Vào năm thứ hai cao trung, mọi người được chia thành ban xã hội và ban tự nhiên, mỗi ban có một lớp thực nghiệm, mỗi lớp có ba mươi học sinh.
Kỷ Cửu ban đầu nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy Quý Nhã Nam ở trong lớp vào ngày đầu tiên đi học, nhưng khi xem một vài vòng thì không thấy cô ta.
Dựa theo thành tích của Quý Nhã Nam, sau khi được chia ban, cô ta chắc chắn học lớp thực nghiệm, nếu không học ban tự nhiên thì sẽ là ban xã hội.
Kết quả là, khi trên đường về nhà vào buổi tối, cô hỏi Ôn Mặc, Quý Nhã Nam có đến lớp chuyên ban tự nhiên hay không?
Hắn đút hai tay vào túi rồi thản nhiên quay lại: "Có vẻ như cô ấy đã chuyển sang một lớp học diễn xuất."
Ở Mẫn Xuyên có một lớp học diễn xuất đặc biệt dành cho những học sinh theo đuổi con đường biểu diễn nghệ thuật.
Các giáo viên dạy học là những diễn viên chuyên nghiệp đều đã tốt nghiệp học viện điện ảnh Bắc Kinh, trong tương lai sẽ tỏa sáng trong giới giải trí.
Kỷ Cửu ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng khôn xiết.
Kể từ khi Quý Nhã Nam đã chọn một con đường như vậy, có nghĩa là quỹ đạo của các nhân vật chính trong thế giới này đã hoàn toàn bị thay đổi?
Hay nói cách khác, cô sẽ không phải chết trẻ sao?
Vậy là..
Cuộc sống trong tương lai hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân mình?
Ah ah ah ah ah!
Nếu không phải vì lo lắng bị coi như một con điên, Kỷ Cửu chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to ba lần! Cho dù rõ ràng Quý Nhã Nam trước giờ không có uy hiếp gì, nhưng sự tồn tại của cô ta như xương cá, mắc ở cổ họng.
Nhưng bây giờ, Kỷ Cửu dường như đã trút được gánh nặng trên lưng, không phải lo lắng về điều đó nữa, thực sự rất thoải mái.
Vận mệnh một lần nữa rơi vào tay mình lại cảm thấy thật tuyệt vời, Kỷ Cửu đối với cuộc sống này nghiêm túc hơn.
Ngay cả khi bận rộn đến kiệt sức, vẫn tận hưởng nó.
Khi thấy đuối sức, cô đã nghĩ rằng những tác phẩm thiết kế của mình có thể xuất hiện trên chương trình trong tương lai và trở thành bậc thầy như Bội Đức La, Kỷ Cửu một lần nữa tràn đầy năng lượng vô tận.
Vào năm hai cao trung, khối lượng bài tập và độ khó của các môn học đã tăng lên đáng kể, thậm chí Văn Nhân dường như còn cố tình tăng cường các nhiệm vụ ngoại khóa cho cô vào cuối tuần.
Để đối phó với việc thi cử, cô phải gác lại mọi suy nghĩ lung tung, chuyên tâm học tập, nỗ lực tiếp thu kiến thức mới, có điều là ngoảnh mặt làm ngơ trước những thứ ngoài cửa sổ và chỉ tập trung đọc sách hiền triết.
Nói cách khác, ở đây Kỷ Cửu đang quay liên tục như chong chóng, ở bên kia Ôn Mặc cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi MIT.
Nhà họ Ôn đặc biệt mời một người thầy nổi tiếng đến giúp hắn nắm bắt phương hướng học tập chung.
Cả hai đã làm việc chăm chỉ cho tương lai, như đã thỏa thuận và không đề cập đến bất cứ điều gì khác.
Trong nháy mắt, đã đến năm thứ ba cao trung, cả lớp đều bước vào trạng thái chuẩn bị bước vào chiến trường, hiệu trưởng mỗi ngày cầm loa đều nói những lời động viên.
Thỉnh thoảng, có một vài người nói một vài câu chuyện cười nhỏ hài hước, mang lại những tràng cười sảng khoái.
Kỷ Cửu bắt đầu nộp đơn xin học bổng của Parsons, đi đến các cuộc thi lớn, phải dành thời gian trở lại trường để tham gia kỳ thi.
Khúc Tình biết trước ý định của học sinh trong lớp, biết rõ ai là người sẽ đi du học, kể cả Kỷ Cửu.
Tính ra thời gian gấp rút của Kỷ Cửu, nếu không đến kịp, cô sẽ không bắt buộc phải có mặt ở mỗi kỳ thi, cô có thể thi lại.
Lại một năm nắng nóng gay gắt giữa hè.
Kỷ Cửu đứng ở cửa phòng thi đại học, đợi Kỷ Tử Nhiên đi ra.
Ôn Mặc đang đứng đợi cùng cô, mặc áo thun trắng, nghiêng người dựa vào thân cây, ngơ ngác nhìn về nơi nào đó.
Ánh sáng màu cam ấm áp rơi trên sườn mặt của hắn, thu hút sự chú ý của mọi người.
Xung quanh có quá nhiều phụ huynh không nhìn thấy tình hình bên trong, Kỷ Cửu đành phải đứng lại bên cạnh Ôn Mặc, cầm một cái quạt điện nhỏ để hạ nhiệt, thỉnh thoáng nhón chân nhìn ra xa.
Một làn gió nhẹ thổi qua thái dương, tóc cô tung bay.
Mười bảy tuổi, cô đã trổ mã đến duyên dáng yêu kiều.
Váy sọc xanh nhạt tôn lên dáng người cao gầy mảnh mai, cộng với khí chất nổi bật, cho dù không trang điểm cũng có thể là hạt trong bầy gà.
Sau một hồi chuông vang lên, giám thị kiểm tra giấy tờ thi, cánh cổng sắt lớn cuối cùng cũng được mở ra.
Kỷ Cửu đã hẹn trước với Kỷ Tử Nhiên về địa điểm gặp mặt, anh chạy thẳng đến dưới gốc cây ngay khi vừa bước ra.
Trong thời tiết khô nóng, Kỷ Tử Nhiên vắt hết mồ hôi, quần áo ướt hết, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười sảng khoái.
Anh chạy đến chỗ Kỷ Cửu, đôi mắt sáng ngời, hưng phấn vô cùng, anh mở rộng vòng tay muốn ôm em gái mình.
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất từ trước đến nay!
Anh đã sống sót hơn một nghìn ngày đêm, cuối cùng cũng đã được giải thoát khỏi nhà tù lớn của trường cao trung!
Kỷ Cửu đứng yên mỉm cười.
Kỷ Tử Nhiên vùi đầu chạy như điên, anh đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt chỉ cách đó vài bước.
Buồn bực mà kéo bàn tay kia ra, nhưng vẫn không di chuyển được.
Ôn Mặc một tay đút túi, đứng bất động giữa hai người, vẻ mặt u ám.
Sửng sốt trong một thời gian dài.
Anh chỉ nghe thấy hắn nói một giọng trầm, "Cậu có đi dự tiệc ăn mừng hay không?"
Kỷ Tử Nhiên:.
Mẹ kiếp! Tính chiếm hữu khủng khiếp này!
Tấm lòng Tư Mã Chiêu của tên gia hỏa Ôn Mặc này quả thực trong mấy năm qua đã được người qua đường biết đến.
Ngay cả Kỷ Lang Thiên, mặc dù ông ấy chưa bao giờ nói thẳng ra, nhưng người nhà có thể biết rằng ông ấy đã ghim Ôn Mặc trong lòng.
Nếu như đột nhiên đổi lợn khác đi theo muốn hái cải thảo nhà mình, sợ rằng ông sẽ cầm chổi đuổi người đi!
Con rể của lão tử đã được định đoạt! Đừng có mà theo tới xem náo nhiệt!
Vì vậy, khi Kỷ Lang Thiên thật sự không thích, ông chính là ghét bỏ đến nỗi thở thôi là đã ghét rồi, nhưng khi ông muốn bênh vực cho người của mình, thì sẽ bênh vực cực kỳ tốt.
Một vòng người sáng suốt có thể nhìn thấu quan hệ giữa hai người, thầm đồng ý, ngược lại là Ôn Mặc, không nhanh không chậm, luôn cố thủ cho tầng giấy cửa sổ kia không đâm thủng được.
Kỷ Tử Nhiên không thể nói được lời nào, có lần anh đã hỏi riêng rằng, hắn chuẩn bị nước ấm luộc ếch đến khi nào? Chẳng lẽ không sợ nửa đường xuất hiện ra tình địch?
Ôn Mặc trả lời như thế nào?
Ồ, có nghĩ đến.
Một lời chế nhạo, sau đó nói:
Tình địch? À, đó chỉ là bánh bao thịt đánh chó.
Kỷ Tử Nhiên vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ý hắn.
Bánh bao thịt đánh chó.
Một đi không trở về.
Đến một người giết một người, đến một đôi giết một đôi!
Ôn đại gia vẫn tàn nhẫn như mọi khi.
Tiệc ăn mừng được tổ chức tại khách sạn Quốc tế.
Tất cả họ đều đến từ lớp thực nghiệm của hai ban.
Trong đợt thay nước lớn nhất trong học kỳ trước của năm cao trung, Kỷ Tử Nhiên đã có thành tích xuất sắc và bất ngờ lọt vào lớp thực nghiệm ban tự nhiên cuối cấp.
Kỷ Cửu quan sát trạng thái của anh ta một chút và tự nghĩ rằng mình nên thể hiện tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần này, nếu không thì sẽ bị sa sút như mọi khi.
Trên ghế lô, các nam thanh nữ tú hoàn toàn náo loạn, đẩy cốc tới lui, reo hò không ngớt.
Ba người vừa vào cửa, lập tức bị người bên trong vây quanh.
Quan Lộ Lộ đang trò chuyện với những người khác.
Cô đã nháo trước đó và trên đầu cô có rất nhiều dải ruy băng nhiều màu sắc.
Nhìn thấy Kỷ Cửu, liền đi tới, chọc chọc: "Làm visa chưa?"
"Làm rồi."
Quan Lộ Lộ liếc xéo Ôn Mặc, cong miệng thở dài: "Cả năm nay hai người ngưu bức quá rồi.
Một người vào Parsons, một người vào MIT, đã lập kỷ lục cho Mẫn Xuyên trong nhiều năm.
Hiệu trưởng mừng đến mức không ngậm được miệng trong lễ chào cờ hôm đó!"
Kỷ Cửu nghiêng đầu cười cười, không nói một lời.
Ôn Mặc nhận được thông báo muộn hơn cô nửa tháng.
Chuyện xảy ra là trùng hợp vào chiều hôm đó mọi người cùng nhau chơi bi-a, khi Ôn Mặc nói hắn đã trúng tuyển MIT tất cả mọi người đứng ở bên cạnh đều sững sờ.
Kỷ Tử Nhiên cần cây gậy trên tay, hét lên hàng chục câu "Mẹ kiếp" liên tiếp, muốn quỳ xuống gọi một tiếng "Papa".
Là học sinh mang quốc tịch Trung Quốc duy nhất trúng tuyển MIT, sau khi nghe được tin hot, một phóng viên đã đến đây, theo dõi chụp lén những bức ảnh, điều này suýt chút nữa đã khiến Ôn Mặc lên trang nhất bản tin của Lạc thành, cuối cùng chính Ôn gia đã ra tay trấn áp tin tức này.
Trong tương lai, Ôn Mặc còn có một chặng đường dài ở phía trước, thành công nhất thời không là gì cả.
Hơn nữa, hắn hiện tại còn trẻ, tính tình chưa vững vàng, khen nhiều quá có thể sẽ khiến hắn trở nên khinh địch.
Đang nghĩ về điều đó, hai lớp trưởng đã cùng nhau đặt nến vào bánh, thắp sáng từng chiếc một.
Có người tắt đèn chùm, ánh nến vàng chiếu sáng cả một vùng nhỏ trước mặt.
Mọi người ngồi quanh chiếc bàn gỗ, Tôn Sở Nhất nói: "Mừng lễ tốt nghiệp cao trung của chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau thổi nến nhé! Mùa hè năm sau, hai lớp học sẽ vẫn chật cứng người, nhưng tiếc là những người đó không còn là chúng ta nữa.
Đây có thể là lần cuối cùng chúng ta được ở bên nhau, dù mai này có họp lớp cũng có thể có rất nhiều người sẽ không đến dự được.
Dù có đi đâu về đâu, mong rằng những người bạn học của chúng ta sẽ trường tồn mãi về sau, ai có khó khăn thì cứ gọi cho tớ.
Cho dù tách ra, cũng không được nói câu" Tạm biệt ", bởi vì sau này sẽ còn gặp lại.
Cuối cùng, chúc mọi người có tiền đồ như mưa, không được quên những năm tháng ban đầu của chúng ta."
Cậu cúi đầu che đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Tốt nghiệp vui vẻ!"
Kỷ Cửu dẫn đầu vỗ tay tán thưởng.
Dần dần, tiếng vỗ tay ầm ầm, xen lẫn chút tiếng khóc vang lên khắp phòng.
Có người vừa cười vừa khóc.
Một số người vỗ về và quay lưng lại.
Khoảnh khắc ngọn nến vụt tắt, Kỷ Cửu ngẩn ngơ trở về với mùa thu mát mẻ năm ấy.
Mọi người vội vã đến Mẫn Xuyên, ba năm sau, họ vội vã chia tay nhau.
Một số điều trong quá khứ không còn như trước nữa.
Khi ở trong thế giới này mà rời đi, cũng không ai dám nói câu "Tạm biệt".
Cô liếc nhìn từng gương mặt quen thuộc, trong lòng lẩm bẩm gọi tên mọi người.
Kết thúc rồi.
Ngửa đầu.
Uống giọt cocktail cuối cùng trong ly.
Ba năm sáng lạn như một bông hoa.
Cảm ơn bạn.
Tạm biệt.
Còn có cả..
trân trọng.
* * *
Gió đêm hơi lạnh.
Những ánh đèn neon của thành phố rải rác trên mặt sông, mang đến không gian lãng mạn và huyền bí về đêm.
Tối nay cô uống hơi nhiều, tửu lượng không cao, không chịu được sẽ say.
Kỷ Cửu dựa vào người Ôn Mặc, ý thức hỗn loạn, đồ vật trước mắt lập tức biến thành vô số hình ảnh bị mờ đi trong mắt.
Chóng mặt đến lợi hại.
Người bên cạnh, nhiệt độ cơ thể của thiếu niên nhàn nhạt truyền qua lớp quần áo mỏng manh nhuộm mùi rượu nhàn nhạt, hơi thở mát lạnh.
Kỷ Cửu khẽ nheo mắt, giơ tay ra giữa không gian của hai người, vô tình phát hiện hắn đã cao hơn mình một cái đầu, tức giận nhíu chặt miệng.
Tên gia hỏa này đã ăn bao nhiêu viên canxi mà không nói cho cô biết? Chỉ ba năm, đã cao như vậy?
Lúc trước rõ ràng có thể đưa tay sờ sờ đầu..
Xem ra lần này nhất định phải nhảy lên mới sờ đầu được!
Kỷ Cửu mơ hồ nghĩ.
Ba năm không dài không ngắn, nhưng Ôn Mặc đã xóa đi nét non nớt còn sót lại, nét mặt cũng trở nên cứng rắn hơn.
Ngày cả chiếc áo thun và quần jean đơn giản nhất cũng có thể khoác lên mình những hương vị khác nhau.
Bước chầm chậm theo con đường nhỏ rải sỏi ven sông.
Kỷ Cửu uống rượu thường sẽ không thích đi xe hơi.
Chẳng hiểu sao khi ngửi thấy mùi xe và thêm vài cú va chạm, cô không chịu nỗi sẽ nôn ra tại chỗ.
May mắn thay, khách sạn Quốc tế cách Kỷ gia không xa, đi bộ mất nửa tiếng.
Ôn Mặc yêu cầu tài xế đưa Kỷ Tử Nhiên về trước, đi chậm rãi với một con rùa đang say xỉn.
"Hức."
Kỷ Cửu nấc cụt một tiếng, thân thể mềm nhũn.
Ôn Mặc bóp mũi cô: "Về nhà tắm rửa cho tớ, cậu hôi rượu muốn chết."
Hả? Giọng điệu ghét bỏ này?
Kỷ Cửu đẩy hắn ra, lui về phía sau mấy bước: "Cậu có bản lĩnh nói lại một lần nữa."
Ôn Mặc thấy cô lắc lư không vững, nắm lấy cổ tay cô lại, thở dài, cười nhạt, lặp lại câu nói: "Hôi rượu muốn chết."
Kỷ Cửu ậm ừ, tròn mắt trừng hắn.
Thiếu niên nở nụ cười, trong mắt tràn ngập ánh sáng ấm áp.
Không khí lặng đi một lúc.
Đột nhiên, Kỷ Cửu lẩm bẩm hai tiếng như trẻ con, chỉ vào hắn.
"Nói đi! Cậu..
cậu có phải là không muốn có bạn gái hay không?"
Ôn Mặc: "?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...