Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Cô đã cố tình đến sớm, vậy mà đến nơi đã thấy Nam Khanh Hà ngồi đợi sẵn.

Mặc trên người một bộ vest đen, nhìn qua đã biết là mẫu thiết kế chủ đạo của một nhà thiết kế nổi tiếng mới ra mắt gần đây.

Khuy cài áo đính ngọc ruby đó nhìn thôi cũng biết là giá trên trời.

Một bữa ăn thôi nhưng hình thức lại chỉn chu tới vậy, Nam Khanh Hà quả nhiên không hỗ là người thích sự cầu toàn.
Nhìn thấy cô bước tới, anh ta liền đứng dậy chủ động kéo ghế giúp cô.

Bối Lạc Lạc ngồi vào ghế, nhìn anh ta cười nhẹ: “Nam thiếu, để anh đợi lâu rồi.”
“Không đâu, là do tôi đến sớm thôi.”
Nam Khanh Hà ngoắt tay, phục vụ liền đem món lên.

Để chiếc ly đến cạnh cô, Nam Khanh Hà tỉ mỉ mở nắp rượu rồi rót cho cô.

“Tôi nhớ lần trước anh có nói không thích uống rượu.”
Nam Khanh Hà cười, ngồi lại vào chỗ: “Cũng phải xem là vào trường hợp nào đã.

Đúng rồi, có thể đừng gọi tôi là Nam thiếu gì đó không? Nghe quá trịnh trọng rồi.”

Hôm nay Bối Lạc Lạc đặt biệt dùng danh nghĩa Ngọc Gia đặt một chỗ ngồi ở trên tầng thượng, sát với cửa sổ.

Nhà hàng Kim Hoa này rất nổi tiếng, vị trí này là vị trí có tầm nhìn đẹp nhất ra thành phố.

Từ lúc cô bước vào đã trông thấy toàn bộ tầng thượng này không hề có khách.

Có lẽ Nam Khanh Hà đã dùng danh nghĩa bản thân bao hết toàn bộ.

Là có chuyện quan trọng gì muốn nói với cô sao? Hay là sợ bị người khác trông thấy? Dẫu sao Nam Khanh Hà cũng là người đang trong tư cách kế nhiệm giống như cô, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận.
“Vậy tôi nên gọi anh bằng gì?”
Nam Khanh Hà nhướn mày tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó lại nói với bộ dáng cực kì mong chờ: “Gọi bằng tên cũng được, tôi không ngại đâu.

Tôi là thật sự hy vọng có thể cùng Bối Lạc Lạc tiểu thư kết bạn.”
Lần gặp này là lần gặp thứ hai, cô đối với anh ta vẫn còn rất nhiều thứ chưa biết.

Bối Lạc Lạc không biết yêu cầu này của anh ta đối với mình là có lợi hay có hại.

Nhưng trước mắt, vẫn chưa thấy có bất lợi gì.

Dù sao thì Nam Khanh Hà cũng là nhân vật lớn, quen biết một chút vẫn tốt cho cô.

“Vậy anh cũng đừng gọi tôi là tiểu thư gì đó nữa, cứ gọi là Lạc Lạc đi, mọi người cũng thường gọi tôi như thế.”
“Được, vậy chúng ta đừng khách sáo nữa.

Bít tết của nhà hàng này rất ngon, ăn thử xem thế nào.”
Bối Lạc Lạc nhìn Nam Khanh Hà, muốn thăm dò thử xem có thể thông qua ánh mắt mà đoán được anh ta đang suy nghĩ gì hay không?
“Khanh Hà, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Cứ tự nhiên.”
“Lúc chiều, anh có nói việc này có lợi cho tôi.

Rốt cuộc anh muốn làm gì? Và tại sao?”
Nam Khanh Hà đan tay vào nhau, trầm ngâm.

“Lạc Lạc, cô thông minh như vậy chắc chắn là biết muốn thuận lợi kế nhiệm một gia tộc lớn như Ngọc Gia không hề đơn giản.


Cô không thể chỉ dựa vào sự ủng hộ của một mình Ngọc lão gia.

Một mình ông ấy vốn chẳng thể ngăn cản nổi uy áp của tất cả.”
Bối Lạc Lạc nhíu mày.

Lời của Nam Khanh Hà không sai, điều này Bối Lạc Lạc đã sớm biết từ lâu.

Ngọc Phước Hải là cái cây đại thụ lớn, nhưng có lớn đến mấy cũng không thể đứng vững giữa gió táp phong ba một mình.

Ông ấy giúp đỡ, cũng chỉ có thể giúp được phần nào.

Nếu như đến lúc đó, hội đồng quản trị cùng các gia tộc hợp tác không đồng ý ủng hộ, Bối Lạc Lạc lúc đó cho dù có lên được cái ghế đó cũng không đứng vững được.
Nam Khanh Hà đã nắm chắc được quyền thừa kế, ngày anh ta tiếp nhận Nam Gia đã chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nên là nói, anh ta chính là đại diện Nam Gia lúc này.

Nam Gia lại là gia tộc lớn, nếu như Bối Lạc Lạc muốn tìm một hẫu thuẫn ủng hộ mình, thì Nam Gia chính là một lựa chọn không tồi.

Nếu là lúc trước thì Từ Lục Ngạn sẽ giúp đỡ cô, nhưng hiện tại chỉ có thể trông chờ vào chính thực lực của cô mà thôi.

“Vậy ý anh là muốn giúp đỡ tôi? Nhưng làm vậy thì anh được lợi gì? Nam Khanh Hà anh không phải kiểu người sẽ làm việc mà không đạt được lợi ích gì.”
Bối Lạc Lạc thừa nhận bản thân rất cần sự giúp đỡ này của Nam Khanh Hà.


Cô có năng lực, nhưng chỉ bấy nhiêu vẫn chưa đủ.

“Cô nói đúng, tôi sẽ không làm việc gì mà không có lợi cho mình.

Lạc Lạc, cô chỉ cần biết tôi nói giúp cô thì sẽ giúp.

Còn về kết quả gì đó, để sau hẵng nói.”
Nam Khanh Hà nhấc ly rượu, cụng vào ly của cô đại biểu cho mong muốn hợp tác dài lâu.

Bối Lạc Lạc cười khẩy, cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.

Ngày tháng sau này còn dài như vậy, chuẩn bị dư một chút cũng tốt hơn là ngồi yên không chuẩn bị gì.

Nam Khanh Hà, con người này quá thâm sâu.

Bối Lạc Lạc càng mong anh ta trở thành người phe mình.

Một người thâm sâu như anh ta nếu biến thành kẻ địch thì chính là đáng sợ hơn bất cứ điều gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận