Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
"Người phụ nữ này, Tuyết Tuyết nhà tôi đã xúc phạm cô ở đâu? Sao cô lại ra tay đánh người?" Người đại diện của Dương Tuyết Tuyết bước tới liền chất vấn.
Tô Vãn trực tiếp bỏ qua và bước về phía trước.
"Tô tiểu thư..." Tần Thư cũng nhìn thấy trò hề kia, đi tới.
Tô Vãn khẽ vẫy tay: "Không có gì, chỉ cần dạy cho một số người hiểu một chút đạo lý mà thôi, chúng ta trở về đi."
Tần thư không nói gì.
Ngay lúc anh ta quay đầu lại đã liếc xéo Dương Tuyết Tuyết cảnh cáo.
Người đàn ông luôn tỏ ra ôn nhu như ngọc đã tức giận, ánh mắt kia chứa đựng sự lạnh lùng cùng sắc bén dường như không thua kém Diêm Vương - Diệp Dục Sâm.
Dương Tuyết Tuyết vốn đang nghiến răng nghiến lợi lại bị liết một cái mà lạnh thấu tâm, chột dạ lùi về sau mấy bước.
Tần Thư thu hồi tầm mắt như thể vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
Sau khi lên xe, Tô Vãn lấy ra một cái gương nhỏ và nhìn vết sẹo trên gương mặt một lúc.
Vết thương không tính nghiêm trọng nhưng lại sưng đỏ lên và trầy da nhìn kĩ còn thấy cả tơ máu rỉ ra.
"Chuyện này đừng đem nói với thiếu gia của anh, nếu không ngày mai chắc chắn anh ta sẽ bắt tôi mang theo đám vệ sĩ."
Tần Thư dở khóc dở cười: "Dấu vết này quá rõ ràng, tôi có không nói, ngài ấy cũng nhìn ra được."
"Bất quá trở về nhà lấy túi đá chườm lạnh có thể sẽ biến mất."
Cô đem gương đóng lại, Tần Thư đã mở cửa xe cho cô, đang tính xuống xe điện thoại đột ngột reo lên.
Là Cố Dĩ Trạch gọi tới.
Cô tiếp máy: "Có chuyện gì?"
"Ông nội đã đặc phòng tại Cung điện Hoàng gia, gọi cô đêm nay tới đó dùng bữa."
"Tôi không rảnh, tối nay tôi bận rồi."
Tô Vãn không cần nghĩ đã trực tiếp cự tuyệt.
"Tối nay còn có bố của cô ở đây, ông nội yêu cầu tôi gọi cô qua đó, nếu cô mà không tới ông sẽ đích thân đến nhà cô."
Cô mặc kệ ai đang đợi trực tiếp ngắt điện thoại đi.
Cố Dĩ Trạch gọi lại, cô vẫn tắt máy.
Vào tới nhà, Diệp Dục Sâm vẫn ở đó.
Tô Vãn thấy anh ta hình như không cần phải đi làm thì phải.
Cái công ty kia có nghĩ tới mới đi xem còn phần lớn thời gian đều ở nhà nhàn rỗi giống cái bộ dáng phú nhị đại đỉnh đỉnh ăn no nằm nhà chờ chết.
Tập đoàn Thịnh Hoàng có loại chủ tịch kiểu này mà tới tận bây giờ chưa đóng cửa đúng là kỳ tích thật.
"Mặt em làm sao vậy?" Diệp Dục Sâm thấy cô đã về, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mày kiến liền nhíu chặc lại.
"Không có gì, không cẩn thận đụng trúng thôi." Cô lấy tay che lại vết thương, không nghĩ sẽ nói tiếp về nó.
"Thật sao?"
Trong mắt Diệp Dục Sâm loé sáng lên tia lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ mấp máy nhưng không nói.
Tô Vãn cầm lấy ly tự rót cho mình ly trà, đang chuẩn bị uống thì nghe hắn nói: "Nếu bên ngoài có ai bắt nạt em, không cần nhân nhượng, thẳng tay mà đáp trả, nếu đánh không lại thì tìm A Thư gọi hắn giúp em đánh người."
Ngón tay cô khẽ siết chặt ly trà, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp.
Sau khi trải qua hai kiếp, ngoại trừ ông ngoại và mẹ ra đây có lẽ là người đầu tiên quan tâm chăm sóc cho cô.
Thậm chí không hỏi phải trái, đúng sai đã ngang ngược vô lý bao che cho cô, có người đánh cô thẳng tay mà đánh trả, mặc kệ ai sai chăng nữa, gặp phải chuyện tới đâu cũng đã có hắn chống lưng.
"Tôi sẽ nhớ kỹ." Cô nói ngước mắt lên nhìn hắn, "Anh tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
"Lão tử hôm nay vui."
Diệp đại thiếu khịt mũi tùy tiện với tay lên trên bàn lấy một quyển tạp chí rồi giả bộ nghiêm túc mà đọc.
________o0o________
Editor: Alissa.
Cập nhật 5/12/2019 tại Việ Nam Overnight.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...