Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Sau khi xuống xe, Bối Lạc Lạc một mình đến hộp đêm.

Chỗ này đối với cô mà nói chẳng xa lạ gì, mấy lần trước làm nhiệm vụ cũng từng đến đây.

Muốn tìm một người trong này đối với cô mà nói lại càng dễ dàng.

Bối Lạc Lạc sau khi tìm được Tạ Tiểu Ân đang ở phòng nào liền lập tức đi đến đó.

Tạ Tiểu Ân lúc này rượu vào say khước, hai tay ôm mấy cô gái, vui vẻ đến tận trời.

Khắc Yên Mỹ chết rồi, hắn ta còn ở đây vui vẻ như vậy?
Bối Lạc Lạc nghiến răng, đạp tung cửa bước vào, khí thế hừng hực.

Tạ Tiểu Ân bị cô làm cho giật mình, quay ra tức giận mà quát tháo: “Cái gì đây? Là ai? Không nhìn thấy ông đây đang vui vẻ sao mà còn đến làm phiền?”
Bối Lạc Lạc cười khẩy, cô đưa mắt sang nhìn mấy cô gái kia, lạnh lùng cất tiếng: “Không muốn chết chung thì cút.”
Mấy cô gái kia bị khí thế đó của cô doạ sợ liền thức thời chạy ra ngoài.

Tạ Tiểu Ân đang vui vẻ lại bị gián đoạn, đập bàn đứng bật dậy.


“Con khốn, mày có ý gì hả?”
Bối Lạc Lạc nghiêng đầu, nở một nụ cười đầy hàm ý.

Cô cúi người, rút con dao dưới chân ra.

Tạ Tiểu Ân cảm nhận được nguy hiểm, lùi một bước về phía sau.

Bối Lạc Lạc liếc nhìn lưỡi dao sắc nhọn, lại đảo mắt nhìn qua Tạ Tiểu Ân.

Cổ tay khẽ chuyển động, con dao sắc nhọn phóng ra khỏi tay bay thẳng đến chỗ Tạ Tiểu Ân.

Hắn run rẩy muốn chạy trốn nhưng chân không còn sức lực liền ngồi bệch xuống ghế, mặt mũi tái xanh, cứ nghĩ con dao kia sẽ đâm xuyên qua bản thân hắn.

Mũi dao phóng đến, xoẹt qua bên mặt hắn một đường dài rồi cắm phập vào tường, ghim chặt ở đó.

Không thể không nói trình độ phóng dao của Bối Lạc Lạc là chuẩn xác nhất trong tất cả các sát thủ.

Nếu mục tiêu mà Bối Lạc Lạc nhắm đến là cổ họng của Tạ Tiểu Ân thì giờ hắn đã không còn cơ hội ngồi đó run rẩy rồi.

Bối Lạc Lạc tiến đến, ngồi xuống bàn, đối diện hắn.

Cô xoa xoa hai tay vào nhau, liếc nhìn hắn.
Tạ Tiểu Ân sợ đến xanh mặt nhưng vẫn còn mạnh miệng: “Mày… mày muốn gì?”
Hắn ta biết Bối Lạc Lạc vì vậy càng hiểu rõ năng lực của cô.

Nếu Khắc Yên Mỹ là một sát thủ giỏi thì trình độ của Bối Lạc Lạc đã vượt ở cái tầm không thể tưởng tượng được.

Bởi vì biết rõ nên mới càng sợ hãi.

Chỉ cần cô muốn, động một ngón tay cũng có thể lấy mạng hắn.

Mà hắn lại không đủ sức lực để phản kháng.

Bối Lạc Lạc cười nhẹ, cầm lấy một chai rượu rồi rót vào ly.

“Xem ra mày sống rất tốt nhỉ?”
Tạ Tiểu Ân không rõ lời này của cô là có ý gì nên cũng không biết phải trả lời thế nào.

Bối Lạc Lạc lắc lắc ly rượu rồi một hơi uống cạn.

Ánh mắt lập tức thay đổi trong phút chốc, trở nên lạnh lẽo đến ghê người.

Bối Lạc Lạc đạp mạnh chân vào ghế, khom người đến gần Tạ Tiểu Ân, đưa tay bóp lấy cổ hắn.

“Nhưng mà Yên Mỹ lại rất cực khổ.

Cô ấy vì mày mà làm bao nhiêu việc, mày là cái thá gì chứ? Hôm nay cô ấy chết rồi, mày cũng không hề quan tâm, còn ở đây vui vẻ như vậy.

Mày có còn là người không?”
Tạ Tiểu Ân lúc này mới hiểu được Bối Lạc Lạc hôm nay đến đây là vì cái gì.

Nhưng mà hắn ta ngược lại không chút hối cải, còn bật cười ngạo nghễ rồi nói với giọng mỉa mai: “Khắc Yên Mỹ thế nào thì liên quan quái gì đến tao? Là do nó tự chọn, sao có thể trách tao được?”
Bối Lạc Lạc nghiến răng, siết chặt tay.

Nhìn xem! Khắc Yên Mỹ một lòng một dạ yêu hắn như thế, đổi lại được cái gì chứ? Tình yêu của cô ấy đôi với hắn chẳng là cái đinh gỉ gì, hắn đến nhìn cũng không muốn nhìn.

Khắc Yên Mỹ ơi là Khắc Yên Mỹ! Là nói cô ấy ngốc hay là nói kiếp này ông trời quá bạc đãi cô ấy đây?

Đổi một đời chung tình cuối cùng được cái gì đâu chứ?
Càng nghĩ càng hận, nếu lúc đó cô dứt khoát một chút không để Yên Mỹ rời đi thì hiện tại đã không thành ra thế này rồi.
Tạ Tiểu Ân không dừng lại ở đó mà vẫn tiếp tục huyên thuyên: “Lại nói tao trước giờ chưa từng nói yêu cô ta.

Là cô ta một mực cô chấp bám theo tao, tao có chấp nhận đâu.

Kết quả thế nào đều là do cô ta tự mình chọn, cũng đâu phải tao ép cô ta chết!”
Hắn hất tay Bối Lạc Lạc ra, chỉnh lại cổ áo của mình, kiêu ngạo nói: “Mày không nên tìm tới chỗ của tao gây chuyện.

Tao có phải người hại chết cô ta đâu, mày muốn thì đi mà tìm cô ta nói lý ấy.

Tới tìm tao làm cái quái gì?”
Đến nước này rồi, hắn còn chẳng có lấy một chút tiếc thương nào.

Cho dù không yêu cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy, thương cảm một chút thì có sao chứ?
Hắn ta từ đầu đến cuối, đều không phải là con người mà!
“Yên Mỹ đúng là đã nhìn lầm mày! Được thôi, Tạ Tiểu Ân, nếu mày đã như vậy thì cũng đừng trách tao ra tay tàn nhẫn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận