Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Sau khi ăn xong, Nam Khanh Hà lái xe đưa cô về tận nhà chính Ngọc Gia.

Sau buổi tối hôm đó, hai người đã ngầm xác nhận mối quan hệ hợp tác này.

Vào lúc Bối Lạc Lạc đang nỗ lực, phía bên Từ Lục Ngạn cũng chuyển biến không ít.

Đoạn thời gian gần đây Từ lão gia tử luôn hối thúc anh phải đính hôn cùng Bạch Như Tuyết.

Từ Lục Ngạn thoái thác mấy lần, cũng sắp không thoái thác nổi nữa.

Nhưng mà Từ Lục Ngạn kiên quyết không chịu khuất phục, anh chính là không muốn kết hôn cùng người phụ nữ mình không yêu.

Tối ngày chủ nhật, Từ Lục Ngạn cùng Tác Thổ Lai, Bạch Nhĩ Khang đi ra ngoài thực hiện một cuộc giao dịch.

Mấy tháng trở lại đây, thế lực của một người bí ẩn vẫn cứ luôn lan rộng trong Hắc Đạo.

Từ Lục Ngạn tốn bao cong sức cũng không dò ra danh tính của người này.


Thế lực người này càng lúc càng bành trướng trong giới, so với thế lực của Từ Lục Ngạn thì còn chưa phải sự uy hiếp lớn gì.

Chỉ có điều Từ Lục Ngạn trước nay cẩn trọng, một nhân vật có năng lực như vậy thì không thể xem thường.

Càng đứng ở vị trí cao thì càng phải cẩn thận từng chút.

Hôm nay ra ngoài giao dịch, cũng là tìm một chút thông tin về người bí ẩn này.

Mạng lưới tình báo của Từ Lục Ngạn trong hắc đạo cũng rất lớn, tìm ra danh tính người bí ẩn chỉ là vấn đề thời gian.

Sau khi giao dịch kết thúc, ba người bọn họ ngồi xe đến câu lạc bộ mà bọn họ vẫn thường đến.

Bạch Nhĩ Khang ngáo ngán nằm dài trên ghế.

Từ Lục Ngạn thì nhìn còn chán nản hơn.

Tác Thổ Lai nhìn hai người này, không chán cũng bị lây theo.

“Này hai người, rốt cuộc bị làm sao thế hả? Tôi sắp chịu không nổi cái bầu không khí tiêu cực này của hai người rồi ấy.”
Bạch Nhĩ Khang bật người ngồi dậy, tóm lấy chai rượu uống một hơi lớn.
“Tác Thổ Lai cậu thì biết gì chứ? Cậu cũng đâu có khổ như chúng tôi.

Cậu thì hay rồi, mỗi ngày đều phơi phới như bắt được vàng.”
Tác Thổ Lai tức giận đập tay xuống bàn: “Này, cậu nói gì thế? Tôi vui vẻ thì chọc gì tới cậu chứ? Từ Lục Ngạn, cậu mau giúp tôi nói lý chút đi chứ!”
Từ Lục Ngạn ngồi vắt chân lên bàn, nghe ồn ào liền quay sang lườm một cái rồi không nói gì, nhắm mắt dưỡng thần.

Tác Thổ Lai chỉ có thể câm nín.

Được rồi, hai người này đều đáng sợ hết! Cậu ta không chọc vào nổi, chỉ có thể im lặng mà ngồi đây tự mình gặm nhấm nỗi khổ của mình.
Nhưng cậu ta hiểu cho nỗi khổ của hai người này, cũng không thể trách tâm trạng họ tệ như vậy.
Mọi khi đi xử lý ai, cũng không đến mức tự tay rút súng động thủ.

Mà mấy hôm trước lúc đi ra ngoài xử lý một số chuyện, Từ Lục Ngạn lẫn Bạch Nhĩ Khang đều tự mình động thủ, hơn nữa ra tay rất tàn nhẫn.


Có thể thấy gần đây tâm trạng hai người họ đều rất tệ rồi.

Mấy ngày trước Bạch Nhĩ Khang và Lương Mỹ Tâm khó khắn lắm mới tiến tới quyết định sống bên nhau cả đời.

Nào có ngờ Bạch Nhĩ Khang đưa Lương Mỹ Tâm về ra mắt bố mẹ lại nhận được sự phản đối kịch liệt.

Ông Bạch nói không muốn con trai kết hôn cùng một người không có bối phận, lai lịch không rõ ràng như thế.

Mẹ của anh ta vì chuyện này mà còn cố ý sắp đặt một mối hôn sự cho anh ta.
Bạch Nhĩ Khang không can tâm, năm lần bảy lượt chống đối, dùng hết lời muốn khuyên lại khuyên không được.

Cho đến tận bây giờ vẫn không thể khuyên xong nên tâm trạng Bạch Nhĩ Khang mới tệ như vậy.

Cũng thật không thể hiểu, đường tình duyên của hai người này cũng lận đận quá đi mất.

Bạch Nhĩ Khang nằm im suy nghĩ điều gì đó, một lát sau liền bật dậy, dáng vẻ trịnh trọng như sắp sửa tuyên bố điều gì đó.

“Tôi quyết định rồi!”
Tác Thổ Lai chống cằm, dáng vẻ không mấy hứng thú hỏi lại: “Quyết định gì cơ?”
Từ Lục Ngạn ngồi ở một góc kia cũng khẽ nhấc mắt lên nhìn, chờ đợi xem Bạch Nhĩ Khang định nói gì.
“Tôi không thể ở đây chờ chết được.

Bố mẹ không đồng ý thì đã sao, lấy vợ là lấy cho tôi, phải xem tôi yêu ai.


Tôi sẽ đưa Mỹ Tâm ra nước ngoài kết hôn, bọn họ muốn phản đối gì cũng đều là gạo nấu thành cơm rồi.”
Tác Thổ Lai nghe xong thật sự là thất kinh: “Cái gì? Bạch Nhĩ Khang cậu làm càn đấy à? Có gì thì từ từ tính, đừng có manh động vậy chứ!”
“Không, tôi mà còn chờ nữa thì Mỹ Tâm sẽ thật sự rời đi mất.

Tôi không thể tiếp tục ngồi chờ được.”
Bạch Nhĩ Khang lướt mắt nhìn qua Từ Lục Ngạn như muốn tìm kiếm một sự đồng tình.

Tác Thổ Lai cũng nhìn Từ Lục Ngạn, chờ đợi anh nói một câu công bằng.

Từ Lục Ngạn nhìn qua hai người họ, thản nhiên nói: “Kết hôn nhớ mời tôi, tôi tặng cậu quà lớn.

Nếu cần thiết, tôi có thể giúp cậu chuẩn bị hôn lễ.”
Tác Thổ Lai bị sốc tâm lý nặng.

Hôm nay cậu ta mới nhìn rõ, hai người này đều không bình thường nữa rồi.
Điên rồi, hai người này đều điên cả rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận