Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
"Thấy thì sao? Muốn tôi ba quỳ chín lạy làm đại lễ sao?" Tô Vãn cười lạnh, tức giận hoàn toàn.
Diệp Dục Sâm nhíu mày: "Em nhất định muốn đối nghịch với tôi?"
"Sao tôi dám chứ?" Tô Vãn quái gở kêu oan ức: "Anh chính là kim chủ của tôi, mạng nhỏ của tôi đều nằm trong tay anh, nếu không nghe lời sẽ bị anh bán đến chỗ nào cũng không biết."
Sắc mặt Diệp đại thiếu trở nên rất khó nhìn.
"Lại đây." Hắn ra lệnh.
Tô Vãn siết chặt tay, im lặng, mặt không đổi sắc nhìn hắn.
"Bị điếc à? Muốn tôi nói lại lần hai sao?" Giọng hắn lạnh hơn khi nãy mấy phần.
Cô mím môi, đi đến sô pha bên cạnh hắn ngồi xuống, hai chân khép lại, tay thì đặt trên đầu gối, nhìn cực kì ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học chuẩn bị nghe thầy dạy dỗ.(Truyện đã full tại dembuon)
Diệp Dục Sâm cau mày, hơi không vừa lòng với hành vi dè dặt lại cố ý giữ khoảng cách của cô.
"Em ngồi xa thế làm gì? Tôi là thứ gì ghê gớm lắm sao?" Hắn hỏi, rồi bỏ máy tính xuống, vỗ lên chân mình: "Ngồi lên đây."
Tô Vãn: "..."
Thật sự một chút cũng không muốn đâu.
Ngồi lên người hắn như vậy, lỡ như bị lây virus gì trên người hắn thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà...
Cô sợ chết, không có gan phản kháng lại, nhất là khi ánh mắt muốn ăn thịt người của người nào đó lướt qua, cô lập tức nghe lời đi đến ngồi lên đùi hắn, cánh tay còn ôm lấy cổ của hắn.
"Tôi thích bộ dáng rõ ràng không muốn nhưng lại không dám nói không của em thế này."Diệp Dục Sâm cúi đầu hôn lên môi cô, khóe môi câu lên nụ cười.
Tô Vãn giận!
Nhưng cô còn chưa kịp nổi giận thì hắn đã giơ tay nắm lấy eo của cô, còn tay kia nâng lấy cằm cô: "Nếu không muốn tôi bán em đi thì ít nhất phải cho tôi thấy giá trị của em, nếu không thì vì cái gì tôi phải đi nuôi một thứ vô dụng chứ?"
"Anh muốn thế nào?" Cô hỏi.
"Lấy lòng tôi." Diệp Dục Sâm cười, đầu ngón tay nhẹ vuốt ve môi cô: "Sinh cho tôi một đứa nhóc."
"Gì hả?"
Tô Vãn không nhịn được trợn mắt, nghi là mình đã nghe nhầm.
______♡♡♡______
Editor: Crystal
Beta: Tiểu Nhân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...