“Một nhà cũng có thể là mơ ước sao?” Giọng nói của Lăng Duy Trạch có chút mơ hồ, tuyệt đối không giống ngày thường lạnh nhạt.
Chẳng biết tại sao, mặc dù Lăng Duy Trạch luôn bắt nạt cô, nhưng cô lại thấy khó chịu khi nhìn thấy anh lộ ra dáng vẻ yếu ớt này, cô cố gắng tạo không khí vui vẻ.
“Tất nhiên, vì một nhà mà phấn đấu đi nhé.” Ít nhất cô cũng nghĩ như vậy đấy, cô không có ước mơ vĩ đại, cái gì duy trì hòa bình thế giới, cứu vớt địa cầu, mấy thứ đó giao cho vĩ nhân làm đi. Cô chỉ thích có ba, có mẹ, tìm người mình yêu để kết hôn và hai người cùng nhau xây dựng gia đình.
Trông thấy ánh mắt sáng lạn của Tô Tiểu Đại, dần dần anh chợt nhận ra mình giống như người trong sương mù tìm được phương hướng. Hồi lâu, anh bật cười: “Tiểu Đại, chẳng lẽ em đúng là giả ngu?”
Không ngờ ngày thường một cô gái ngờ nghệch như vậy lại có nhiều suy nghĩ thấu đáo, mà với kẻ thông minh là anh nhưng lại u mê lâu đến thế. Người tài vẻ ngoài đần độn? Hừ, đây rốt cuộc là đang khen hay chê cô đây? Anh ta xem thường những học sinh lớp khoa học tự nhiên giọng điệu ăn nói kém cỏi, hầy, thôi đi, dù gì anh ta bắt nạt cô cũng chẳng phải ngày một ngày hai, hơn nữa nhìn anh ta cười vui vẻ cũng khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn nhiều. Không biết vì sao cô có cảm giác khác thường này, tóm lại cô không quen thấy anh ta ủ rũ.
Tất nhiên là Lăng Duy Trạch cuối cùng vẫn không để cô lái xe, một đường liền bốn giờ đồng hồ, rốt cuộc bọn họ đã đến quê nhà của Tô Tiểu Đại. So với thành phố C lừng lẫy phương bắc thì thành phố T mộc mạc kém xa, chỉ là cảnh vật ở đây yên bình xinh đẹp khiến người ta nhìn vào dễ lưu luyến.
Về quê, lòng cô càng trở nên vui vẻ, tựa mặt sát kính nhìn phong cảnh bên ngoài, cô kiêu ngạo nói với Lăng Duy Trạch: “Này, quê tôi không tệ chứ?” Mặc kệ cô rời nhà bao lâu, mặc kệ chốn thành thị có nhiều cám dỗ, đối với cô mà nói thì chỉ có thành phố T mới đích thực là nhà.
Lăng Duy Trạch gật đầu: “Ừ, không tệ. Chỉ là anh đang hoài nghi chốn đất lành chim đậu này tại sao lại nảy sinh ra một người có chỉ số IQ giống em?” Nhưng mà đúng là chỗ tốt.
Tôi không tức giận, tôi không tức giận, không được tức giận. Tô Tiểu Đại xoa ngực nói thầm trong lòng, vẫn là hận muốn đem bóp chết anh ta, cô nào có kém cỏi như vậy!!! Hừ hừ, không so đo với anh ta nữa, nhìn phía trước quen thuộc, cô cũng sớm bỏ ngoài tai lời châm chọc của anh.
“Rẽ trái, rẽ trái, chung cư trước mặt anh!”
Theo hướng Tô Tiểu Đại chỉ dẫn, anh lái đến chung cư cửa Nam, toan lái xe vào trong thì cô lại thét: “Khoan đã, dừng ở đây, tôi có tí chuyện muốn ý kiến.”
Cũng may ven đường không có xe, không giống thành phố C muốn tìm chỗ tùy tiện dừng là cả một vấn đề. Tạm tắt máy, anh quay sang nhìn Tô Tiểu Đại: “Chuyện gì?”
Cô ngập ngừng mở miệng: “Tôi muốn anh giúp một tay… à, chuyện này…”
“Nói!” Muốn anh giúp một tay mà làm quái gì phải ngại ngùng như vậy? Khó hiểu!
Tô Tiểu Đại gãi đầu: “Mấy hôm trước, ba mẹ gọi điện hỏi tôi bao giờ về nhà. Rồi sau đó, hai người hỏi đến Dương Kiến…”
“Sau đó thì thế nào?” Dương Kiến? Tô Tiểu Đại có bạn trai, ừm…. thật ra anh cũng không để tâm lắm.
Tô Tiểu Đại gật gật: “Sau đó tôi còn chưa nói việc chúng tôi đã chia tay nhau, cho nên ba mẹ vẫn còn tưởng chúng tôi yêu nhau, muốn tôi dẫn anh ta về nhà.”
Cô và Dương Kiến bên nhau từ cấp hai đến cấp ba, thời điểm đại học mới bắt đầu nói cho gia đình biết. Bởi vì đôi bên điều kiện thích hợp, cùng quê, lại học cùng trường, cùng lớp, cho nên người lớn trong nhà đều hết sức mừng rỡ, mấy năm nay cả hai bên đều rất thân thiết nhau. Nhất là mẹ cô còn đặc biệt có thiện cảm với Dương Kiến, cho nên khi đã chia tay thật lâu nhưng cô vẫn chưa thể mở miệng nói rõ sự thật với ba mẹ.
Mặc dù không phải lỗi của cô, nhưng mỗi lần nghe điện thoại từ mẹ cô đều rất mệt mỏi trong lòng, sợ gia đình biết thì sẽ thất vọng. Hơn nữa Dương Kiến dường như cũng chẳng nói cho ba mẹ hắn biết, nếu không thì với mối quan hệ thân thiết giữa mẹ cô và mẹ hắn, hẳn là việc này phải đến tai mẹ. Vì vậy giấu được chút nào hay chút ấy. Nhưng mấy hôm trước mẹ cô gọi điện bảo đưa Dương Kiến về nhà đi, nói đã lâu không gặp hắn, nhớ hắn rồi. Cuộc đời khốn khổ, bảo cô đi tìm Dương Kiến ở cái chốn nào đây?! Từ đó suy ra, cô chỉ có thể nhờ vả người trước mặt, hi vọng mẹ cô thấy anh ta đẹp trai, phong độ thì sẽ quên tiệt tên Dương Kiến kia để cô thở phào nhẹ nhõm một lần.
“Cho nên?”
Nghe đoạn đối thoại quen thuộc, Tô Tiểu Đại không khỏi cảm khái cười người chớ vội cười lâu, lần trước cô còn cười nhạo anh ta cơ đấy.
“Cho nên tôi muốn nhờ anh giúp!”
Lăng Duy Trạch xoa cằm nhìn cô: “Đến lượt anh giả làm bạn trai em rồi à?”
Tô Tiểu Đại bất đắc dĩ gật đầu, nếu không thì biết làm thế nào chứ?
Lăng Duy Trạch cười thầm trong lòng, kiểu này đúng là tổ đãi mà. Anh định nói cho cô biết lần này chính là lần ra mắt của anh, anh chưa kịp cất lời thì cô đã sắp xếp tình huống quá là hợp ý anh. Chỉ là còn lâu anh mới nói ra tính toán của mình, ngược lại còn bày ra bộ dạng miễn cưỡng: “Giúp thì giúp, nhưng mà em cũng phải có gì đó gọi là trả lễ.”
Thấy anh đồng ý, cô liền quả quyết: “Anh cứ yên tâm! Về sau có việc cứ nhờ vả tôi, chết không từ nan!”
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của Tô Tiểu Đại, anh chỉ muốn cười phá lên. Đúng là ngốc mà, dường như ở cạnh cô thì cuộc đời bớt tẻ nhạt đi nhiều lắm: “Giờ chúng ta vào nhà được chưa?”
Tô Tiểu Đại gật đầu, sau đó gọi điện thông báo là bọn họ sắp về tới nhà. Nhìn gương mặt yêu nghiệt của anh, hầy, chỉ còn biết cầu nguyện cho qua cửa này thôi.
Cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian để cô lo lắng, chỉ huy Lăng Duy Trạch phóng xe đi, xa xa, cô thấy ba mẹ đứng dưới lầu, trong khoảng thời gian ngắn, trừ hạnh phúc ra cô không còn nghĩ được điều gì khác. Không đợi anh dừng xe hẳn, cô vội vàng mở cửa phóng như bay xuống đường, ôm lấy ba mẹ: “Ba mẹ, con về rồi đây!”
Hai vợ chồng ôm lấy đứa con gái: “Về là tốt, về là tốt, ba nhớ con lắm!” Ông Tô thương nhất là cô, nếu không vì cô cương quyết ở thành phố C thì sao ông nỡ lòng để con gái rượu sống một mình ở ngoài chứ.
Bà Tô cũng rất vui, nhưng so với con gái thì bà mong chờ chàng rể tương lai của mình hơn: “Thằng Kiến đâu, không phải về cùng con sao?” Ngẩng mặt nhìn một chút thì bà thấy một thanh niên điển trai trẻ tuổi đứng cạnh xe hơi, ai vậy nhỉ?
Lời này của bà Tô khiến cô sực nhớ mình đã bỏ quên Lăng Duy Trạch, vậy là cô vội vàng chạy đến bên cạnh kéo tay anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh, ha ha….”
Lòng anh có chút xao động. Ban nãy nhìn gia đình bọn họ sum họp, chợt khiến anh nhớ tới mẹ anh, đúng là đã lâu không được gặp bà. Không để ý sự tối tăm trong đáy mắt phẳng lặng của anh, Tô Tiểu Đại hít sâu một hơi, kéo anh đến trước ba mẹ, giọng thấp thỏm: “Ba, mẹ, đây là bạn trai mới của con – Lăng Duy Trạch.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...