Đội người đột ngột tiến vào kia đều có thân thủ tốt, sau khi vào cửa, họ nhanh chóng chia làm hai phía, một bên đi cứu Tô Vãn bên còn lại hỗ trợ cho Diệp Dục Sâm phía anh Vương.
Đột nhiên, có tiếng súng nổ vang từ bên ngoài, anh Vương nghe được khẽ rùng mình, ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Dưới tình huống hắn không biết sự việc phát sinh như thế nào, chỉ theo bản năng liền giơ súng chỉa về hướng Diệp Dục Sâm.
Nhưng động tác của Diệp Dục Sâm nhanh hơn hắn, đột ngột bậc dậy đoạt lấy súng trong tay và áp nó về phía sau đầu của hắn: "Không được nhúc nhích!"
Mấy tên thủ vệ cả kinh.
Sau khi khiếp sợ qua đi, tất cả bọn họ đều có chút ngẩn người ra.
Không ai nghĩ rằng chỉ cần một cái nháy mắt, lão đại của bọn họ đã bị đối phương giữ trong tay, huống hồ bọn họ còn chưa kịp động thủ gì nữa cơ mà.
Cái này...... quá vô dụng rồi!
"Diệp Dục Sâm, mày muốn làm gì!"
Anh Vương phẩn nộ quát tháo, Diệp Dục Sâm chỉ cười: "Mày bắt cóc người của tao, còn hỏi tao muốn làm gì?"
"Tao đã nói rõ, đây chỉ là hiểu lầm thôi."
"Một chút cũng không có hiểu lầm, người tao muốn tính sổ chính là mày." Diệp Dục Sâm cười khẩy.
Đúng lúc, một người đứng sau bất ngờ giơ súng lên chuẩn bị bắn lén, dự định cho anh một cuộc tấn công bất ngờ.
Tuy nhiên, hắn chưa kịp bóp cò, Diệp Dục Sâm đã quay đầu lại cho ngay một phát súng vào ngực nó, thoắt cái lại đem họng súng trở về trên đầu anh Vương.
Một lần nữa mọi người lại sợ hãi.
Nhưng lần này không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Qua hai lần như vậy, những tên từng lăn lộn nhiều năm trên đường cũng nhìn ra được, người trước mắt này tuyệt đối không phải là một đại thiếu gia chỉ luyện chút phòng thân mà lấy làm kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng là gì.
Thay vào đó, người này tuyệt đối từng được huấn luyện chuyên cao.
Là sát thủ chuyên nghiệp? Hay là do bên kia phái người tới?
Câu hỏi này thực sự không khó đoán, chẳng bao lâu câu trả lời đã đến, bởi vì hôm nay Diệp Dục Sâm có mang theo cảnh sát tới.
Cái nháy mắt khi phát hiện Tô Vãn bị bắt cóc, không giống với những gì người ta tưởng tượng về anh là dẫn người đến sống mái với anh Vương, thay vào đó là trực tiếp gọi cảnh sát và nhờ cảnh sát hỗ trợ.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa bên ngoài bị phá vỡ, những tên thủ hạ dưới quyền của anh Vương đều bị cảnh sát khống chế, kể cả hắn cũng bị đưa qua cho cảnh sát.
Phần còn lại của sự việc cũng được giải quyết một cách chuyên nghiệp, sau khi hoàn thành việc bàn giao, anh liền đi tìm Tô Vãn.
Lúc Tô Vãn được cảnh sát dẫn ra thì cô vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, ngoài vẻ mặt khó coi đó thì cô dường như không quá sợ hãi trước vụ bắt cóc này.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Dục Sâm đi qua, cô có chút lộ nguyên hình.
Ví dụ, giống như hiện tại, cô đang ngồi trên ghế, thấy anh đi tới, ban đầu muốn đứng dậy gặp anh nhưng cố gắng nhiều lần vẫn không đứng dậy nổi.
Tô Vãn nắm lấy tay anh: "Anh giúp tôi một chút, chân tôi hơi mềm."
"A......"
Diệp Dục Sâm cười cười: "Tình huống nhỏ mà đã bị dọa như vậy, em cũng có lúc thế này à."
Tô Vãn chột dạ.
Nhưng không muốn mất mặt trước mặt anh, vì thế lườm anh ta một cái, giả vờ hung dữ: "Do tôi vừa rồi trúng thuốc, bây giờ cơ thể vẫn còn tồn lưu thuốc nên mới không còn sức."
Diệp Dục Sâm cũng chỉ cười không nỡ vạch trần cô.
Đây là lần đầu tiên Tô Vãn dùng mạng của mình để đánh cược với đám người đó, nhất là lúc anh chưa tới, một mình cô phải đối mặt với người được gọi là anh Vương và cả đám đàn em lưu manh của hắn, cô rõ ràng là sợ tới run rẫy vẫn phải mạnh mẽ kiềm chế, giả vờ bình tĩnh đấu trí với bọn họ.
May mắn thay, cô không phạm sai lầm, thành công mà chơi đùa với đám bắt cóc.
_________oOo_________
Editor: Alissa
Cập nhật 4.6.2020 tại Việt Nam Overnight truyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...