Phượng Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn mấy người Mộc Mộc, cất bước đi tới, kéo Thanh Ngư đang đứng ở sau lưng Mạc Sầu ra ngoài: "Mộc Mộc, ta giao hai người này cho ngươi bảo vệ, ta sẽ mau chóng trở lại!"
Đôi lông mày của Phượng Thiên Vũ nhẹ chau lại, trong khoảng thời gian này thật nhiều sự việc kéo đến, thực lực của nàng nếu không được nâng cao chỉ sợ bây giờ nàng không khác gì con thiêu thân lao vào ánh sáng... !
Thanh Loan biết Phượng Thiên Vũ lo lắng, trong nhóm thì thực lực của Thanh Ngư cùng Mạc Sầu là thấp nhất, nàng khẽ cười: "Thiên Vũ, yên tâm đi!"
Mộc Mộc cũng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ nàng sẽ không để cho nàng thất vọng đâu.
Phượng Thiên Vũ đi theo sau lưng Vân Đình, chuẩn bị rời đi... !
Vân Đình quay đầu lại, nhìn Hoàng Xử vẫn đang đứng ở phía sau Vân Mạc, lạnh lùng nói: "Hoàng Xử ở đằng kia làm gì vậy? Trở về!"
Vân Mạc cắn răng không cam lòng, thoáng nghĩ không nên hăng hái tranh giành với trẻ con, sau đó bước theo sau Vân Đình đi đến Vân gia!
Bây giờ hắn muốn giết nữ nhân này, nhưng không thể động thủ trước mặt phụ thân, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng nói ra tung tích của Vân Thanh, đứng nhìn phụ thân đón nàng trở về, rồi lệnh bài gia chủ Vân gia sẽ trao cho nàng?
Không, không thể để chuyện đó xảy ra, hắn nhất định không để những chuyện đó xảy ra.
Phượng Thiên Vũ nghiêng đầu, vừa vặn trông thấy ánh mắt chứa đầy toan tính của Vân Mạc, khóe môi không khỏi kéo lên, cứ tính toán đi, để xem ai phải sợ ai!
Phải biết rằng người hiện đại chính là tập hợp những âm mưu kế sách nghìn năm Hoa Hạ*, có thể nói là công phu dày công tôi luyện, so với những người này chính là một trời một vực.
*: Tên cũ của Trung Quốc.
Một đoàn người rời khỏi học viện Đế Hoàng, đi thẳng đến Vân gia, trên khuôn mặt Vân Đình tràn đầy nụ cười, thỉnh thoảng lại quay sang bắt chuyện với Phượng Thiên Vũ!
Phượng Thiên Vũ chỉ là gật đầu hoặc lắc đầu!
Đã đến bên ngoài cửa Vân gia, Phượng Thiên Vũ liền chứng kiến một lão phu nhân đã có chút lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngày xưa chính là một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành... !
"Lão gia, có tin tức của Thanh nhi sao?" Lão phu nhân không để ý đến hình tượng vội chạy tới, lôi kéo Vân Đình!
Hàng lông mày của Phượng Thiên Vũ nhăn lại, đây chính là nương của mẫu thân sao, cũng chính là nãi nãi của nàng!
"Phu nhân, nàng đừng nóng vội, để chúng ta vô trong phủ rồi hẵn nói!" Vân Đình đi ra phía trước, đem phu nhân đang lôi kéo tay áo của mình tiến vào trong Vân phủ, vẫn không quên nhìn Phượng Thiên Vũ: "Nha đầu, ngươi cũng nhanh vào đi!"
Phượng Thiên Vũ gật đầu, đi theo bọn họ tiến vào, chỉ có Vân Mạc cùng Vân Phách là ở bên ngoài. . !
Đại sảnh Vân gia, Vân Đình cùng lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị, Phượng Thiên Vũ thì ngồi ở bên dưới, ngoài ra, còn có những người lạ mặt không mời mà đến.
"Nha đầu, ngươi có quan hệ như thế nào với Thanh nhi, biết Thanh nhi đang ở đâu không? Hiện tại nó như thế nào rồi?"Vân Lão phu nhân liên tiếp đặt câu hỏi, có thể thấy được Lão phu nhân có bao nhiêu yêu thích đối với Vân Thanh!
Khóe miệng Phượng Thiên Vũ co lại, nhưng vẫn thản nhiên đáp lời: "Lão phu nhân xin cứ yên tâm, Thanh nhi cô nương rất tốt, còn về hai vấn đề kia, xin thứ lỗi, ta không thể nói cho các ngươi biết được.
Phượng Thiên Vũ mang theo sự cự tuyệt rõ ràng, mẫu thân đang ở đâu, bây giờ nàng không thể nói cho bọn họ biết được, trong bức thư mẫu thân có nói rõ, thương thế cùng những năm sống trước đây, hãy để mẫu thân cùng phụ thân đến Đế Hoàng Thành nói rõ!
Vân Đình nghe vậy, có chút mất hứng!
"Nha đầu, ngươi có quan hệ như thế nào với Thanh nhi?"
Thanh nhi là một người ôn hòa thiện lương, mà nha đầu này lại có chút lãnh tình tàn nhẫn, hai người hai tính cách bất đồng làm sao lại quen biết nhau đây?
Chẳng lẽ, đúng như lời Vân Mạc nói, là gạt người hay sao?
Phượng Thiên Vũ thu lại thần sắc của Vân Đình trong đáy mắt, không nhanh không chậm nói: "Bây giờ quan hệ giữa ta và Thanh nhi cô nương không thể nói ra, nhưng ta tuyệt không lừa dối các ngươi”.
Một nữ nhân đứng ở một bên mở miệng nói: "Hừ, ai biết lời nói của ngươi là thật hay giả, ngươi dám chém tay của con trai ta , hôm nay ngươi còn sống mà bước ra khỏi đây là chuyện không bao giờ có".
Nữ nhân cừu hận nhìn Phượng Thiên Vũ, nàng muốn phụ thân hỏi nàng những việc này, nàng không cần phải chịu đựng nữa, Phách nhi của nàng từ nhỏ đến lớn có bao giờ bị đánh, nữ nhân này dám chém tay của Phách nhi, còn dám giết những người mà lão gia phái đi, thù này không báo, nàng sẽ không mang họ Lưu!
Phượng Thiên Vũ nhìn sang, thấy một nữ nhân đứng bên cạnh Vân Phách, cười lạnh một tiếng: "Con của ngươi bị trừng phạt đúng tội, chém tay của hắn đã là đặc biệt khai ân!"
Đối với Phượng Thiên Vũ mà nói, chính là nàng đã khai ân cho hắn, dù sao lúc trước nàng vốn giết hắn cơ!
Mà đối với Vân Phách mà nói, cái đặc biệt khai ân của nàng, lại chính là một cơn ác mộng. . . !
"Hừ, tốt cho một cái đặc biệt khai ân!" Một người khác đứng lên, nhìn Vân Đình nói: "Phụ thân đại nhân, theo nữ nhi thấy, nữ tử này lai lịch không rõ ràng, đã giết bốn hộ vệ của Vân gia, lại đả thương Phách nhi, khiến cho Vân gia của chúng ta bị chê cười, hôm nay lại dám đứng ở đây nói khoác mà không biết ngượng, nữ nhi cảm thấy, người này không thể giữ lại được”.
Vân Điệp nửa cúi đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, nàng nhất định phải giúp ca ca ngăn Vân Thanh trở về, nhưng nữ nhân này lại dám chém tay của Phách nhi, nàng càng không thể bỏ qua cho nàng!
"Đúng vậy a, lão gia, chúng ta cảm thấy người này không thể giữ lại!" Từ ngoài cửa tiến vào hơn mười tên lão giả, đều là tóc trắng nho nhã, ở chỗ bọn hắn còn có một ít chi thứ của Vân gia!
Hai mắt Vân Đình nhíu lại, ánh mắt uy nghiêm nhìn những người vừa tiến vào đứng ở bên cạnh Vân Mạc, trong nháy mắt đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Các ngươi tới làm gì!" Lão phu nhân đứng dậy, đem Phượng Thiên Vũ kéo ra đằng sau lưng, tuy rằng đứa nhỏ này lai lịch không rõ, nhưng nàng cảm thấy nó không hề có ác ý!
Phượng Thiên Vũ nhìn động tác của Lão phu nhân, trong lòng có chút ấm áp!
"Lão phu nhân, chúng ta cảm thấy cô nương này không được giữ lại, vì thanh danh của Vân gia, nàng phải chết!" Vân Thất trưởng lão đạm mạc nói!
Vân Đình vỗ mạnh lên bàn, tức giận nói: "Nếu như các ngươi đến đây chỉ vì chuyện này thì bây giờ các ngươi có thể trở về được rồi đấy”!
Lúc này Vân Mạc không sợ chết đứng dậy: "Phụ thân, Thất trường lão nói cũng đúng, không thể để người hủy hoại thanh danh của Vân gia còn sống, hôm nay người Vân gia bị giết, cả học viện Đế Hoàng đều trông thấy…!"
Hắn còn chưa dứt lời, Vân Đình liền nóng nảy đứng dậy: "Ngươi không biết xấu hổ mà còn nói ra sao, nhi tử của ngươi đã làm ra chuyện tốt gì, ngươi chẳng những không ngăn cản, còn phái người đi giết nha đầu, cuộc chiến sinh tử một đánh bốn, vốn đã không công bằng, mà những người ngươi phái đi còn không biết vô liêm sỉ triệu hoán ma thú, còn ngươi, lại dám động thủ giết người ở ngay trong học viện Đế Hoàng, ta xem, mất hết thể diện của Vân gia là do ngươi hay do ai làm?"
Câu nói sau cùng, Vân Đình chính là hét lên!
Trong nháy mắt, trong đại sảnh đều trầm mặc!
Thập trưởng lão tiến lên một bước, rồi nói: "Gia chủ, ta thấy Nhị công tử cũng không làm cái gì quá đáng, học viện Đế Hoàng cũng có khi chỉ là mang cái tiếng, hà tất Vân gia chúng ta phải sợ!"
Thập trưởng lão vừa dứt lời, đùng một tiếng, một ly trà liền rơi xuống trước mắt hắn.
Vân Đình tức giận gầm lên: "Ngươi tính là cái gì? Ngươi có biết lịch sử về học viện Đế Hoàng hay không? Ngươi biết thực lực của viện trưởng học viện Đế Hoàng là thế nào không hả?"
Thật trưởng lão đỏ bừng mặt đứng im tại chỗ, hắn làm sao lại không biết lịch sử của học viện Đế Hoàng, chớ đừng nói đến viện trưởng của học viện Đế Hoàng là ai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...