Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Bối Lạc Lạc túm lấy cổ áo hắn, kéo xềnh xệch đi.

Sức lực lớn đến mức Tạ Tiểu Ân giãy cũng giãy không ra.

Dù sao cô cũng là sát thủ chuyên nghiệp đã qua đào tạo, Tạ Tiểu Ân còn lâu mới thoát được.

Nhưng hắn cứ giãy giụa thế này cũng khiến cô tốn sức lực.

Bối Lạc Lạc dứt khoát đem con dao kia ghim vào tay hắn.

Tạ Tiểu Ân kêu lên một tiếng thống khổ, muốn ngã khuỵu ra sàn lại bị cô túm lại.

Bối Lạc Lạc đem con dao kia kề lên bên cổ hắn.
“Mày còn không thành thật thì tao không ngại xuyên con dao này qua cổ họng mày đâu.”
Tạ Tiểu Ân run sợ không dám phản kháng.

Máu chảy ướt cánh tay cũng không dám kêu la, chỉ đành bước thật nhanh theo cô.
Bối Lạc Lạc kéo Tạ Tiểu Ân lên trên sân thượng hộp đêm.

Nơi đây gió lộng, lại không có người, cô muốn ra tay kiểu gì cũng không ai cản được.


Lên đến nơi, Bối Lạc Lạc hất tay ném Tạ Tiểu Ân đập người vào bức tường.
Tạ Tiểu Ân lồm cồm bò dậy, lấy lại tỉnh táo lập tức đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó có thể tấn công cô.

Hắn nhìn thấy một tấm ván gỗ, lập tức cầm nó lên lao tới, muốn dùng tấm ván đó đập vào cô.

Kẻ ngu đúng là không thể thông minh lên nỗi.

Hắn nghĩ chỉ với tấm ván đó có thể hạ gục được cô chắc? Người bước ra từ trong huấn luyện khốc liệt, sau bao nhiệm vụ gian khổ vẫn vẹn nguyên quay về, Bối Lạc Lạc đâu còn là cô gái yếu đuối dễ dàng bị hạ gục.

Cho dù có bị hạ đi chăng nữa cũng chắc chắn không phải là Tạ Tiểu Ân.

Người như hắn, não thì không có, năng lực chiến đấu bằng không, lấy cái mà muốn chiến thắng cô cơ chứ!
Hắn lao đến, Bối Lạc Lạc xoay người, vung chân đá gãy đôi tấm ván gỗ.

Thản nhiên như không, đấy chính là năng lực không nên coi thường của cô.

Tạ Tiểu Ân nhận ra bản thân đã chống cự một cách sai lầm nên muốn quay người bỏ chạy, nào ngờ lại bị cô túm lấy.

Bối Lạc Lạc túm lấy cổ hắn, đè xuống trên bờ tường.

Giờ đây, nửa người Tạ Tiểu Ân đã nằm lưng chừng bên ngoài.

Điểm kéo duy nhất chính là tay cô, nếu cô buông tay thì hắn sẽ rơi xuống khỏi sân thượng.

Tận lúc này mới thấy run sợ, Tạ Tiểu Ân vội cầu xin Bối Lạc Lạc tha mạng.
Bối Lạc Lạc cười đắng.

Con người ta ai cũng sợ cái chết, tự tôn có cao đến đâu đứng trước cái chết cũng đều là thứ không đáng nói.

Ai cũng đều sợ hãi cái chết, vậy tại sao lại có người chọn đến tự sát.

Cái chết với họ có khi là sự giải thoát, chết đôi khi còn tốt hơn phải sống một cách vất vả.

Nhưng Bối Lạc Lạc trước nay không tin vào sự giải thoát đó.

Nếu phải lựa chọn chấm hết sự sống của bản thân thì thà rằng trở nên mạnh mẽ rồi giẫm nát những thứ ngáng đường đó đi.


Cô sẽ không bao giờ đầu hàng số phận.
“Tạ Tiểu Ân, mày có muốn biết cảm giác của Yên Mỹ lúc rơi xuống là như thế nào không? Tao bây giờ lập tức cho mày cảm nhận được.”
Tạ Tiểu Ân nghe những lời này càng sợ hãi.

Hắn muốn níu kéo sự sống của bản thân, vội nắm chặt lấy tay cô.
“Xin cô, tôi biết sao rồi! Xin cô đừng có buông tay mà!”
Bối Lạc Lạc bật cười khanh khách.
“Tạ Tiểu Ân, mày còn có chút khí khái nào không chứ? Mày thế này, không khác gì con chó hết.”
Đứng giữa ranh giới sống và chết làm gì còn phải giữ cái tôn nghiêm đó nữa, Tả Tiểu Ân hắn giỏi nhất không phải chính lật mặt đó sao.

Hắn bây giờ không cần gì nữa, chỉ cần bản thân không chết là tốt lắm rồi.

Bối Lạc Lạc hạ mi mắt.

Khắc Yên Mỹ yêu hắn như vậy, hẳn là không mong cô giết hắn.

Nhưng mối hận trong lòng này, Bối Lạc Lạc không thể cứ thế để trôi qua như vậy được.

Giết hắn sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, hậu quả không lường.

Hiện giờ hắc đạo rối ren, mối quan hệ giữa cô cùng Từ Lục Ngạn rạn nứt đã khiến không ít kẻ nghĩ rằng cô không còn chỗ dựa, muốn hành động thủ tiêu cô phòng ngừa hậu hoạn rồi.

Bối Lạc Lạc vẫn còn biết phân nặng nhẹ, nếu vì chuyện này mà gây ảnh hưởng đến cả Tiểu Yên và Lữ Hành Song thì quả thật không đáng.

Cô bây giờ vẫn chưa đủ sức đối diện với tàn cục lớn như thế.

Mạng của Tạ Tiểu Ân có thể giữ lại.


Đây xem như là vì Khắc Yên Mỹ mà nhân nhượng hắn ta lần cuối.

Nhưng cũng không thể để hắn nguyên vẹn như thế mà đi được.

“Tao có thể tha mày một mạng.

Nhưng mày cũng phải trả cho tao một cái giá tương ứng.”
Lời còn chưa dứt, Bối Lạc Lạc đã hạ thủ rồi.

Động tác chuẩn xác, không nhạn không chậm mà thiến đi “chỗ đó” của hắn.

Nếu hắn đã là loại tra nam như vậy, để lại thứ đó cũng không có tác dụng.

Trực tiếp phế đi, ít nhất sau này không gây hại cho cô gái nào nữa.
Nhìn Tạ Tiểu Ân lăn lộn trên đất, đau đớn kêu gào, Bối Lạc Lạc cũng không thấy thương tiếc.

Đây đều là cái giá hắn phải trả.

Cô quay người rời đi, hôm nay đến đây là được rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận