Ngày cuối tuần luôn khiến cho người ta mong đợi, điều học sinh thích nhất là cuối tuần, điều thầy cô giáo thích nhất là cuối tuần, điều người đi làm thích nhất cũng là cuối tuần.
Thứ bảy, chủ nhật luôn làm cho người ta khó mà cự tuyệt, bọn họ có thể tạm thời buông xuống việc học tập và công việc để đi làm chuyện mà mình muốn làm, như đi du ngoạn, đi dạo phố mua sắm, cùng bạn bè chơi bóng tụ hội gì đó đều có thể làm trong thời gian nghỉ.
Vu Phong đem theo Vu Dương ở nhà họ Ninh ở lại một đêm, hôm nay chính là thứ bảy, tối qua đã đáp ứng cùng Ninh gia cùng nhau đi sở thú, bởi thế buổi sáng thức dậy vẫn còn rất sớm.
Chân của bé con vắt ngang trên bụng anh, tay nhỏ túm lấy quần áo anh, mặt nhỏ chôn ở nơi đầu vai anh, cả người bày ra trạng thái nằm sấp ngủ, thấy bé không có dấu hiệu tỉnh lại Vu Phong cũng không định đánh thức bé, tối qua đi ngủ quá muộn, để bé ngủ thêm một chốc cũng tốt, anh biết chỉ cần mình động thân bé con liền bò dậy theo, Vu Phong không hề động thân rời giường, cửa sổ bị rèm che hé ra tia sáng ban mai, anh nghĩ một chút vẫn là nhắm mắt lại, lại cùng bé con ngủ thêm một lát.
Vốn Vu Phong nhắm mắt lại chợp mắt một lúc không nghĩ đến mình cư nhiên ngủ thiếp đi, anh trước nay không hề biết bản thân ấy thế mà cũng có thể dễ dàng ngủ say như thế, có lẽ đây là hiện tượng tốt. Khi anh tỉnh lại đúng lúc trông thấy bé con đang dùng cái tay nắm quần áo anh dụi đôi mắt nhỏ, bộ dáng nửa mơ nửa tỉnh thực giống một chú cún vừa mới sinh ra, mền như thế, nhỏ như thế, yếu đuối như thế, nhưng lại rất kiên định tìm kiếm mẹ đẻ của nó.
“Anh trai……” Thanh âm mềm mại cất lên, anh liền biết lúc này thực sự phải rời giường rồi.
“Ừ.” Anh lấy chiếc đồng hồ ở tủ đầu giường qua, nhìn một cái, lúc này cũng mới tám giờ, ở trong nhà người khác cũng không tính là thức dậy quá muộn đi.
Vu Phong ngồi dậy, bé con cũng ngồi dậy theo, co chân ngồi ở bên cạnh anh dùng hai tay dụi mắt, còn khẽ ngáp một cái, Vu Phong xuống giường xỏ dép, sau đó mang bé đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Quần áo tối hôm qua họ thay ra đều cất vào trong túi lớn, chuẩn bị sau khi đi vườn bách thú trở về thì lại lấy về nhà giặt, bé con mặc quần áo không phải của mình có một loại cảm giác không tự nhiên, bé được Vu Phong dắt đi ra cửa buồng.
Bọn họ thức dậy cũng không tính là quá muộn, về phần Ninh Hiểu Dũng và anh trai hắn bây giờ còn chưa có dậy, con trai Ninh Trạch Minh – Ninh Thụy Viễn đang ngồi trên chiếc ghế ở bàn ăn nâng sữa bò tu đến ừng ực ừng ực, nó thấy Vu Dương từ trong phòng đi ra, nhìn Vu Phong dằng sau một cái, đem cốc đặt lên trên bàn, nhảy xuống ghế cười đi về phía Vu Dương.
“Dương Dương!” Ninh Thụy Viễn gọi đến thực dứt khoát thực hưng phấn* (thực ra ‘hưng phấn’ trong raw là ‘kích tình’, xét thất hơi sến nên phải tự động đổi từ ngữ cho phù hợp lứa tuổi), sau khi nó xông tới lập tức nắm lấy tay Vu Dương, lắc qua lắc lại, “Bọn mình hôm nay cùng đi vườn bách thú xem con hổ!”
Bộ dáng Ninh Thụy Viễn cực kỳ đáng yêu, béo mềm mềm, đứa nhỏ này cái đầu cũng không quá lớn, có thể là di truyền được bộ dáng thon thả của mẹ nó, lớn lên hoàn toàn mọng nước, Vu Phong đánh giá đứa nhỏ mà anh đã từng luôn không thích. Cảm giác được Ninh Thụy Viễn không có ác ý với Vu Dương, mới buông tay để Vu dương cùng thằng bé đến bàn ăn bên kia ngồi, mẹ Ninh nghe thấy cháu trai sáng sớm hô to gọi nhỏ, mặt khác bưng hai cốc sữa bò đi ra, một cốc cho Vu Phong, một cốc cho Vu Dương.
“Nào nào, đều uống sữa a, mau cao chóng lớn!”
Vu Phong bất đắc dĩ nhìn sữa bò trong tay mình, anh không thích uống sữa bò cho lắm, “Dì ơi, cái này không phải cho Hiểu Dũng uống sao.”
Mẹ Ninh vỗ lên trán mình, cười nói, “Con xem trí nhớ của dì này, ây, người thực già rồi, quên mất con không thích uống sữa bò.” Bà lại lấy sữ bò trong tay Vu Phong bưng về phòng bếp, trước khi rời đi còn nói với Vu Phong, “Đợi chút là có thể ăn sáng rồi, Hiểu Dũng thằng nhóc lười như heo ấy bây giờ còn chưa thức dậy.”
Làm sinh viên đại học thì luôn thích ngủ nướng, mà Vu Phong trước nay lại là ngoại lệ của ngoại lệ, nếu như anh ngủ nướng vậy khó tránh khỏi sẽ khiến người khác nghĩ rằng đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì rồi. Vu Dương nhìn nhìn Vu Phong, lại nhìn sữa trong tay mình, không biết nên làm thế nào.
“Uống sữa rồi đi chơi.” Vu Phong nói với Vu Dương như vậy.
Vu Dương cũng không phụ kỳ vọng của anh, bưng cốc ừng ực ừng ực đem sữa uống sạch, miệng nhỏ còn bám một vòng vết sữa, Vu Phong cầm khăn giấy lau đi cho bé, Ninh Thụy Viễn thấy Vu Dương đem sữa uống sạch trơn, cũng tự động tự giác đến bên bàn ăn bưng sữa lên, đem sữa còn dư trong cốc uống hết.
Còn đắc ý giơ giơ cái cốc với Vu Phong, “Chú Phong, chú xem, con cũng uống hết rồi.”
Vu Phong nhìn Ninh Thụy Viễn, nói, “Bé ngoan.”
“Bọn trẻ sẽ tự chơi, qua đây uống chén trà đi.”
Ba Ninh ngồi trên sô pha hí hoáy bộ đồ trà ông mới mua về, chiếc ấm Tử Sa ông cầm trên tay còn là món báu vật gần đây kiếm được ở chợ đồ cổ, bây giờ chính là lúc yêu thích không rời tay, người nhà muốn chạm một chút cũng khó, đương nhiên, đây là trừ mẹ Ninh đang làm bữa sáng trong phòng bếp.
Vu Phong bắt chuyện cùng ông, sau đó ngồi xuống cùng ba Ninh một bên phẩm trà một bên nghe phát thanh thời sự buổi sáng. Vu Dương mới uống sữa xong tuy rằng không quá buông lỏng, nhưng có Vu Phong ở đây, bé liền an tâm cùng Ninh Thụy Viễn ngồi ở khu chuyên để đồ chơi của cậu bé chơi đồ chơi, bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn hoàn toàn hào phóng hơn bạn nhỏ Lý Manh nhiều lắm, tính cách cũng tương đối tốt, vừa lễ độ vừa đáng yêu, đối xử với Vu Dương cũng phi thường tốt, như bây giờ, cậu bé liền đem chiếc xe tải đồ chơi lớn mình thích nhất đưa đến trước mặt Vu Dương.
“Dương Dương, cho cậu chơi, đây là xe tải tới thích nhất đấy.”
Buổi chiều hôm qua bọn chúng từ nhà trẻ về đã cùng nhau chơi đùa rồi, hiện tại chính là thời khắc xây dựng tình hữu nghị, bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn rất đúng lúc nắm bắt thời cơ hiến dâng món đồ chơi mình yêu thích nhất cho Vu Dương, mẹ Ninh nói muốn kết giao bạn tốt trước tiên là phải chia sẻ đồ chơi cùng bạn.
Vu Dương đã đến nơi này hai lần không thể nào bài xích Ninh Thụy Viễn, bé nhận lấy xe tải của Ninh Thụy Viễn bắt đầu hí hoáy, những món đồ chơi bé từng tiếp xúc trước nay là tương đối ít, không biết nút bật ở đâu, liền hỏi Ninh Thụy Viễn, “Thụy Thụy, nút bật cái này ở đâu?”
Đã tiếp xúc nhiều bạn nhỏ như vậy, Vu Dương vẫn có thể phân biệt được những bạn nhỏ nào không có ác ý với mình, những bạn nhỏ nào không thích mình, Ninh Thụy Viễn cho bé đồ chơi để chơi chính là thuộc loại sẽ không tạo thành uy hiếp với bé, hơn nữa sẽ không làm hại bé, bé có thể an tâm cùng Ninh Thụy Viễn chơi cùng nhau.
Hai bạn nhỏ một qua một lại mà chơi đùa một chiếc xe tải nhỏ, tiếng nói chuyện của Vu Dương mềm mại, Ninh Thụy Viễn nói chuyện khá lớn tiếng, cả gian phòng khách đều nghe được thanh âm của cậu bé, lại còn đem ba cậu bé và Ninh Hiểu Dũng từ trên giường lay tỉnh đến trên bàn ăn.
Mẹ của Ninh Thụy Viễn là giáo viên trường cao trung trọng điểm, hiện tại cao trung năm ba lên lớp tương đối gấp, thứ bảy chủ nhật đều phải bổ khóa cho học sinh, cho nên cô bây giờ càng nhiều thời gian là ở trong nhà bà nội, thứ bảy chủ nhật này đều ở lại trường, không về nhà. Ba và mẹ đều đều là phần tử tri thức cao cấp, trên mặt giáo dục đều có tình có lý, đối với trẻ nhỏ, sai chính là sai, đúng chính là đúng, ở một điểm này, mẹ của bạn nhỏ Lý Manh cực kỳ muốn hướng bọn họ học tập, Ninh Thụy Viễn cậu nhỏ này vẫn có ba mẹ áp chế, thế nhưng ông bà nội của bạn nhỏ Lý Manh lại đem cậu bé sủng lên trời, cũng thật là hết cách, đúng thực là tiểu bá vương chuyển thế a.
Đến lúc ăn bữa sáng, Vu Dương và bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn vẫn chơi đến thật vui vẻ, trên gương mặt nhỏ tràn đầy nét cười ngọt ngào, kéo theo Vu Phong tâm tình tốt lên không ít, buổi sáng cũng uống thêm một bát cháo trứng muối thịt nạc.
Sau khi họ ăn xong cơm sáng, nghênh đón bạn nhỏ Lý Manh mà Vu Dương không thích nhất, điều nhóm người lớn nghĩ là, nếu đã cho bọn nhỏ đi, không bằng kêu thêm mấy bạn nhỏ nữa cùng nhau đi, để các bạn nhỏ làm quen một chút, nếu làm tốt thì bọn nhỏ sau khi lớn lên còn có thể thở thành bạn thân gì đó.
Khi mẹ của Lý Manh Ninh Ngọc trông thấy Vu Phong thì hỏi mấy câu liên quan đến tình huống gần đây của Vu Dương, không có phụ nữ ở nhà, khó tránh khỏi có rất nhiều sự tình cũng không để ý đến, nhớ đến lần trước con trai mình xuống tay nặng như vậy, lòng sinh áy náy liền nói thêm một chút với Vu Phong trẻ con cần phải chú ý những gì, những thứ gì không thể ăn, ăn những hoa quả gì tốt cho trí lực và thân thể của trẻ nhỏ, Vu Phong nhìn như không có biểu tình thân thiện cho lắm, nhưng cũng nghiêm túc mà ghi nhớ những sự hạng cần chú ý mà Ninh Ngọc đã nói, quả thực có rất nhiều chuyện mà anh không chú ý đến.
Bạn nhỏ giống Lý Manh vừa bá đạo vừa qua loa như vậy, đối với chuyện lúc trước sớm đã quên đến không còn một mảnh, nhưng cậu nhóc xác thực là không thể nào yêu thích Vu Dương, bạn nhỏ này vừa gầy vừa nhỏ, lại chẳng có đồ chơi xinh đẹp. Nhưng mà á, trông thấy bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn đối tốt với Vu Dương, lại cho bé đồ chơi để chơi, đồ chơi của mình chẳng có ai chơi, trong lòng bắt đầu không thoải mái, cậu nhóc chen vào giữa hai người, giận dữ trừng Vu Dương, đều tại nó, Thụy Thụy cũng không cùng nhau chơi đồ chơi với mình.
Trải qua sự kiện đánh lộn lần trước, Vu Dương không có hảo cảm với Lý Manh, đối với cậu nhóc chẳng thèm đếm xỉa, cho dù đối phương giận dữ trừng mắt bé cũng không có cảm giác nhiều lắm, bé tương đối thích cùng nhau chơi với Ninh Thụy Viễn, vào lúc nhóm người lớn chuẩn bị vật phẩm đi vườn bách thú, trong khu đồ chơi của đám con nít bắn tóe ra tia lửa dị dạng, đây phần lớn bắt nguồn từ bạn nhỏ Lý Manh vóc người cao lớn, xem con mắt tròn xoe mãi trừng Vu Dương, người kia chẳng thèm nhìn chẳng thèm nhìn lại chẳng thèm nhìn…… (trái bơ hơi bị to ÒvÓ)
Thẳng khi bạn nhỏ Lý Manh dưới cơn giận dữ đem đồ chơi của mình chồng chất để vào giữa bọn họ, vênh mặt góc bốn mươi lăm độ mà nói, “Dương Dương, đồ chơi của tôi cũng cho cậu chơi!” (*phụt nước*)
Vu Dương nhất thời trở thành người cực kỳ được hoan nghênh cũng không hề từ vụ đánh lộn nọ mà thay đổi, bé nhàn nhạt mà nhìn bạn nhỏ Lý Manh một cái, nói, “Ờ.”
Bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn thấy thế, không thoải mái, vì sao Dương Dương chơi đồ chơi của nó mà Lý Manh cũng muốn chen vào, Dương Dương phải chơi đồ chơi của nó mới đúng!
“Dương Dương chơi đồ chơi của tôi! Mới không thèm chơi đồ của cậu!”
Vu Dương dứt khoát không chơi nữa, liền ngồi trên miếng đệm nhỏ nhìn qua nhìn lại trên mặt Lý Manh và Ninh Thụy Viễn, sau đó bé thấy bạn nhỏ Lý Manh hừ hai tiếng chạy về phía mẹ cậu nhóc, Ninh Thụy Viễn le le lưỡi ở hướng phía sau lưng cậu nhóc.
Người lớn đối với thế giới của trẻ con không phải không hiểu, chỉ là bọn họ quá hiểu rồi bèn chẳng đi thăm dò nữa.
Chín người ngồi hai chiếc xe.
Bạn nhỏ Lý Manh và bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn đều thủ thỉ muốn Vu Dương ngồi cùng nhau, Vu Dương không lên tiếng, bé bước chậm về phía Vu Phong đang đứng, tay nhỏ đặt trên mu bàn tay to lớn của Vu Phong, nói với bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn, “Tớ muốn ở cùng anh trai.”
Bé kiên định lập trường của mình, bất kể là ai, vị trí ở trong lòng bé vĩnh viễn sẽ không cao hơn Vu Phong, bây giờ thì có suy nghĩ như vậy, về sau loại suy nghĩ này còn có thể càng rõ rệt càng xác định, hơn nữa thực hành lại càng thêm triệt để.
Nhóm người lớn cũng chẳng quản chuyện ầm ầm ĩ ĩ của đám trẻ, cuối cùng liền do mẹ Ninh mang theo Lý Manh và Ninh Thụy Viễn ngồi lên chiếc xe Ninh Trạch Minh điều khiển, hai đứa nhỏ luôn khiến mẹ Ninh đau đầu, một đứa là cháu ngoại một đứa là cháu nội.
Người lái xe trên chiếc xe của Vu Phong là Ninh Hiểu Dũng, ba Ninh ngồi ở ghế phó lái, Vu Phong và Vu Dương ngồi ở ghế sau.
Ở đây đều là người lớn, Vu Dương không ồn ào muốn làm cái gì, chẳng qua bé lại cọ lên đùi Vu Phong ngủ gật, tiếng nói chuyện trầm trầm của nhóm người lớn cũng không khiến bé tỉnh dậy, tối qua ngủ được quả thực không no giấc lắm.
Trong xe có điều hòa, Vu Phong lấy một tấm thảm nhỏ từ trên xe đắp lên người Vu Dương, từ sau ngày đầu tiên từ nhà trẻ trở về, anh bèn luôn để tấm thảm nhỏ trên xe, để ngừa Vu Dương ngủ trên xe, điều hòa cũng lạnh, dễ khiến cho trẻ nhỏ cảm mạo, huống chi Vu Dương còn thuộc dạng dinh dưỡng không đủ, ngủ nhiều thêm chút cũng không hề gì.
Đường xá giao thông ngày thứ bảy chủ nhật cũng không tính là quá thông thuận, bởi vì đoạn đường nào đó tắc xe, nguyên bản lộ trình bốn mươi phút lại miễn cưỡng mất một tiếng rưỡi mới hoàn thành.
Phụ huynh và con trẻ đến vườn bách thú vào thứ bảy chủ nhật đặc biệt nhiều, vì tránh người đông xô đẩy, Vu Phong trực tiếp bế Vu Dương đến quầy bán vé, những người lớn khác cũng như vậy.
Rốt cuộc cũng đến vườn bách thú rồi.
Nhóm người lớn cũng đem mắt ảnh chuẩn bị tốt cả rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...