Ngoài cửa sổ, một tầng nắng vàng chiếu vào trong phòng.
Sườn mặt của Ôn Mặc có những đường nét rõ ràng, ở đằng sau bóng lưng, hoặc sáng hoặc tối.
Kỷ Cửu bị giam cầm trong không gian chật chội, không thể nhúc nhích, giãy dụa cái cổ, hạ quyết tâm không khuất phục trước sự ép bức của hắn: "Đó là..
tớ thấy việc nghĩa nên hăng hái làm."
Thấy việc nghĩa hăng hái làm?
À!
Ôn Mặc cười nhạo, liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới, một thứ gì đó trong đôi mắt đen láy thăng trầm: "Cậu với cái bộ dáng nhỏ nhắn, có thể chạy trốn những người đó, thì chính là thầy bói."
Khi gọi cho Kỷ Tử Nhiên để hỏi về tình hình đêm qua, hắn đã khẩn trương đến mức toát mồ hôi hột.
Không có gương, không có cách nào nhìn thấy biểu hiện lúc đó, nhưng Ôn Mặc sau này nằm trên giường nhớ lại vẻ hoảng sợ lúc đó, hắn nghĩ, vẻ mặt của mình hẳn là dữ tợn đến đáng sợ.
Cũng giống như những linh hồn ma quỷ trong địa ngục ở tầng thứ mười tám, cả người tràn ngập suy nghĩ muốn giết người.
Bảo vật được hắn giữ cẩn thận trong tay, mặc dù phủ đầy bụi nhưng vẫn không ai có thể chạm vào.
Ôn Mặc chưa bao giờ phủ nhận mình là người cố chấp, nhưng chứng cô chấp này từ đầu đến cuối đều chỉ nhắm vào một người.
Người này cố tình con mẹ nó có bản lĩnh làm hắn tức điên lên.
Bầu không khí yên lặng trong giây lát, trong ánh mặt trời tỏa ra hơi ấm.
Kỷ Cửu nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, khuôn mặt của thiếu nữ chỉ bằng lòng bàn tay trắng như ngọc, dưới ánh mặt trời càng thêm nữ tính.
Trong đôi mắt kia có chứa tia sáng: "Đúng vậy, tớ mạng lớn, cho nên cậu đừng có nóng giận nha, lần sau tớ nhất định sẽ chờ cảnh sát đến rồi mới động thủ."
Cô chắc chắn, nhưng Ôn Mặc lại đang tức giận đột nhiên cười trước dáng vẻ đoan chính này.
Còn muốn có lần sao?
Sắc mặt tối sầm lại, lời nói vừa đến bên miệng, Kỷ Cửu cắt ngang: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cái chùa."
Cứu mạng cái rắm!
Ôn Mặc bùng nổ, nhưng hắn im lặng khi nhìn thấy ánh mắt cố chấp của Kỷ Cửu.
Cô gái của hắn cái gì cũng tốt, nhưng chính là cậy mạnh quật cường, trong lòng gắt gao thủ điểm mấu chốt, một bước cũng không chịu nhượng bộ.
Quá tử tế và quá bốc đồng.
Ngày thường thấy một ông già ăn xin trên đường, dù biết đó có thể là một băng nhóm lừa đảo, nhưng vẫn sẵn sàng rút ra một vài đồng cúi xuống nhẹ nhàng bỏ vào chiếc bát rách nát.
Theo lời của cô ấy, nếu họ thực sự là một kẻ lừa đảo, coi như tiêu tiền mua cho bọn họ một phần tự tôn.
Sau một lúc lâu.
Khẽ thở dài một hơi, cánh tay chống cửa buông thõng xuống, Kỷ Cửu tưởng hắn đã buông tha cho mình, không ngờ ngay một giây tiếp theo, thiếu niên duỗi tay ôm chặt cô.
Trong ký ức xa xăm, cậu bé đầu gấu đi theo sau mông cô để đưa đồ chơi ghép hình và sữa chua, không biết từ lúc nào đã trưởng thành, ngực bắt đầu nở ra trở nên rộng lớn.
Hắn ấn cái đầu không an phận xuống, tựa cằm vào vai cô, không nhẹ cũng không nặng.
Hơi thở trong trẻo lưu lại trên quần áo, giống như thuốc độc, đánh sâu vào thần kinh khiến người ta choáng váng.
Nửa ngày trôi qua.
Một tiếng thở dài trầm thấp vang lên bên tai Kỷ Cửu, giọng nói trong trẻo như mưa gột rửa, nở một nụ cười nhợt nhạt.
"Tại sao tớ lại gặp gỡ một con người ngốc nghếch đáng yêu như cậu vậy?"
Kỷ Cửu trong lòng ban đầu vốn dĩ rối tinh rối mù, nhưng khi nghe đến hai chữ kế tiếp, khóe miệng giật giật, hung hắng nhéo eo bụng hắn một cái.
Sức mạnh không hề nhẹ.
Ôn Mặc hít một hơi.
"Cậu nói ai ngốc nghếch đáng yêu chứ?" Tức giận.
"Tiểu tổ tông, tôi ngốc nghếch đáng yêu! Được rồi chưa?" Ôn Mặc cười bất lực.
Kỷ Cửu khịt mũi hài lòng: "Cái này còn được."
Ở nơi vô hình, khóe miệng Ôn Mặc nhếch lên trong âm thầm.
Chậc.
Cái đồ ngốc này..
Quên đi, sủng đều sủng, cứ như vậy đi.
* * *
Sau kỳ thi giữa kỳ, đã là tháng mười một, mùa thu càng đến gần hơn.
Trên các lối đi của khuôn viên trường có một lớp lá rụng dày, ngay khi tan lớp, học sinh thích chụp ảnh và vui chơi ở đó.
Nhắc đến tháng mười vừa qua, đã xảy ra không ít chuyện lớn nhỏ.
Một ngày sau khi bốn tên lưu manh bị bắt, viên cảnh sát thẩm vấn từ đồn cảnh sát đã gửi tặng hai cờ hiệu đến Mẫn Xuyên, chỉ nói tên của Kỷ Cửu và Kỷ Tử Nhiên.
Bác bảo vệ hoảng sợ.
Giữ cửa nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải cảnh sát tới trường học tặng cờ hiệu, vì vậy vội vàng gọi điện thoại đến văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng mới được bổ nhiệm mấy ngày nay đang suy nghĩ làm sao để nâng cao tinh thần cho học sinh năm ba, dù sao thì vẫn còn nửa năm nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học, vào giai đoạn khó khăn nhất, sức lực của học sinh có chút đi xuống.
Đang suy nghĩ miên man, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bảo vệ cổng trường, nghe đầu dây bên kia giải thích xong một phen, nửa ngày không lấy lại được tinh thần.
Nghĩ rằng bác bảo vệ đang nói đùa, vội chạy lại xem.
Quả thật là cảnh sát ở đây!
Hiệu trưởng vội vàng mời người vào văn phòng và hỏi lý do, một khuôn mặt già nua cười nói: "Ồ, không ngờ trường chúng ta lại có những đứa trẻ lợi hại như vậy! Làm phiền cảnh sát Lý đã chạy đến đây một chuyến, tôi liền đi gọi bọn chúng tới."
Cảnh sát Lý vội vàng ngăn lại: "Đừng đừng đừng, chuyện quan trọng là phải lên lớp.
Cờ hiệu này trước tiên cứ để trong phòng ngài, trong cục có việc, tôi đi trước."
Sau đó, cờ hiệu này đã được trao trước mặt tất cả học sinh trong buổi lễ chào cờ hôm thứ hai.
Hiệu trưởng đã có một bài phát biểu tuyệt vời trên sân khấu, trong đó chỉ đơn giản là khen ngợi Kỷ Cửu và Kỷ Tử Nhiên.
Kỷ Cửu xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!
Không ngờ, khi con người ngày càng già đi, cầu vồng càng ngày càng sâu sắc..
Sau sự việc này, cũng động viên các học sinh cuối cấp.
Nhiều đàn anh đan chị nghĩ, các đàn em lợi hại như vậy thì chắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học chúng ta cũng không thể làm xấu mặt Mẫn Xuyên đúng không?
Đột nhiên, tràn đầy tự tin, vùi đầu làm bài.
Vừa thấy học sinh chăm chỉ học hành, chủ tiệm sách gần trường đã vô cùng vui mừng, ngày nào cũng nhìn sách trong tiệm bán hết sạch, trong lòng thầm khen ngợi Kỷ Cửu và Kỷ Tử Nhiên.
Có nhiều hiệu ứng tiếp theo cho một hiệu ứng dây chuyền chung như vậy.
Tóm lại, Kỷ Cửu và Kỷ Tử Nhiên hoàn toàn nổi tiếng ở trường trung học Mẫn Xuyên.
Vấn đề về thân phận trước đây chỉ gây chấn động trong lớp, lần này biểu ngữ về chính nghĩa và lòng dũng cảm được treo lên, cả trường sôi sục.
Trong nhiều ngày, học sinh nghe tin mà chạy đến, ghé vào cửa sổ của lớp thực nghiệm nhìn xem diện mạo của tiểu dũng sĩ.
Sau lại không biết ai truyền tin trước đó, nói hai người là nam soái, mỹ nữ.
Phần còn lại chưa thấy người thật, bọn ăn dưa quần chúng không kiềm chế được.
Một làn sóng cương thi mới vọt đến, cửa lớp học bị chặn cứng.
Điều đáng sợ hơn là mỗi sáng đi học, Kỷ Cửu lại chạm vào bàn, trong đó luôn có vài bức thư tình.
Cô lặng lẽ nghẹn ngào, không quan tâm lắm, ném vào thùng rác mà không thèm nhìn.
Ngược lại, Ôn Mặc ở bên cạnh, vẻ mặt rầu rĩ, trầm mặc nhiều ngày.
Quan Lộ Lộ, người biết câu chuyện bên trong, cười chết.
Cái gì mà băng sơn học bá, rõ ràng chính là rõ ràng chính là loại ăn giấm chua! Ha ha ha ha!
Giữa tháng mười một, Kỷ Cửu tổ chức sinh nhật lần thứ mười lăm của mình.
Vì năm nay mới được nhận vào cao trung nên Kỷ Trường Đức đã vỗ bàn chuẩn bị cho cháu gái một buổi tiệc lớn.
Thời gian tổ chức sinh nhật được ấn định vào buổi tối, tại khách sạn quốc tế Trường Đinh, bao phòng trên tầng ba mươi ba, là tầng cao nhất, một chiếc bánh kem bằng sô cô la đặc biệt được đặt làm từ Châu Âu đưa đến.
Thư mời đã được gửi đi một tuần trước đó.
Vừa đúng vào thứ bảy, màn đêm vừa buông xuống.
Nhân viên trải thảm đỏ ở sảnh tầng một, sân trước cũng đầy hoa, gió chiều thổi vào thơm ngát.
Kém năm sáu giờ, chiếc xe đầu tiên dừng ở cửa.
Người phục vụ kính cẩn mở cửa.
Thiếu niên uyển chuyển bước xuống.
Một bộ lễ phục màu đen làm cho hắn trở nên mảnh khảnh và cao ráo, hàng cúc áo trên ngực phản chiếu ánh sáng chói lọi dưới ánh đèn.
Hôm nay hắn có vẻ ăn mặc đặc biệt.
Ngày thường, mái tóc đen ngẫu nhiên ở giữa hai lông mày được chải kỹ, lộ ra vầng trán mịn màng, khí chất hai mét tám.
Chỉ có điều trên gương mặt ấy, biểu cảm vẫn lãnh đạm, không có một gợn sóng.
Hắn đi vòng qua bên kia xe, mở cửa và có một vị cô nương mỹ lệ và đoan trang xuống xe.
Hai mẹ con được người phục vụ dẫn vào thang máy, bên trong im lặng, số tầng trên màn hình đã nhảy lên mười lăm.
Hạ Ninh Hinh liếc nhìn con trai đang trầm ngâm, tò mò hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
"Không có gì." Ôn Mặc nhẹ giọng nói.
Không có gì có thể phát ngốc?
Hạ Ninh Hinh khá là chán ghét: "Nhìn con xem, không phải cứ nấu một bát mì."
Ôn Mặc:.
Đứng nói chuyện không đau eo.
Hắn đã nghĩ đến việc nên tặng cho Kỷ Cửu một món quà gì từ mấy tháng trước, sau khi nghĩ lại, phát hiện ra cô chẳng có thiếu cái gì.
Không thiếu tiền, không thiếu vật chất.
Và thời điểm hắn muốn đưa ra trước mặt nhất vẫn chưa đến lúc.
Lăn lộn mấy ngày, vẫn không có ý kiến gì.
Mãi cho đến một lần hắn ăn canh gà vào buổi sáng, đang ăn bỗng nhiên giải được bế tắc trong đầu.
Trưa hôm đó, dì giúp việc đang nấu ăn, chợt phát hiện thiếu gia đã vào bếp và cứ nhìn chằm chằm vào cái nồi, u linh dường như lúc ẩn lúc hiện.
Dì giúp việc bị hoảng đến tâm phiền ý loạn, nhịn không được hỏi: "Thiếu gia, có việc gì sao?"
Ôn Mặc ánh mắt nghiêm túc, đắc ý gật đầu: "Ừm, tôi muốn học làm mì trường thọ."
Dì giúp việc gần như muốn đem tròng mắt mình ra tới.
Thật không may, ông trời rất công bằng.
Mặc dù đại thiếu gia Ôn có chỉ số thông minh tuyệt vời, nhưng kỹ năng nấu mì của hắn lại kém một cách đáng kinh ngạc.
Dì giúp việc bắt đầu dạy, còn bột mì ngoan ngoãn khi ở trên tay mình, đến khi vào tay đại thiếu gia Ôn..
Chao ôi, một lời khó nói.
Suốt mấy chục ngày học, mỗi ngày phòng bếp của Ôn gia như một bãi chiến trường.
Nhưng Ôn Mặc không hề biết mệt mỏi, cho dù bị bột mì vùi dập vẫn không nhúc nhích được, mở tay áo tiếp tục làm việc.
Cuối cùng, khi dì giúp việc nhìn thấy hắn vào bếp, liền cau mày và gãi mũi.
"Thiếu gia à, nếu không được thì thôi bỏ đi, nhìn bên này xem.." Dì khéo léo nói.
Ngụ ý là để hắn đừng có đi tới đi lui, đừng tự tung tự tác, buông tha xương cốt già của bà đi.
Ôn Mặc mím môi không chịu thừa nhận thất bại: "Lần sau sẽ không nháo."
Dì giúp việc tuyệt vọng.
Tên tiểu tử thúi này không phải là thiếu gia của bà, bà sẽ lấy cây chổi mà đuổi ra khỏi đây.
Cuối cùng thì công sức cũng được đền đáp.
Ngay khi dì giúp việc đang nghĩ đến chắc lại thất bại nữa rồi, ai ngờ đã làm thành công.
Ôn Mặc vui vẻ đến không được, ánh mắt hiện lên kinh ngạc, hắn háo hức nhìn dì giúp việc ăn thử mì, mặt ghé vào bàn như một tiểu cẩu chờ đánh giá.
Một lúc sau, dì giúp việc giơ ngón tay cái tán thưởng.
Rất tốt rất tốt, hương vị cũng không tệ lắm.
Ôn đại thiếu gia vui mừng chạy lại nấu một nồi mì lớn, chuẩn bị phục vụ bữa tối cho gia đình.
Kết quả là nửa đêm, nhà họ Ôn lục tung các ngăn tủ trong nhà để tìm những viên thuốc tiêu hóa..
Khuôn mặt khô cằn của Ôn Mặc..
Có một tiếng "Ding".
Thang máy dừng ở tầng cao nhất.
Kỷ Cửu đứng ở cửa cười tủm tỉm: "Hoan nghênh, hoan nghênh!"
Hạ Ninh Hinh cười nhẹ: "Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Cửu."
Kỷ Cửu hai tay nắm chặt: "Khách khí rồi, khách khí rồi!"
Ôn Mặc không kìm được ý cười trong giọng nói, đánh giá quần áo của Kỷ Cửu một hồi: "Quả nhiên, người đẹp vì lụa."
"Đúng thế, đúng thế."
Hôm nay, Kỷ Cửu, với tư cách là nhân vật chính, không thể để mất mặt được.
Một bộ váy nhỏ dài đến đầu gối màu đỏ, làn váy thêu hoa lộ ra đại khí mỹ lệ.
Để thể hiện sự hoạt bát của thiếu nữ, phần đuôi còn rải kim tuyến lấp lánh, ánh đèn chiếu vào rực rỡ lung linh, đoạt được sự hảo cảm của người khi nhìn vào nó.
Chiếc váy này được Bội Đức La đặc biệt thiết kế cho cô khi ông nghe tin về sinh nhật của cô.
Đây là chiếc váy duy nhất trên thế giới.
Văn Nhân đã đưa cho cô cách đây vài ngày, ngay khi cô mở chiếc hộp ra, tiếng hét của cô gần như nâng nóc nhà Kỷ gia lên.
Chu choa mẹ ơi!
Trang phục được thiết kế bởi chính thiên tài Bội Đức La!
Kỷ Cửu vui vẻ ôm váy.
Văn Nhân cười hỏi cô có vui không.
Kỷ Cửu điên cuồng gật đầu: "Vui như muốn bay lên trời! Không được không được, quả thực sáng mù mắt con rồi!"
Văn Nhân bị cô chọc cười thích thú.
Kỷ Cửu yêu cầu người phục vụ sắp xếp cho Ôn Mặc và Hạ Ninh Hinh ngồi xuống trong khi cô tiếp tục chào hỏi những vị khách bên dưới.
Kỷ lão gia tử nãy giờ vẫn chưa xuất hiện trong sảnh tiệc, ông ấy đang ở vị trí cao, không đến lượt những vị khách bình thường không tới phiên ông ấy đón tiếp.
Hôm nay chủ yếu là người thuộc thế hệ trẻ chịu trách nhiệm chính trong việc đón tiếp khách, có thể coi như hoàn toàn kéo thế hệ thứ ba của nhà họ Kỷ ra trước mặt mọi người.
Mười lăm phút trôi qua, Quan Lộ Lộ với một vài bạn học đến.
Kỷ Cửu cũng đã gửi thư mời trong lớp, muốn thì đến không muốn thì cũng không sao.
Bất quá, thường là có một chút đầu óc, tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ những nhân vật nổi tiếng và quyền quý.
Người tổ chức là Kỷ gia ở Lạc thành, liền đại diện cho rất yêu cầu tặng lễ vật của nhiều người.
Sáu giờ rưỡi tối, khách gần như có nhiều người.
Trong yến tiệc, champagne và rượu vang đỏ, những món ăn linh đình, đèn treo thủy tinh rực rỡ sáng lấp lánh.
Nhiều nhà lãnh đạo doanh nghiệp và chính trị gia không dễ xuất hiện đều tập trung ở đây, bất kể đúng hay sai, tất cả đều có khuôn mặt tươi cười.
Một khung cảnh sôi động và ồn ào.
Kỷ Cửu đứng trước thang máy một lúc lâu cũng không thấy ai bước ra nữa, đầu bên kia Kỷ Cẩn Ngôn đã giục cô đi qua.
Chần chừ mãi, thấy thiếu thiếu cái gì đó, phải nói với nhân viên đừng vội dọn dẹp, đợi thêm vài phút nữa, đề phòng có khách đến muộn phía sau.
Nói xong định quay người rời đi.
Cửa thang máy lại mở ra.
Kỷ Cửu vô thức quay đầu lại, nhưng vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt cô đã hoàn toàn rạn nứt sau khi nhìn thấy ba người bên cạnh của Quý Anh Hiền.
Đồ phá hoại duyên phận này.
Nữ chủ lại tới hủy hoại tâm tình của lão nương!
Chết tiệt!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...