Trung tá về đơn vị, Diệp Vũ tiếp tục quay về đại viện.
Hành khúc đại viện to rõ, không khí trong lành, vô cùng thích hợp để an thai.
Diệp Vũ đang an thai thỉnh thoảng sẽ nhận được điện thoại Trình Lam xù lông dốc bầu tâm sự.
“Chị rốt cuộc tại sao lại phụ trách hắn? Hắn căn bản là một tên khốn kiếp!”
Trình Lam lại đang lồng lộn ở đầu dây điện thoại bên kia.
“Có tiền tiền chịu thiệt, không tiền người chịu thiệt. Hắn có tiền, tiền
hắn chịu thiệt, cậu khó tránh khỏi phải chịu thiệt. Bình tĩnh!” Diệp Vũ
vừa gặm quả táo rắc rắc, vừa thuận miệng an ủi bạn tốt.”
“Mẹ nó, rốt cuộc cậu đang đứng về bên nào?”
“Đương nhiên là bên cậu rồi, lại nói trên thực tế cậu không bị thiệt chứ sao.”
“Bà nơi nào không phải chịu thua thiệt? Bà đây còn chưa thành nương nương
chính cung, cả ngày còn phải cấu véo với một đám tiểu Tam, tiểu Tứ, tiểu Ngũ, tiểu Lục.”
“Đừng nói với chị là cô em cấu véo thua.”
“Mẹ nó, chị là người vô dụng như vậy sao? Chị không cấu véo họ đến chết,
bây giờ người đàn ông này là vật sở hữu của chị, họ dám mơ tưởng đến là
tìm cái chết.”
“Bây giờ hỏa khí* (*tức giận, nóng tính) thật sự khá lớn.”
“Thế mà tên khốn kia thừa dịp bà đây sáng sớm không bò dậy từ chức thay bà.
Chị không phải là đồ vật của hắn, có kiểu tự mình quyết định như vậy
sao?”
Diệp Vũ thở dài: “Thật ra thì, hắn nhịn đến bây giờ mới xào con cá mực như cậu đã làm cho người ta rất bội phục rồi.”
“Hắn là ông chủ thì sao, ông chủ thì có thể xạo người cá mực à?”
“Nếu như vừa là cấp dưới vừa là bạn gái tớ, cô ấy vì công việc không chịu
ngủ với tớ, tớ chắc cũng sẽ làm như vậy. Thật sự thì tớ từng tạo nên
không ít nam chính, nghệ thuật quả nhiên là khởi nguồn của cuộc sống, ha ha.”
“Cậu bỉ ổi, cậu vô sỉ…”
“Tớ còn hạ lưu.” Diệp Vũ chắc chắn cô nàng sẽ nói tiếp từ này, rất có thứ tự.
“Nói, chủ ý này có phải là cậu giúp hắn đưa ra không?” Đây mới chính là nguyên nhân cốt lõi mà Trình Lam gọi điện hôm nay.
Diệp Vũ ném hạt quả hạch chính xác vào giỏ rác, lúc này mới cười híp mắt
nói: “Là một người tri âm đạt tiêu chuẩn của chị, lúc mơ màng đâm phải
tình cảm với một nam thanh niên lớn tuổi hơn, đúng lúc tớ đưa tay trợ
giúp chính là tinh thần chủ nghĩa nhân đạo.”
“Tớ còn tưởng cậu là bạn của tớ đấy.”
“Cũng bởi vì cậu là bạn của rớ, tớ mới không có đạo đức quyết định đem người
vô cùng tàn ác muốn phá trinh như cậu rồi kiên quyết đặt một nam thanh
niên lớn tuổi hơn lên cùng một chiến thuyền không có hệ số an toàn. Nếu
thật sự cậu không hài lòng, lúc ly hôn còn có thể yêu cầu một khoản tiền nuôi dưỡng. Hắn đồng ý.”
“Mẹ nó, cậu cũng biết tranh thủ đòi tiền nuôi dưỡng giúp tớ cơ đấy?”
“Chị gọi cái này là một con rồng phục vụ tận nhà, cảm động không?”
“Cảm động cọng lông. Chị nói sao một tên đầu gỗ không thú vị đột nhiên trở
nên phi thường như vậy, thì ra là có cậu ở đằng sau điều khiển. Còn công việc của chị, không phải cậu cũng biết phụ nữ không có công việc mới
thê thảm nhất sao?”
“Cậu có giấy chứng nhận, công việc sẽ trở lại, mua bán hai bên đều có lợi.”
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Cách là tớ đưa ra, cậu nói sao?”
“May nhờ có trung tá thu phục được tên yêu ma quỷ quái như cậu, nếu không
không biết cậu còn gieo hoa xuống bao nhiêu con gái nhà lành.”
“Ai, cậu thì được coi là con gái nhà lành cái gì. Ông chủ nào đó mới chính
là con trai nhà lành đứng đắn, đầu năm nay đều nằm vào bảng xếp hạng
động vật quý hiếm, cậu cũng vui mừng trộm đi. Cuộc đời này thế mà đã phá hủy hai tên đàn ông đạt chuẩn, thoải mái không?”
“Người này giờ đang hâm mộ ghen tị, cậu không có cơ hội kiểu này.” Trình Lam quả nhiên đắc chí.
Diệp Vũ quả quyết ngắt điện thoại, nhường ai đó đắc chí mơ hồ.
Nấu cháo điện thoại xong, Diệp Vũ quyết định đi ra ngoài tản bộ một chút, xua tan hâm mộ ghen tị trong lòng.
Hôm nay tiếu gia gia có việc đi ra ngoài, không có ở đây, bây giờ Diệp Vũ
vô cùng tự do tự tại. Cái gì mà phóng xạ từ điện thoại di động, tiểu
Trương nhất quyết trợn mắt thật sự không còn cách nào.
“Chị Diệp, chị Diệp…”
Diệp Vũ nghe được có người đang gọi mình, đỡ eo chậm rãi xoay người, nhìn một Nhị đại đang vui vẻ chạy về phía mình.
Chẳng biết tại sao cô có thêm một em trai như vậy, chỉ cần cô ở đại viện đưa
hết bản lĩnh sâu thâm thì sẽ có người vượt ngục từ trong trường học khép kín về đại viện. Cũng không biết là cái gì?
“Em trai, chơi vượt ngục hay không?”
“Chị, không phải chị không biết, quá kích thích.”
Sau gáy Diệp Vũ vạch đen liên tiếp rơi xuống, em trai nhị đại à, chị chỉ
tùy tiện nói một chút, cậu lại thật sự nghiêm túc trả lời như vậy, mà
đáp án vẫn 囧囧 có hồn như thế.
“Sang năm cậu cũng tính vào trường quân đội như vậy?”
“Em không dám,” nhị đại nào đó nét mặt bi thương, “Em nghe anh họ nói rồi,
trường quân đội duy trì trật tự rất lợi hại. Nếu không, chị dạy cho em
đi.”
“Chị không trải qua đào tạo ở trường quân đội, sao có thể dạy cậu.”
“Chị có cái gì, trường quân đội không nhất định là có.”
“Ngoan, quân nhân đều là những người nghiêm túc, kỹ lưỡng, cậu đừng nghĩ đến
con đường tắt, điều này không có lợi cho quá trình trưởng thành khỏe
mạnh của cậu.”
“Chị, trong lòng em đặc biệt không thoải mái.” Nhị đại nào đó đột nhiên biến
thành thiếu niên u buồn, còn có một chút khuynh hướng căm phẫn.
“Thế nào?”
“Mấy ngày trước bên cạnh trong trường học bọn em có một cô gái bị mấy người
khi dễ. Coi như đám người kia có bị xử, cô gái kia cũng bị phá hủy.”
Diệp Vũ đưa tay sờ sờ đầu nhị đại nào đó, “Xã hội này rất thiếu hụt người
dám làm việc nghĩa. Chúng ta không có cách nào thay đổi được người khác, nhưng cũng có thể lấy đó làm gương cho mình. Chỉ cần chúng ta làm tốt
việc của mình, xã hội này còn có thể được cứu.”
“Em muốn dọn dẹp đám người cặn bã kia.” Nhị đại nào đó oán hận nắm quyền lại.
“Cậu có bản lĩnh này sao?”
“Em không có.” Nhị đại nào đó ỉu xìu.
“Cậu không có, nhưng người nhà cậu có. Em trai à, có lúc mượn được lực chống đỡ cũng là rất tốt, có muốn thử một chút hay không?”
“Tìm người đánh bọn họ dừng lại thì lợi cho bọn họ quá rồi.”
“Như vậy thì không có hàm lượng kĩ thuật, hơn nữa giáo dục không đủ khắc sâu.” Diệp Vũ cười nham hiểm.
Nhị đại nào đó sáng mắt lên, lại gần, “Chị, chị nói đi.”
“Nghe nói đến chuyện nhặt xà phòng chưa?”
“…” nhị đại nào đó vẻ mặt mờ mịt.
“Lên mạng không?” Diệp Vũ đổi phương thức.
“Có.”
“Xem tiểu thuyết không?”
“Có.”
“Biết đam mỹ không?”
“Biết.”
“Biết trinh tiết hoa cúc không?”
“…” nhị đại nào đó ngượng ngùng.
“Muốn nhặt xà phòng từ trên đất lên thì phản ứng đầu tiên là gì?”
“Khom lưng.”
“Lấy phương thức đàn ông yêu đàn ông rồi tưởng tượng một chút.”
Nhị đại nào đó hiểu ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn chị Diệp trong sáng lương
thiện nào đó, bà chị này quả nhiên là một người hung tàn có đẳng cấp.
Diệp Vũ ưu ái vỗ vỗ vai nhị đại nào đó, ý vị sâu xa nói: “Tìm người đi tìm
những kẻ đó nhặt xà phòng đi. Cái này thì đều có, em trai.”
Nhị đại nào đó về nhà sau khi được dạy dỗ.
Một nhị đại chính nghĩa trong sáng đã bị Diệp Vũ thành công làm lễ rửa tội, từ đó đi theo con đường phúc hắc không còn đường về.
Đối đãi cặn bã một chút, lấy bạo chế bạo tuyệt đối là chuyện tất yếu. Nếu không dạy dỗ thì không đủ để bọn họ khắc cốt ghi tâm.
Đương nhiên, cái này đã được tiến hành kín đáo dưới biểu tượng bầu trời hòa
bình. Chúng ta phải duy trì tính công bằng, nghiêm túc của luật pháp,
đây là nghĩa vụ và quyền lợi của mỗi công dân.
Bạo cúc cái gì, đứa bé quan không cần phải hiểu!
Chuyện này chưa kết thúc, trong đại viện là chuyện không lớn không nhỏ.
Tiểu bạch hoa Lý gia rốt cuộc bị bà nội nuông chiều gây ra phiền toái.
Trước đây không lâu nhị đại đã nói những thứ cặn bã như vậy với tiểu bạch hoa bản chất giống nhau, khác nhau chỉ là người nào ra trận, cố nhân tiểu
bạch hoa – chỉ vì nữ sinh kia trong lúc vô tình đắc tội. Thế giới này
quả nhiên là không đáng tin.
Trước kia Diệp Vũ từng liếc hoa còn cảm thấy đứa nhỏ này dựa hết vào bối cảnh gia đình nên mới có bản lĩnh, nhưng nhìn lại cô ta, quả thật là hoàn
toàn thay đổi, thế nào lại tự biến mình thành tờ giấy trung tâm.
Cô ta chính là kẻ trực tiếp đánh nữ sinh kia còn tốt hơn trực tiếp phá hủy cuộc sống của cô gái đó, rốt cuộc trong lòng tiểu bạch hoa tăm tối cỡ
nào? Gia đình cô ta rõ ràng tràn đầy yêu thương và chính nghĩa, sao trái tim cô ta lại trở nên xấu xa như vậy?
Ah, không đúng, chủ ý lúc trước cô đưa ra cho nhị đại nào đó dường như cũng không quang minh, nhưng xuất phát của cô là tốt, mặc dù thủ đoạn có
chút bạo lực, bản chất vẫn rất khác biệt.
Cùng là trường quân đội, nhưng trường quân đội và trường quân đội cũng khác nhau.
Hai quân nhân xuất phát từ hai trường quân đội khác nhau, bối cảnh cũng
phân cấp bậc, mà bối cảnh tiểu bạch hoa Lý gia so với đối phương có hùng hậu hơn. Kết quả có thể nghĩ ra, dù có truy cứu cũng không truy cứu đến người tiểu bạch hoa, mặc dù cô ta khó tránh khỏi khiển trách đạo đức.
Chẳng qua, Diệp Vũ có thể lý giải về tiểu bạch hoa, hoàn toàn không thể khiển trách đối với đạo đức của cô nàng, phải có ngoại lực (lực tác động từ
bên ngoài) tiến hành chủ nghĩa nhân đạo đối với cô ta.
Diệp Vũ đã sớm biết tính cách cô ghét kẻ ác như thế đều không thích hợp hóa
thân thành người làm luật thi hành chính nghĩa – cảnh sát, cho nên cô
mới sống chết cũng không chịu trở thành một thành viên cảnh sát nhân
dân.
Thân là người chấp hành pháp luật, đạo đức và chức trách không cho phép cô
phát huy tinh thần trọng nghĩa tự do, điều này khiến cho cô rất rối rắm. Vì không để cho mình rối rắm, cô lựa chọn để cho lão đầu và Thái hậu
nhà mình rối rắm.
Lúc Diệp Vũ đi bộ đến bãi tập, em trai nhị đại đang ngồi cô độc ở trên xà kép nhìn trời chiều tưởng niệm sự cô độc.
“Em trai, em không có việc gì ngồi đây giả u buồn cái gì vậy?”
“Thực không thể ưa.”
“Không có năng lực cậu chỉ có thể đơn độc.” Diệp Vũ nói rất thực tế và tàn khốc.
“Chị, sao chị dám đá cô ấy?”
“Bởi vì chị làm xong sẽ chuẩn bị theo cô ta đến tòa án. Người ta chỉ cần
chuẩn bị phụ trách cho những hành động của mình, có thể khuếch trương
can đảm làm bất cứ chuyện gì, điều kiện tiền đề là cậu phải suy nghĩ kĩ
đến hậu quả bất kỳ.”
“Chị, nếu như chị có năng lực chị sẽ làm thế nào?”
Diệp Vũ nhìn cậu lắc đầu, thở dài nói: “Em trai, chị thật ra là một người
lương thiện biết kính già yêu trẻ, đừng nghĩ chị là người phá hỏng hình
tượng xã hội có được không?”
“Em nào có?”
“Cậu chưa?” Diệp Vũ nhíu mày, “Vậy tại sao trước đây anh họ nào đó còn lên
mặt cổ quái nói với chị ‘đừng làm hư em trai tôi’. Em trai, là chị làm
hư em sao?”
“Không phải.” nhị đại nào đó nói như đinh đóng cột, sau đó đổi lời, lập tức
hết sức nịnh nọt, “Chị nói thẳng để em không phiền lòng là có lòng tốt,
em thực lòng cực kỳ buồn bã. Chị đều không biết bên ngoài người ta nói
nhị đại hồng tam đại chúng ta thế nào ương ngạnh khốn kiếp…”
Chuyện con sâu làm rầu nồi canh chính là như vậy, một người ở tầng lớp, có
người phạm sai lầm, mọi người đều rất dễ dàng đổ lỗi cho toàn bộ người ở tầng lớp đó.
Đó chính là giận cá chém thớt!
Là yêu ghét thường tình của dân chúng bình thường.
“Em trai, em có xem đam mỹ không?”
“Không xem.” Nhị đại nào đó quả quyết phủ nhận.
“Biết bách hợp* không?” (*như đam mỹ, nhưng gái với gái)
“Nghe nói qua.”
“Cũng có lí lẽ chứng cớ, em trai.” Diệp Vũ xúc động thật lâu, suy nghĩ trẻ
con của cậu có nên cứng nhắc như vậy không, cậu xem tiểu bạch hoa nhà
người ta linh hoạt thế nào.
Nhị đại nào đó tâm trạng cũng sáng hẳn, kích động đến mức suýt ngã khỏi xà kép.
Diệp Vũ kịp thời đỡ cậu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Cậu đừng kích động,
nhanh lăn xuống đây cho chị, mọi chuyện phải làm đến nơi đến chốn.”
“chị, chị chính là chị ruột em.”
“Cũng đừng, em trai chị khá nhiều, thật sự không cần.”
“Chị, chị chính là ngọn đèn soi sáng trong cuộc đời em.”
“Trái tim cậu đang đi trên con đường không có lối về.” Cô đã bị chỉ trích là
đã dạy hư thế hệ sau nhiều năm rồi, cô thật lòng cảm thấy oan uổng.
“Chị, chị so với cả nhà em còn nói đạo lý nghiêm trang mạnh mẽ hơn. Em yêu
chị chết mất.” Một nhị đại nào đó kích động hôn lên mặt cô hai cái.
Chị bị cỏ non cho gặm! (chị là trâu già, ha ha)
Diệp Vũ lật bàn.
“Em trai, chị bây giờ là người quan trọng riêng của quân nhân, cậu không cần phải bỉ ổi như vậy.” Giọng căm giận.
Nhị đại nào đó vui mừng chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu gọi, “Không sao cả, anh Tiêu không có ở nhà.”
Nhị đại nào đó vui mừng quá không cẩn thận đụng phải hàng cây ven đường.
Diệp Vũ cười hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...