Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ


Hàn huyên lại chuyện quá khứ, Yên Mỹ hỏi về cuộc sống hiện tại của Bối Lạc Lạc, hai người trò chuyện cũng rất vui vẻ, giống như chưa từng có gì xảy ra.

Lúc tạm biệt, Bối Lạc Lạc dúi vào tay Yên Mỹ một chiếc thẻ ngân hàng.
“Chị biết, em hiện tại còn chưa ổn định công việc.

Số tiền này em cứ cầm lấy, xem như là chị gái cho em gái.”
Yên Mỹ bối rối muốn từ chối nhưng Bối Lạc Lạc lại nói thêm: “Nếu em ngại, thì cứ xem như chị chi em mượn trước, khi nào em có điều kiện thì trả chị cũng được.

Con gái, đừng bạc đãi cuộc sống của mình quá.”
Nói mãi, cuối cùng Yên Mỹ cũng chịu nhận, sau đó ngượng ngùng chào tạm biệt cô rồi quay về.

“Vậy em về trước, hôm khác có thời gian sẽ đến thăm chị.

Chị Lạc Lạc, cảm ơn chị nhiều lắm.

Em thật sự nợ chị quá nhiều.”
Nói xong liền quay đầu bỏ chạy.

Trước lòng tốt của cô, càng khiến Yên Mỹ thêm hổ thẹn vì quyết định lúc trước của bản thân.


Bối Lạc Lạc cũng quay lại xe của Lữ Hành Song.

Nhìn thấy cô quay lại, vẻ mặt vẫn còn rất nặng nề, Lữ Hành Song mới hỏi: “Sao vậy? Không phải đã cùng cô ấy nói chuyện rồi sao, sao sắc mặt vẫn không khá hơn vậy?”
Bối Lạc Lạc gài dây an toàn, tựa đầu vào phần dựa, quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Ngoài trời lất phất mưa, gió cũng cuốn theo từng cơn.

Trên con đường tấp nập, mọi thứ đều rất ồn ào nhưng cũng chẳng lấp được khoảng trống yên tĩnh bên trong cô.

“Em cũng không biết, chỉ là cảm thấy bản thân vẫn là bỏ mất điều gì đó.”
Lữ Hành Song nghe xong, không hỏi lại cô thứ đã bỏ mất đó là gì.

Có hỏi, cô cũng không trả lời được.

Từ lúc vẫy tay chào tạm biệt Yên Mỹ, nhìn cô gái nhỏ khuất trong dòng người, Bối Lạc Lạc thầm cảm nhận được trái tim mình đang run lên.

Một cảm giác mạnh mẽ, rất sợ hãi.

Hình như đã cảm nhận được có thứ gì đó sắp đến, lại không biết được là gì.

Bối Lạc Lạc sợ nhất là khi bản thân có những cảm giác như vậy.

Cứ như đang đối diện với bờ vực, lại không có cách nào chống cự lại được mà buộc phải nhảy xuống đó.
Bối Lạc Lạc không giải thích được cái cảm giác này là thế nào.

Cô chỉ cảm thấy, sắp sửa tới là một cơn bão.

Cơn bão này, có lẽ sẽ cuốn trôi hết tất cả.

Mà cô, thì chỉ có thể đứng yên nhìn cơn bão này càn quét, không thể làm được gì khác.

Lữ Hành Song đưa Bối Lạc Lạc về nhà.

Tối hôm đó, Bối Lạc Lạc nằm trên giường trằn trọc cả đêm cũng không ngủ được.

Cô suy nghĩ về rất nhiều điều, rất nhiều chuyện.


Bối Lạc Lạc tự hỏi, cơn bão này là nhằm vào ai mà đến? Ai sẽ vì nó mà bị cuốn đi?
Rất nhiều lần Bối Lạc Lạc âm thầm cảm nhận được nguy hiểm, nhưng chỉ có số ít lần có thể thoát ra được.

Lần này, cô cảm thấy bản thân bất lực rồi.

Không thể dự đoán, không thể cứu vãn.

Rốt cuộc, vẫn không thoát được vòng xoáy của số phận.

Mấy ngày sau đó, Ngọc Phước Hải nhận được một tấm thiệp mời đến dự tiệc của một gia tộc lớn nào đó trong giới, nhưng lúc này công ty đang có dự án lớn, ông lại vừa lúc kẹt lịch vào ngày hôm đó.

Suy tính tới lui mới quyết định để cô đi thay.

Một phần bởi vì cô vừa mới ra mắt mọi người, Ngọc Phước Hải muốn nhân cơ hội này để cô từng bước tiến sâu vào trong giới.

Mặt khác cũng là muốn để mọi người thấy ông đối với cô cháu gái này yêu chiều thế nào.

Buổi tiệc này tụ họp toàn những người có máu mặt, nói trắng ra chính là một bàn đạp tốt cho những ai muốn thăng tiến.

Ngọc Tranh vẫn luôn mong chờ một buổi tiệc như thế, cuối cùng nghe tin buổi tiệc này để cho Bối Lạc Lạc đi thì đúng là tức điên lên.

Nhưng cho dù cô ta có làm gì cũng không thay đổi được quyết định của Ngọc Phước Hải.

Bối Lạc Lạc đối với mấy buổi tiệc này không có hứng thú.

Bởi vì cô biết, buổi tiệc lớn như vậy chắc chắn có “vị nào đó”.


Cô bây giờ không muốn gặp, càng không muốn cùng “vị nào đó” xuất hiện ở cùng một nơi.

Bối Lạc Lạc chỉ muốn yên tĩnh một thời gian.

Nhưng Ngọc Phước Hải cứ khuyên mãi.

Dù sao ông cũng dốc lòng vì cô như thế, nên Bối Lạc Lạc cũng chỉ đành đồng ý đến buổi tiệc.

Buổi chiều trước khi buổi tiệc tối diễn ra, đội ngũ chuyên viên trang điểm do Ngọc Phước Hải sắp xếp đã tận lực chăm sóc da, dưỡng mặt, dưỡng thể đủ kiểu cho cô.

A, ai nói là tiểu thư thì sung sướng cơ chứ? Cô cảm thấy bản thân bây giờ đang bị giày vò đây này! Cứ như con búp bê được người khác trang điểm lộng lẫy rồi làm tóc, mặc đầm cho vậy!
Một buổi tiệc thôi mà, có cần làm quá thế không chứ?
Sau hơn ba tiếng đồng hồ trang điểm đầy vật vã của Bối Lạc Lạc, cuối cùng cũng xong.

Cô đứng trước gương ngắm nhìn bản thân.

Trang điểm lên xong, khoác thêm chiếc váy xanh nhạt này, trông đẹp ra phết đấy chứ! Bối Lạc Lạc xoa cằm tự cảm thán mình: “Cũng xinh đấy chứ nhỉ, không đến nỗi nào!”
Được rồi, nếu đã cất công ăn vận đẹp thế này, vậy bữa tiệc hôm nay cứ để cô chơi hết mình đi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận