muốn giết ta, là hắn đã làm hại ta tan cửa nát nhà, là hắn đã hại ta sinh ra không có phụ thân bên mình, là hắn đã khiến ta hơn mười năm nay nhận hết toàn bộ khi dễ của các ngươi, là hắn đã khiến cho ta hơn mười năm không được nhìn thấy mẫu thân của ta, Phượng Thanh Dương, hiện tại tất cả đều là ta làm, thế so với những chuyện trước đây hắn làm với ta, như thế nào, ngươi thấy ta rất độc ác sao?"

Phượng Thiên Vũ nói xong, thống hận nhìn Phượng Tiêu, trên người sát khí tỏa ra bốn phía, giờ khắc này nàng mới biết được, trong lòng của nàng có bao nhiêu hận thù, bao nhiêu đau đớn, nếu như nàng chết, linh hồn không thể dung nhập lại, chỉ sợ hiện tại nàng đã chết không biết bao nhiêu lần. Không. . Không đúng, lúc nàng trở lại, thân thể của nàng vốn đã chết rồi…. !

Đế Dạ Hiên ôm Phượng Thiên Vũ vào lòng trong, nha đầu như thế hắn không thích, nha đầu của hắn phải luôn vui vẻ.

Phượng Thiên Vũ nhẹ run lên, nhưng không có giãy giụa, nàng không ghét cái ôm ấp này!


Người ta thường nói nước mắt nam nhân không thể rơi, Nguyệt Phong nhìn đến nữ nhi nhỏ nhắn xinh xắn của hắn đang từng hồi run lên, hắn như cảm thấy có cái gì đang chảy ra từ mắt hắn.

Liễu Nguyệt mắt đã sớm đỏ lên.

Đông Ngự Phong cũng kinh sợ, hắn không nghĩ tới có chuyện như vậy.

Phượng Thanh Dương không thể tin nhìn phụ thân, hỏi: "Phụ thân, nàng nói đều là sự thật sao?"

Đúng lúc này, mũi tên nhọn không một âm thanh bay thẳng đến Đế Dạ Hiên, giữa không trung Tuyết Ảnh thấy vậy, ngân thương trong tay bay đi, ngăn cản mũi tên kia, bàn tay nhỏ bé giơ lên hướng bên cửa khẽ hấp, Phượng Thủy Tuyết lảo đảo lăn từ ngoài cửa vào trong.

Phượng Thủy Tuyết từ dưới đất đứng lên, cung trong tay rơi xuống ở một bên, hai mắt ngoan độc nhìn Phượng Thiên Vũ: "Phượng Thiên Vũ, ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?"

Phượng Thiên Vũ không nói, lạnh lùng nhìn Phượng Thủy Tuyết, nữ nhân này là hại chết “thân thể” của nàng, nàng nhất định không thể bỏ qua!

"Ta muốn như thế nào?"

"Phượng Thủy Tuyết, ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Trước kia ngươi đối xử với ta thế nào, ta đương nhiên sẽ đối xử với ngươi như thê."

Trong đám người, Đỗ Yến vội vàng đứng lên, chạy đến bên Phượng Thiên Vũ, quỳ xuống trước mặt nàng, thấp giọng nói ra: "Phượng Thiên Vũ, cầu. Cầu ngươi. Tha cho Thanh Dương cùng Tuyết Nhi đi!"

Phượng Thiên Vũ cúi đầu, nhìn nữ nhân trước mắt, nàng nhất định không tin nữ nhân này chỉ muốn cầu xin nàng!


Quả nhiên, một giây sau Đỗ Yến lấy ra một Chủy thủ bén nhọn, muốn giết Phượng Thiên Vũ, tốc độ phải thật nhanh và chuẩn xác, người bình thường đều tránh né không kịp, nhưng mà nàng muốn giết người mà căn bản không phải là người bình thường.

Đế Dạ Hiên hai mắt trầm xuống, khẽ di chuyển, liền ôm Phượng Thiên Vũ đứng sau lưng Đỗ Yến.

Phượng Thiên Vũ đá một cước đá vào sau lưng Đỗ Yến, chẳng qua nàng ta chỉ là một cấp thấp Linh Sư, Đỗ Yến vốn không phải là đối thủ của Phượng Thiên Vũ, cộng thêm khí lực Phượng Thiên Vũ thật lớn, trong lòng lại đang tức giận Phượng Tiêu, một cái không cẩn thận, bạo phát!

Kết quả thật đau buồn, Đỗ Yến bị cú đá này của Phượng Thiên Vũ đâm thẳng vào một ma thú trên người toàn là bộ lông sắc nhọn nằm ở bên cạnh, sau đó cụp….!

"Nương."

"Nương"

Hai tiếng bi thống vang lên toàn bộ Phượng phủ, Phượng Thủy Tuyết cùng Phượng Phượng Thanh Dương tiến lên, ôm lấy Đỗ Yến đã chết, khóc ồ lên.

Phượng Thiên Vũ cũng kinh ngạc, không phải chứ, cái lão bà cũng quá yếu đi?

Nàng chẳng qua là đạp một cước mà thôi, còn là nhẹ nhàng đạp đấy!

(Tác giả: Tiểu Vũ, ngươi nhẹ nhàng đạp một cước đã khiến người ta chết, ngươi mà trùng trùng điệp điệp đạp một cước còn như thế nào a...)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui