“An An, kì nghỉ quốc khánh này cậu có về nhà không?” Thấy còn có hai ngày nữa là tới quốc khánh, Lan Na hỏi.
“Không về đâu, vừa khai giảng được có một tháng, lười đi đi về về lắm!” Cố Nhược An đang ăn khoai tây chiên, uống sữa Vượng Tử không quay đầu lại nói.
“Tớ cũng không về, về có gì tốt đâu chứ, đến một người để trò chuyện cũng chẳng có, không về thì tốt hơn, ở lại kí túc với các cậu.” Lan Na vừa nói vừa cắt sửa móng tay của mình.
“Cùng bọn tớ? Lão đại và Tử Mạt cũng không về?”
“Lão đại nói hội sinh viên có việc nên sẽ không về nhà, nhà Tử Mạt vốn ở thành phố C, có về hay không cũng như nhau!” Lan Na liếc Cố Nhược An một cái.
“À~” Hóa ra là thế.
“An An, quốc khánh rảnh thì đi mua sách với tớ nhé! Cuối cùng truyện tớ đọc trên Tiêu Tương cũng xuất bản rồi, bọn tớ chờ kết cục đến mức ruột gan đứt thành từng khúc, cả ngày ngẩn ngơ, rốt cuộc cũng được đọc, cuối cùng tớ đã có thể nhắm mắt.” Nhắc đến tiểu tuyết, hai mắt Cốc Tuyết tỏa sáng.
“Được thôi! Tớ cũng phải đi mua CD!” Cố Nhược An suy nghĩ một chút, gật đầu, “Hai ngày trước bên cửa hàng báo với tớ, nói CD đã về, tớ chưa đi lấy, cậu muốn vào thành phố thì đi với nhau luôn.”
“Vậy mùng hai chúng ta hẵng đi, mùng một chắc sẽ rất đông. Còn nữa, đừng có nói như dân tị nạn thế, cái gì gọi là vào thành phố chứ!”
“Đúng mà, trường của chúng ta cách trung tâm thành phố quá xa, mỗi lần muốn đi phải ngồi xe buýt nguyên một tiếng, còn không gọi là vào thành phố sao!” Cố Nhược An thở dài, “Hơn nữa chán nhất là mỗi lần chen trên xe buýt đều khó khăn như chen trên tàu của Noah vậy.”
“Cậu vẫn còn nghe đĩa của Châu Kiệt Luân? Không hiểu có cái gì hay, đến lời tớ cũng chẳng nghe rõ!” Lan Na khinh bỉ!
“Các cậu không hiểu, cái hay chính là mùi vị.” Cố Nhược An đắc ý, “Lần này tớ giành được bản đặc biệt, nghe nói còn có chữ kí của Châu Kiệt Luân và quà tặng kèm đấy! Hơn nữa không phải là in ra đâu, là do anh ấy tự tay kí thật đấy.”
“Dùng hơn 100 đồng mua đồ vật đó, đúng là phá sản!” Lan Na bất đắc dĩ lắc đầu, “May mà tớ không phải nuôi cậu, nếu không chắc tớ lỗ chết mất!”
Cố Nhược An tức giận: “Đừng cầm mấy chai sơn móng tay hơn 100 đồng của cậu ra sỉ nhục thần tượng trong lòng tớ!”
“Đúng rồi, chẳng phải anh họ kia của cậu tới thành phố C làm việc sao? Sao không thấy anh ấy liên lạc với cậu!” Lan Na đột nhiên quay đầu lại nhìn Cố Nhược An.
“Cậu còn tơ tưởng tới anh Hạo Bân của tớ nữa! Tớ nói cho cậu biết, tớ không cho cậu tới chà đạp anh ấy đâu!”
“Cắt, tớ chỉ hỏi chút thôi mà.”
“An An, anh họ kia của cậu thật sự đẹp trai đến thế sao?” Cốc Tuyết cũng xen vào một câu.
“Lão đại, đừng có đến cậu cũng như vậy chứ……” Mặt Cố Nhược An như đưa đám.
“Không đâu, hoàn toàn do tớ thích ngắm trai đẹp thôi, tài nguyên chung thì phải cùng hưởng chứ!”
“……”
“Lúc nào đó cho tớ gặp anh ấy đi!”
Cố Nhược An vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng chuông di động của mình.
“Alo, An An à?”
“Anh Hạo Bân?” Vừa mới cất tiếng gọi, Cố Nhược An liền phát hiện có gì đó không đúng, trừ Hà Tử Mạt đang đọc sách thì hai người khác đã dính vào cô.
“Anh đây, quốc khánh em có về nhà không?”
“Em không, vừa mới khai giagnr mà.”
“Vậy tới chỗ anh chơi nhé, anh xin nghỉ, em tới đây anh mời đi ăn, từ lúc anh tới thành phố C tới giờ, chưa mời được em bữa nào cả!”
Vừa nói xong, Lan Na đã ầm ĩ: “Vừa mới nhắc tới anh họ của cậu thì anh ấy đã gọi tớ, cái này có gọi là tâm linh tương thông không?”
“Bọn tớ cũng muốn ăn cơm, bọn tớ muốn đi ngắm trai đẹp!” Cốc Tuyết cười gian.
“Tiếng gì thế?” Dù Cố Nhược An đã che ống nghe lại nhưng tiếng nói kia vẫn truyền vào, bị cố Hạo Bân nghe thấy.
“À, là bạn cùng phòng của em, Lan Na đó, lần trước anh tới đã gặp rồi.” Cố Nhược An trợn mắt với Lan Na.
“Là nữ sinh hoạt bát đó sao? Bạn cùng phòng của em có về nhà không? Nếu không bảo các bạn cùng tới đây đi, tất cả cùng đi ăn!”
“Được!” Lan Na và Cốc Tuyết nghe lén bên cạnh đập tay reo lên.
“Vâng!” Cố Nhược An bị đả bại, “Bao giờ ạ?”
“Buổi trưa ngày mùng hai được không? Anh còn có chút việc, chắc phải chậm một ngày.” Cố Hạo Bân hỏi ý kiến Cố Nhược An.
“Được ạ, bọn em cũng định mùng hai tới trung tâm thành phố mua sách, đến lúc đó em gọi điện cho anh.”
“Được! Đến lúc đó anh sẽ lái xe tới đón bọn em.”
“Được rồi, các cậu hài lòng rồi chứ? Trưa mùng hai đi ăn cơm. Tử Mạt cũng đi cùng nhé!”
“Đi đi! Dù sao cũng không bận gì, tất cả cùng đi với nhau!” Cốc Tuyết nói.
“Ừ!” Đúng theo phong cách Tử Mạt.
___
Sáng sớm ngày mùng hai, tất cả chen lên xe buýt, chạy thẳng tới khu trung tâm. Khí trời tháng 10 vẫn hơi nóng, hơn nữa hôm nay Lan Na trang điểm cẩn thận, đi giày cao gót, dù không cao lắm nhưng vẫn hơi quá sức.
“Ôi, nghỉ một lát đi, trời nóng quá.” Lan Na gọi mọi người.
“Vậy bọn mình tới hiệu sách trước đi, cửa hàng CD cách nơi này hơi xa, tới hiệu sách có thể ngồi nghỉ một lát.” Cố Nhược An đề nghị.
“Được thôi!” Mọi người nhất trí.
Vào hiệu sách, ba người tiến thẳng tới khu nghỉ ngơi, chọn đồ uống riêng, chỉ có Cốc Tuyết đi tìm sách.
“An An này, sao cậu không đặt CD ở hiệu sách này luôn? Giờ còn phải đi hai nơi, thật phiền phức.” Lan Na uống trà sữa.
“Tớ không quen, tớ quen đặt ở cửa hàng CD rồi, cảm thấy đặt ở nơi chuyên về CD thì đáng tin hơn.” Cố Nhược An bĩu môi.
“Hoang đường, chẳng phải là như nhau cả sao?” Lan Na khinh thường.
“Vậy chẳng phải sơn móng tay giống nhau sao, sao cậu lại mua OPI?” Cố Nhược An phản bác, “Chẳng phải đồ giá hai, ba đồng tiền bán trên vỉa hè ngoài cổng trường cũng là sơn móng tay sao!”
“……”
“Tốt quá, tớ mua xong rồi!” Cốc Tuyết đi tới, khua khua quyển sách trong tay.
Cầm lấy sách trong tay Cốc Tuyết, Cố Nhược An tùy tiện lật mấy trang: “Lão đại thay đổi khẩu vị rồi à, đọc truyện đô thị từ lúc nào thế, chẳng phải lúc nào cậu cũng đọc truyện xuyên không và np sao?”
“Tớ thay đổi khẩu vị không đước ao?” Cốc Tuyết cướp lại quyển sách, liếc Cố Nhược An một cái, “Cậu không cảm thấy truyện đô thị rất gần gũi với cuộc sống sao? Một cuộc gặp vô tình, lại gặp được Mr.Right của đời mình! Hoặc anh tuấn phóng khoáng, hoặc tao nhã lịch sự, hoặc gian xảo phúc hắc, hoặc lạnh nhạt chung tình, quá lãng mạn!”
“Lão đại, cậu nên đọc truyện thể loại thanh xuân vườn trường mới đúng, cái đó mới gần gũi với cuộc sống.” Hà Tử Mạt nhắc nhở, “Giờ cậu chưa bước vào thành phố đâu! Những thứ cậu nói chỉ là ảo tưởng thôi.”
“Chẳng lẽ tớ không thể yy sao, yy là vô tội!”
“Lão đại, hay là cậu đổi sang đọc thể loại tổng tài đi? Tớ thấy có thể yy nhiều hơn. Gặp gỡ trong truyện đô thị cũng chưa chắc đã là Mr.Right, giống như người cưỡi ngựa trắng chưa chắc đã là hoàng tử vậy, nhưng thể loại tổng tài thì khác, trong đó đều là núi vàng.” Lan Na vừa rồi bị Cố Nhược An làm cho cứng họng, giờ lại quay sang bắt bẻ lão đại.
“……”
“Chúng ta đi thôi! Sắp tới giờ rồi!” Cố Nhược An gọi mọi người, 7 rưỡi các cô rời giường, lúc lên xe đã hơn 8 giờ, do vào ngày quốc khánh nên kẹt xe, đến hiệu sách đã hơn 10 giờ, giờ lại ngồi trong cửa hàng một lúc, vừa rồi cô đã gọi cho Hạo Bân, bảo anh đến thẳng cửa hàng CD đón mình, cứ thế này thì sợ rằng đến lúc anh Hạo Bân đến, bọn mình còn chưa xong.
“Được rồi!” Bốn người trả tiền, đứng dậy rời đi.
Tìm được chỗ Cố Nhược An đặt đĩa CD, ba người Lan Na đều tản ra, tìm ca sĩ mà mình thích. Cửa hàng băng đĩa này có tai nghe và đĩa cho khách hàng nghe thử, Cố Nhược An thấy có album mới của Châu Kiệt Luân nên không nhịn được mà nhanh nhẹn tiến lên.
“Ôi, thật xin lỗi!” Chưa đi tới chỗ tai nghe, Cố Nhược An đã va vào một người, quần áo bị nước trong ta người nọ hắt vào người, ngẩng đầu, là một khuôn mặt dịu dàng ấm áp như ngọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...