Kỷ Cẩn Ngôn kéo chặt dây cương, dừng ngựa, vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ lại gặp được Kỷ Cửu ở đây.
Phía sau, anh hai Kỷ Ngọc Hành ngạc nhiên thò đầu ra: "Tiểu Cửu, em nói đi chơi ra là đến đây à?" Anh liếc nhìn đám học sinh xung quanh đang đờ đẫn, "Đây đều là bạn học của em sao?"
Kỷ Cửu mím môi gật đầu.
Tôn Sở Nhất đứng đầu vẫy tay chào: "Xin chào các anh trai của Kỷ Cửu! Tôi là lớp trưởng tên Tôn Sở Nhất!"
Làm ơn, đây chính là người của Kỷ gia!
Các người lớn của nhà họ Kỷ thường thấy ở trên báo, nhưng thế hệ sau của nhà họ Kỷ lại giản dị và chưa từng xuất hiện trên các phương tiện truyền thông.
Những người này sau này sẽ kế thừa sự nghiệp của cha ông, tích lũy thêm mối quan hệ khi còn trẻ là điều có lợi và vô hại!
Tôn Sở Nhất dẫn đầu, các bạn cùng lớp phía sau cũng không phải là kẻ ngốc, tròng mắt mở tỏ, phản ứng lại kêu "Xin chào, anh Kỷ" vô cùng trìu mến.
Ba vạch đen rơi xuống trên đầu Kỷ Cửu, Kỷ Cẩn Ngôn cũng có chút choáng váng, những đứa trẻ này có phải hơi quá nhiệt tình không?
Kỷ Phong, người xếp thứ ba, trả lời: "Tiểu Cửu, em đã cùng với mấy người bạn đến chơi, nên đừng đi theo bọn anh, chiều nay bọn anh đã đi rồi."
Kỷ Cửu: "Anh tư bọn họ cũng ở đây?"
Kỷ Cẩn Ngôn lắc đầu: "Chỉ có ba bọn anh và Tử Nhiên.
Tử Nhiên đã không lái xe năm năm rồi.
Nhân viên trường đua ngựa không cho cậu ấy ra ngoài nên cậu ấy chỉ có thể rẽ vào trong vài vòng."
Hắn nói xong liền dời tầm mắt đi, rơi vào trên mặt vô cảm của Ôn Mặc, khóe miệng hơi nhếch lên: "Như thế nào? Không chào anh trai một tiếng?"
Ôn Mặc:.
Biết ngay cái tên gia hỏa này không có ý tốt.
Ngoài Kỷ Lang Thiên, Kỷ Cẩn Ngôn là người thích đánh nhau với Ôn Mặc nhất trong nhà họ Kỷ, những người được gọi là phụ tử binh ra trận đều có chung mục đích là xua đuổi con lợn này!
Khuôn mặt của Ôn Mặc bị che khuất nửa phần dưới đỉnh của chiếc mũ lưỡi trai, bất đắc dĩ kêu một tiếng: "Xin chào, đại ca."
Kỷ Ngọc Hành ở một bên cười đến ôn nhuận, trong lòng thầm nói rốt cuộc nhân cơ hội tốt này mới tóm được hắn, vì vậy vòng vo nhắc nhở: "Anh và anh ba của cậu còn thở đấy."
Còn không mau gọi một tiếng anh trai!
Ôn Mặc sắc mặt đột nhiên tái xanh, giơ tay ấn vành mũ: "Chào anh hai, chào anh ba."
Trước khi hắn dứt lời, một tràng tiếng cười vang lên trong đám đông yên tĩnh.
Lâm Hoành Nghĩa lưu manh, giơ tay làm động tác: "Thực xin lỗi, không nhịn xuống được."
Ôn Mặc ném ánh mắt hình viên đạn qua, cực kỳ sắc bén, có chút lạnh sống lưng.
Kỷ Cẩn Ngôn ho nhẹ hai tiếng, thật sự không muốn Ôn Mặc xấu hổ ở trước mặt mọi người, cười nói vài câu rồi dắt hai đứa em trai đi.
Khi Tôn Sở Nhất thấy bốn con ngựa vội vàng rời đi, liền vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.
"Mọi người nhìn tôi này! Thẻ trên tay tôi là thẻ phòng của các bạn, hai bạn nữ một phòng, hai bạn nam ở một phòng.
Để hành lý vào phòng trước, lát nữa chúng ta sẽ đi hái trái cây, hái xong trở về ăn cơm trưa, chín giờ bốn mươi tập trung ở cửa, nghe rõ chưa?" Cậu đưa tay làm hình cái loa đặt trước miệng để cho giọng nói đi xa hơn.
"Nghe rõ!" Mọi người hét lên.
Ngay lập tức, Tôn Sở Nhất phát thẻ phòng và dẫn cả đội vào căn phòng khách của nông trại.
Kỷ Cửu và Quan Lộ Lộ ở chung một phòng, cùng tám cô gái khác trong phòng khách.
Phòng khách mang phong cách nông thôn đặc trưng, phòng tắm trong phòng được trang bị đầy đủ điều hòa, TV, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn rất lớn, liếc mắt có thể nhìn thoáng qua giàn nho bên ngoài nhà.
Không khí ở vùng ngoại ô thật sảng khoái, Kỷ Cửu và Quan Lộ Lộ mỗi người chọn một chiếc giường, dọn dẹp đồ đạc, đi ra cửa khoảng năm phút.
Có lẽ vì các nam sinh động tác nhanh hơn, khi đến thời điểm, phần lớn đội ngũ toàn là nam sinh.
Ôn Mặc lười biếng dựa vào cây sào phơi nắng, thoải mái nheo mắt lại, bên cạnh là một cậu nhóc mập mạp đang nói nhỏ: "Ôn Mặc! Cầu xin giúp tớ ăn gà!"
Kỷ Cửu mí mắt giật giật, lại có một đứa trẻ khác ngã vào kỹ thuật chơi game của Ôn Mặc, thật đáng thương..
Thiếu niên nhàm chán dường như ý thức được, hai mắt chậm rãi mở ra, thích ứng với ánh sáng, cố định nhìn về phía Kỷ Cửu, ánh mắt lạnh lùng, hơi thở bị kìm hãm.
Kỷ Cửu rõ ràng cảm thấy cơ thể của Quan Lộ lộ đang run lên, muốn đi đến nắm tay cô, bàn tay ngượng ngùng thu trở lại.
Ôn Mặc rũ mắt xuống, đổi lại bộ dạng chỉnh tề như vậy.
Trái tim nhỏ của Quan Lộ Lộ run thành một cái sàng, cô ghé vào tai Kỷ Cửu than thở: "Ôn đại gia cũng quá là hung tàn! Khóc đây huhu!"
Kỷ Cửu vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vỗ má của cô ấy.
Sắp tới giờ tập hợp, Tôn Sở Nhất ôm bụng kêu Kỷ Cửu giúp cậu đọc tên, cậu phải đi giải quyết việc gấp.
Khi trở về từ toilet, Kỷ Cửu đưa danh sách cho cậu: "Tất cả đều ở đây."
Sau đó Tôn Sở Nhất dẫn mọi người lên núi.
Đường vào vườn trái cây là một con đường quanh co chật hẹp, bùn trên mặt đất có lớp đá vụn, dâm lên có chút cộm chân.
May mắn thay, cách đó không xa, một nhóm người thản nhiên đi vào, nhưng trong vòng mười lăm phút họ đã thấy cổng vườn cây ăn trái.
Cây trái khắp núi rừng đồng bằng ngát hương hoa trái.
Người bảo vệ đã chuẩn bị hơn mười chiếc giỏ tre, hai ba người cầm lấy một cái giỏ.
Các bạn trong lớp nhận được tự thành lập một đội và tách ra theo nhóm, sau đó có thời gian tự do hoạt động khoảng chừng hơn một tiếng đồng hồ.
Đi sâu hơn là những dãy nhà kính bằng nhựa trắng nhưng hàng rào được khóa chặt, du khách không được vào.
Tháng 10 là mùa lê và cam chín rộ.
Kỷ Cửu không hề tham lam, hái hơn hai mươi quả cam và hơn mười quả lê, dừng tay khi đã đầy giỏ tre.
Xem thử trọng lượng, cô và Quan Lộ Lộ mỗi người cầm lấy một bên, nâng lên không mệt.
Ôn Mặc ung dung đi phía sau hai người, không lấy giỏ, trên tay cầm hai quả bưởi to, hắn vừa mới đi đường vòng để hái.
Làn da vàng tươi lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như sự tồn tại của người đó, vô cùng chói mắt.
Cần phải trả tiền cho những loại trái cây này, Kỷ Cửu được xếp hàng trước Ôn Mặc cách một người, khi quét mã, nghĩ rằng người đó đã cho mình ăn sữa chua và tiêu quá nhiều tiền, thuận tay đem quả bưởi của hắn đem đi tính tiền luôn.
Cuối cùng đến lượt Ôn Mặc, cụ ông mạc danh liếc mắt nhìn không hiểu, hất cằm về phía sau lưng cô gái: "Nữ sinh kia đã giúp cháu trả tiền rồi."
Ôn Mặc sửng sốt, mặt không đổi sắc mà đóng lại giao diện thanh toán, đầu ngón tay trắng nõn chọc vài cái trên màn hình, đặt lại vào bóp tiền.
Kỷ Cửu xuống núi ngồi trong phòng ăn dùng cơm, thấy Ôn Mặc gửi phong bao đỏ.
Trên bàn ăn làm bằng dây leo, thức ăn bốc khói nghi ngút.
Dùng khăn trải bàn chặn lại, Kỷ Cửu nhẹ nhàng đá vào người đang ăn sườn, xoay người sang một bên tránh Quan Lộ Lộ rồi đưa điện thoại cho hắn xem, trong mắt hiện lên vẻ buồn ngủ.
Ôn Mặc đại khái ngó mắt qua nhìn, cắn một miếng thịt, dùng ngón tay gõ vài chữ trên bàn phím: Không cho tớ mặt mũi sao?
Kỷ Cửu suýt nữa cườ sặc sụa.
Bàn tay gõ chữ: Trả lại tiền cậu mua sữa chưa! Bao lì xì.
Jpg
Big Boss:.
Tớ cần chắc? Cậu còn nói với tớ tiền sữa chua nữa? Trả cái đầu quỷ! Mau lấy lại tiền!
Xem ra Ôn Mặc tức giận đến không nhẹ, quả nhiên là thiếu niên ở tuổi dậy thì, so với tiền thì mặt mũi quan trọng hơn.
Kỷ Cửu bất lực thở dài, đành phải nhận lấy phong bao đỏ, khi thấy tiền lẻ loảng xoảng đưa vào túi, cảm hứng trong cô chợt lóe lên.
Hehe.
Không bằng lần sau sinh nhật hắn, mình sẽ tặng cho hắn tiểu kim heo!
* * *
Bữa tiệc diễn ra rất sôi động.
Kỷ Cửu vừa húp một ngụm canh bỗng nghe thấy ngoài nhà có tiếng ầm ầm, ngước mắt lên, buổi sáng còn nắng chói chang không biết khi nào mà đã trở nên âm u.
Tiếng động lớn vừa rồi là tiếng sấm sét trên bầu trời.
Cùng với tiếng sầm ầm ầm là những hạt mưa lớn đột nhiên rơi xuống, tí tách tí tách, chúng đập mạnh vào cửa sổ.
Người phục vụ trong nhà hàng ngay lập tức đóng cửa và cửa sổ lại, nhưng không thể tránh khỏi một phần mưa bụi lọt vào, dính ướt trên đất.
Cơn mưa đến rất đột ngột khiến học sinh mất cảnh giác.
Có người nhanh chóng kiểm tra dự báo thời tiết, nhìn thấy phía trên mặt trời đỏ rực, liền nhìn ra ngoài cửa sổ đang cho người ta một trận mưa xối xả, quá trái ngược khiến cho nhiều người tức giận đến phát ra vài câu chửi thề.
"Má nó? Mặt trời đâu?"
"Dự báo thời tiết xấu này xem chúng ta như những kẻ ngốc?"
"Trời má! Nói cưỡi ngựa được! Nói chuyến đi công viên trò chơi tốt!"
"Không phải muốn dẹp đường hồi phủ sao? Tớ..
tớ lúc này mới hái được mấy quả lê.."
* * *
Nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong nhà hàng, Tôn Sở Nhất không quan tâm đến việc ăn uống, vội vàng xoa dịu đám quần chúng đang nóng giận: "Yên lặng yên lặng! Tôi nghĩ chuyện này giống như một cơn mưa rào vậy.
Mọi người nên trở về phòng nghỉ ngơi một chút.
Chờ xem trời có tạnh mưa không, nếu tạnh thì ngày mai hành trình vẫn như cũ!"
Kỷ Cửu cũng đứng dậy: "Tôi có mang theo bài, mọi người thành lập đội, chơi đấu địa chủ đến sung sướng a!
Cô vốn dĩ muốn ngồi ở trên xe chơi bài để giết thời gian, ai biết được đường xá nhấp nhô, ý tưởng ở trong đầu cô bị bóp chết từ trong bụng mẹ.
Vừa cất giọng thì bên dưới vang lên tiếng vỗ tay.
Kỷ Cửu mang đến tổng cộng tám bộ bài chia làm bốn.
Một số người không muốn chơi, nhưng số còn lại thì vừa đủ.
Quan Lộ Lộ chơi đấu địa chủ, cô ấy đã trở về phòng của mình để đánh một giấc.
Bốn thiếu một.
Tôn Sở Nhất gãi đầu nhìn xung quanh, ánh mắt lập tức nhìn vào một bóng người đang muốn chạy trốn.
Cậu cao giọng hét lớn:" Eh eh eh! Lâm Hoành Nghĩa! Đừng có trốn nha! "
Lâm Hoành Nghĩa:"...
"
Chết tiệt! Tôn Sở Nhất, cậu là ma quỷ sao?
Cậu sáng nay chỉ xúc phạm Ôn Mặc nơi công cộng, làm sao có thể cùng hắn đánh bài? Đây không phải là tìm chết sao?
Tôn Sở Nhất vui vẻ, cười thành Phật Di Lặc, đi vài bước liền móc cổ Lâm Hoành Nghĩa:" Đi! Thật là một ngày nhàn rỗi hiếm hoi không có bài tập.
Mọi người đánh bài đi! "
Lâm Hoành Nghĩa cười khổ nói:" Tôi không biết đấu địa chủ.
"
" Nói nhảm! "Tôn Sở Nhất dùng sức siếc chặt cổ cậu ta một chút, không tin:" Tôi mấy ngày trước thấy cậu chơi đấu địa chủ trên điện thoại di động.
"
Lâm Hoành Nghĩa sắp suy sụp, nhưng Tôn Sở Nhất không cho cậu ta cơ hội nói nữa, liền kéo cậu ta đi thẳng vào phòng của Ôn Mặc.
Trong phòng không có một cái bàn lớn, vì vậy một vài người di chuyển một vài chiếc ghế và rút bài trên bàn trà.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Ôn Mặc thản nhiên nói:" Như vậy không thú vị, mọi người mang tiền ra đặt cược đi.
"
Tôn Sở Nhất mắt lóe lên, cao hứng:" Tiền cược gì? "
Ôn Mặc ánh mắt trạm hắc, tầm mắt di chuyển trên người Lâm Hoành Nghĩa đang bồn chồn, nhẹ giọng nói:" Ai thua năm ván đầu tiên, trong vòng một tháng, sẽ giúp ba người còn lại trực nhật.
"
Điều kiện này không khắc nghiệt, cũng không liên quan đến tiền bạc, Tôn Sở Nhất lập tức đưa ra quyết định:" Hahaha, quyết định là như vậy! Kỷ Cửu quản cậu trực nhật, cậu tới giám sát.
"
Lâm Hoành Nghĩa vẻ mặt đưa đám, nhấc tay:" Tôi phản đối.
"
Ba người đồng thời quay đầu nhìn cậu:" Phản đối không có hiệu lực.
"
"..."
Mẹ nó!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...