Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Lữ Hành Song đưa Bối Lạc Lạc cùng Tiểu Yên về lại căn nhà cũ, cũng là căn cứ của Bối Lạc Lạc.

Bối Lạc Lạc không nói một lời đi thẳng vào trong phòng, thay bộ đầm đen ra thành bộ đồ đen bó sát tiện hành động.

Mỗi khi đi làm nhiệm vụ, Bối Lạc Lạc lại khoác lên mình bộ đồ này.

Bối Lạc Lạc mở chiếc hộp đặt cạnh góc giường, bên trong có một khẩu súng bắn tỉa, một khẩu súng lục cùng một con dao ngắn.

Trước giờ Bối Lạc Lạc không thích dùng súng, bởi vì nó rất lạnh.

Nhưng về tính chất công việc, cô cũng nhiều lần sử dụng nó.

Trước nay đều là vì mục tiêu của nhiệm vụ mới cầm súng lên, chưa từng vì ân oán cá nhân.

Nhưng lần này, là ngoại lệ.

Bối Lạc Lạc phá lệ một lần, sẽ vì Khắc Yên Mỹ mà ra tay.

Vốn dĩ nghĩ rằng sau khi nhận lại thân thích thì sẽ không còn cầm những thứ này lên nữa, quả nhiên số phận chính là số phận.


Cô buộc tóc cao lên, nhét khẩu súng lục vào bên bên trái tay, con dao ngắn thì giấu bên trong giày boot cao đến tận đầu gối.

Bên ngoài, Mỹ Tiểu Yên cũng đi thay đồ để dễ hành động, trang bị sẵn sàng.

Lữ Hành Song nhìn hai người này đều đùng đùng khí thế như vậy, anh ta cũng không biết phải ngăn cản kiểu gì.

“Này, tôi nói hai người cũng manh động quá đấy.

Có gì từ từ nói được không, như thế này thì hậu quả rất lớn luôn đó.”
Mỹ Tiểu Yên không đáp lời lại quay sang nhìn Bối Lạc Lạc.

Bối Lạc Lạc vừa đeo găng tay vừa lạnh lùng đáp: “Động vào người của tôi, nếu tôi không cho hắn ta một trận thì tên của tôi sẽ viết ngược.”
Chuẩn bị sẵn sàng xong, Bối Lạc Lạc cầm lấy áo khoác ngoài rồi đi.

“Lần hành động này, anh có tham gia hay không thì tuỳ anh, tôi không ép.”
Nói xong liền dứt khoát rời đi, Mỹ Tiểu Yên biết không thể khuyên nổi cứ thuận theo Bối Lạc Lạc vậy đi.

Dù sao bản thân Mỹ Tiểu Yên cũng nhịn tên Tạ Tiểu Ân này lâu rồi.

Lữ Hành Song vò tóc, đứng bật dậy.
“Được rồi, ai bảo tôi trượng nghĩa như vậy chứ.

Nếu đã muốn chơi, vậy hôm nay cứ chơi cho tới luôn đi.”
Bối Lạc Lạc liếc mắt nhìn Lữ Hành Song, khẽ nhếch mép cười.

Lữ Hành Song kỹ thuật cũng không tồi, chỉ là anh ta không thích đánh đấm cho lắm, hoạ hoằn lắm mới ra tay.

Nhưng mà mỗi lần làm nhiệm vụ đều không thể thiếu anh ta, bởi vì sao à, Lữ Hành Song chính là người dọn dẹp hậu quả ấy mà.

Lớn nhỏ đều cứ để Bối Lạc Lạc và Tiểu Yên xử lý, tạo ra động tĩnh lớn kiểu gì cũng được bởi vì sau khi kết thúc Lữ Hành Song sẽ thu dọn mọi thứ hoàn hảo đến mức không có chút sơ hở.

Năng lực này của anh ta cũng rất hữu dụng, không phải ai cũng làm được.

Vì vậy lần nào đi làm nhiệm vụ anh ta cũng rất nhàn hạ ngồi một bên xem trò vui cho đến khi kết thúc.


Xe phòng trên đường cao tốc, băng qua mấy ngã lộ lớn.

Mỹ Tiểu Yên đảo mắt nhìn Bối Lạc Lạc, lên tiếng hỏi: “Hôm nay muốn chơi thế nào?”
Bối Lạc Lạc cười, đưa tay xoa xoa mi tâm: “Chơi lớn! Tạ Tiểu Đình giao cho cậu, muốn thế nào thì cứ thế ấy, tuỳ cậu.”
Mỹ Tiểu Yên bật cười.
“Tạ Tiểu Ân giao cho cậu không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Lạc Lạc, cậu đừng có chơi lớn quá kẻo Lữ Hành Song lại nói chúng ta không trượng nghĩa.”
Bởi vì nếu Bối Lạc Lạc thật sự chơi lớn thì hậu quả dọn dẹp có chút cực khổ.

Mấy lần trước dọn dẹp hậu quả có sự bảo hộ của tổ chức bên trên cùng với vị đại lão kia nên cũng không đến nổi.

Nhưng mà lần này hành động đơn lẻ, chỉ sợ động tĩnh lớn quá lại không lấp nổi.

Lữ Hành Song hoạt động bên ngoài là danh nghĩa bạch đạo, vì thế từ trước đến giờ vẫn luôn hành động rất kín kẽ, không muốn để lộ ra chút gì cho bên ngoài biết.

Nếu mà để sơ hở thì sẽ ảnh hưởng to lớn không chỉ anh ta mà còn cả Lữ Gia nữa.

“Được, mình sẽ nương tay một chút.

Như vậy thì tính là trượng nghĩa rồi chứ.”
Lữ Hành Song thở dài ngao ngán.

Hai người này lúc nào cũng nói sẽ thu liễm mà lần nào cũng là chơi lớn hết mức.


Dù sao thì cũng đã như vậy, có khuyên cũng không khuyên được.

Tin nhắn chuyển tới điện thoại Lữ Hành Song, anh ta liền mở lên rồi đọc cho cô cùng Mỹ Tiểu Yên nghe: “Theo như tin tức người của tôi báo lại, Tạ Tiểu Ân từ chiều đã đến hộp đêm, hiện giờ còn chưa về nhà nên có lẽ vẫn còn ở đó.

Tạ Tiểu Đình thì vẫn luôn ở nhà.”
Mỹ Tiểu Yên bĩu môi: “Nói vậy là chúng ta phải chia nhau hành động rồi? Chán quá đi mất!”
Hộp đêm sao, là một nơi phức tạp nhưng lại rất thích hợp cho những việc không hợp pháp luật giống thế này.

“Lữ Hành Song, anh đi cùng Tiểu Yên đến nhà Tạ Tiểu Đình đi.

Một mình tôi đến tìm Tạ Tiểu Ân.

Giúp tôi kiềm chế Tiểu Yên một chút, chúng ta tự ý ra tay, vẫn là phải có chừng mực.

Tốt nhất đừng gây ra án mạng, cho một bài học là được.”
Lữ Hành Song gật đầu đồng ý.

Bố trí hành động đã xong, vậy thì cứ phải xem tiến hành thế nào thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận