Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Buổi đêm trên đảo rất tĩnh lặng, những người sống ở thành phố, sinh hoạt lộn xộn, đột nhiên phải đối diện với hòn đảo này, ít nhiều cũng khó thích nghi. Đặc biệt là Phương Đại Xuyên, công việc của hắn thường xuyên bận rộn 24 tiếng 365 ngày, ngày đêm chẳng có gì khác biệt. Thi thoảng rảnh rỗi vài ngày cũng gọi bạn bè đi uống rượu ca hát hoặc mở xới đánh bài, xã giao cũng là một phần của công việc.

Theo lý thuyết, bất thình lình nhận được kỳ nghỉ trên đảo thế này, chắc chắn Phương Đại Xuyên sẽ ngủ như chết trong phòng bảy ngày bảy đêm không dậy, tiếc rằng hòn đảo này không phải thánh địa nghỉ mát, mà là vực sâu nuốt chửng mạng người.

Đêm nay hẳn sẽ là đêm mất ngủ.

Chiếc bàn hội nghị dưới phòng khách tầng một lại đầy người ngồi quanh.

Lý Tư Niên ngồi trong góc, vắt chéo chân, cúi đầu nghịch thẻ từ của mình, góc thẻ trên tay y trượt lên trượt xuống mặt bàn. Dương Tụng ngồi vị trí chủ tọa, đang dũa móng tay, móng tay cô sơn màu trái xoài, bị dũa loang loang lổ lổ. Đôi tình nhân trẻ vẫn ngồi cùng nhau.

Phương Đại Xuyên ôm chiếc rương, Đinh Tư Huy phân phát quần áo và đồ ăn nước uống cho mọi người. Đồ đạc thoạt nhìn có vẻ nhiều nhưng chia ra lại thiếu thốn, Phương Đại Xuyên chỉ được phát ba chai nước suối và hai gói lương khô, đám con gái được chia nhiều hơn một chút, nhưng cũng không đủ duy trì bảy ngày bảy đêm.

Vẫn còn bốn năm người chưa xuống, Phương Đại Xuyên đặt nước trước ghế ngồi trống của họ.

Ông chú trung niên bên cạnh nhìn nhìn chiếc áo thun được phân, lại cúi xuống nhìn dáng người mình, nửa đùa nửa thật bảo, “Rõ ràng chuẩn bị không chu đáo, không có size L sao?”

Ông chú này vừa nhìn đã biết là kiểu thành đạt, áo sơ-mi quần Tây, nói năng thận trọng, rất có khí thế. Nhìn mặt thì hồi thanh niên chắc cũng không tệ, giữ dáng tàm tạm, nhưng dù sao cũng không còn trẻ, nhét người vào chiếc áo thun bó sát size M đúng là hơi khó. Phương Đại Xuyên nhớ lão, ban ngày lão rất điềm tĩnh, không hoảng hốt hoang mang như những người khác, tựa hồ không dễ trêu chọc.

“Không có size L, toàn M thôi.” Lý Tư Niên ngước mắt, liếc nhìn ông chú nọ, “Ngài mặc vừa mà.”

Ông chủ thành đạt nọ ban ngày chẳng hề nhúc nhích, áo sơ mi trắng cực kỳ sạch sẽ, chớ nói vết máu bắn lên, cả mồ hôi cũng chẳng có, nên cũng không cần quần áo lắm. Lão nhìn quanh một vòng, dừng lại ở Dương Tụng ngồi vị trí đầu bàn, “Quý cô tên là gì?”

Dương Tụng không có tâm trạng, ngước lên phun ra hai chữ, “Dương Tụng.”

“À há, tôi là Đỗ Triều Sinh.” Ông chủ Đỗ mỉm cười, khuôn mặt lộ rõ vẻ tinh khôn, “Cô xem hòn đảo này này, bất kể thế nào thì chúng ta cũng phải ở đây bảy ngày. Cô đâu thể bảy ngày thay quần áo một lần, đúng không? Dù sao chiếc áo này tôi cũng không mặc được, tôi dùng nó đổi lấy một chai nước của cô được chứ?”


Đôi tình nhân trẻ vẫn đang rúc vào nhau, cậu trai nghe thấy ông chủ Đỗ nói vậy thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão. Phương Đại Xuyên ngồi đối diện cậu ta, vô tình bắt được ánh mắt này. Ánh mắt này nói thế nào nhỉ, có một sự chăm chú và suy xét rất kỳ dị. Lúc mới phát hiện chiếc rương, anh chàng này còn ngồi xổm dưới đất đùa cợt vài câu với hắn, là một người rất phóng khoáng, không phải kiểu tùy tiện đối địch với kẻ khác. Chắc không phải chỉ bằng vài câu này mà cậu ta đã đoán được thẻ thân phận của ông chủ Đỗ chứ? Phương Đại Xuyên nghĩ tới khả năng đáng sợ này, bèn ngẫm lại những lời ông chủ Đỗ nói, nhưng không tìm thấy bất cứ manh mối nào.

Dương Tụng là con gái, được chia thêm một chai nước và một gói lương khô. Nghe thấy vậy, cô ngước lên nhìn chiếc áo thun trắng, cười khẩy một cái mới đáp, “Tôi còn chưa biết mình có sống được hết bảy ngày bảy đêm hay không, cuộc mua bán này đối với tôi không có lời lắm.”

Ông chủ Đỗ đang định nói tiếp, đôi tình nhân trẻ lại đưa mắt nhìn nhau, cô gái quay sang nói với ông chủ Đỗ, “Vậy, chúng tôi đổi với ông nhé?” Hai người đặt đồ ăn nước uống của mình chung một chỗ, thoạt nhìn có vẻ rất cương quyết sống chết có nhau.

Thì ra là cần quần áo, Phương Đại Xuyên yên tâm, nếu những người này đều IQ cao vượt ngoài cấp bậc của hắn thì trò chơi chẳng thể nào tiếp tục được rồi.

Ông chủ Đỗ thoáng sửng sốt, cũng không hỏi thêm, chỉ cầm áo đưa cho họ, cười đáp, “Hai vị tên là gì?”

Cậu trai nhét một chai nước vào tay lão, chẳng buồn ngước mặt, lạnh lùng nói, “Đỗ Vĩ, cô ấy là Trần Hủy.”

Không khí trong phòng hơi gượng gạo.

Dương Tụng chẳng hiểu mô tê gì xụ mặt, khẽ hừ một tiếng, “Bảy ngày còn cần thêm cái áo? Để làm gì, toàn quần áo đểu.”

Chẳng biết Trần Hủy nghĩ tới điều gì, mặt thoáng đỏ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dương Tụng, phản bác, “Không phải! Lời đề nghị của anh Lý Tư Niên kia hay mà, bọn tôi định đi một vòng thăm dò hết các nơi trên đảo, chưa biết chừng sáng mai mới về được, chuẩn bị thêm một cái áo là để phòng xa.”

Dương Tụng nhếch mép, “Vâng vâng vâng, cô nói thế nào cũng đúng.”

Trần Hủy đang định nói thêm, Đỗ Vĩ bên cạnh đã kéo tay cô.

Ngồi bên bàn còn một người đàn ông trung niên khác, hơn năm mươi tuổi, rụt rè sợ sệt, ngồi cũng không yên vị. Vóc người lão thấp hơn ông chủ Đỗ, dáng dấp cũng xập xệ, lão đi vội quá, nút áo sơ-mi không cài chặt, lúc này thấp thoáng phô bụng bia tượng trưng cho tuổi tác, bụng bia ép vào mép bàn có vẻ rất bất tiện.

“Tôi cũng, tôi cũng không mặc vừa, các cậu xem, các cậu xem có đổi cho tôi nữa được không?” Bụng bia cười nói, vừa nói vừa dùng khăn tay lau phần trán bóng dầu.


Không ai để ý tới lão.

Dương Tụng bật cười, xoay người mở chai nước uống một ngụm. Đôi tình nhân trẻ quấn quýt với nhau, Trần Hủy tựa đầu vào vai Đỗ Vĩ, ngậm dái tai cậu ta thì thầm yêu đương gì đó.

Bụng bia ngượng ngùng bỏ áo thun xuống.

Có lẽ sợ đồ của mình bị người khác đổi mất, Đinh Tư Huy ôm các thứ được chia, cười nói, “Tôi mang đồ lên phòng trước đây, anh Phương Đại Xuyên không lên ngủ ạ?” Chắc cô bé sợ, muốn rủ Phương Đại Xuyên cùng lên cho khỏi đơn độc.

Phương Đại Xuyên liếc nhìn Lý Tư Niên.

Lý Tư Niên phì cười, “Hỏi anh có lên ngủ không, anh nhìn tôi làm gì? Hay đêm nay anh muốn ngủ với tôi?”

Mặt Phương Đại Xuyên đỏ lựng.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Mặt Đinh Tư Huy cũng đỏ bừng, lúc này mới thấy lời mình vừa nói đúng là không ổn, nghe như mời người ta lên ngủ cùng. Cô xoay người chạy thật nhanh lên tầng hai.

Lý Tư Niên ngồi trong góc, tay phải lơ đãng chống cằm.

Phương Đại Xuyên nhìn bóng cô gái chạy lên tầng hai, đặt mông ngồi xuống cạnh Lý Tư Niên, cằm gác lên bàn.

“Chỗ đó chưa lau sạch máu đâu.” Lý Tư Niên liếc hắn, trêu chọc.

Phương Đại Xuyên ngồi bật dậy, lưng thẳng tắp, vẻ mặt khó nói thành lời, vừa ghê tởm vừa khiếp sợ.


Lý Tư Niên bật cười, “Lừa anh thôi! Có bắn đến đây đâu.”

Phương Đại Xuyên uất hận nhìn y.

“Mà mọi người ở đây chờ cái gì thế?” Càng xem càng không hiểu hướng phát triển tình hình, Phương Đại Xuyên nhíu mày hỏi.

Lý Tư Niên liếc mắt nhìn lên tầng hai, mỉm cười, “Chờ một kết cục.”

“???” Phương Đại Xuyên làm vẻ mặt anh da đen đầy dấu chấm hỏi “Đm cậu ra vẻ bí hiểm cái gì”.

Dường như để trả lời hắn, trên tầng truyền xuống một tiếng thét chói tai.

Giọng con gái, Phương Đại Xuyên bật dậy từ chỗ ngồi, ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang.

Hắn va phải Đinh Tư Huy ở cuối hành lang tầng hai, bị cô chặn ngang lao vào lòng. Cô gái sợ hãi gào khóc thảm thiết, hai tay vung vẩy, trông thấy Phương Đại Xuyên cũng không bình tĩnh lại mà liều mạng giãy giụa, lướt qua hắn định bỏ chạy xuống nhà.

“Bình tĩnh chút!” Phương Đại Xuyên vỗ về cô mấy lần, nhíu mày giữ cô lại, trấn an, “Em gái cứ bình tĩnh, đang trốn cái gì thế?!”

Đinh Tư Huy ngước lên, kinh ngạc nhìn hắn vài giây, quay lại nhìn hành lang không một bóng người, cửa sổ sát đất mở rộng, tấm rèm bị gió thổi tung, tua rua tại góc rèm uốn lượn trong hành lang tăm tối. Nước uống và lương khô cô được chia rơi vãi đầy đất, áo thun trắng cũng rơi xuống, trông như một người đang nằm bò.

Cô gái giật nảy mình, thân thể từ từ mềm nhũn, Phương Đại Xuyên áp chặt vào cô, cũng cảm nhận được các thớ thịt trên người cô dần dần mềm mại. Hắn vội vàng đưa tay ra đỡ, vừa đỡ vừa ôm, kéo cô vào góc tường.

“Có muốn… muốn xuống nhà không?” Phương Đại Xuyên hỏi, “Dưới nhà có đèn, sáng hơn ở đây.”

Đinh Tư Huy khoát tay, tránh khỏi sự nâng đỡ của hắn, một tay nắm lan can cầu thang bằng đồng, một tay chống đùi, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.

Phương Đại Xuyên ngửa cổ thở hắt ra, bất đắc dĩ giơ cao tay nói: “Cô đừng sợ, tôi thật sự không có ý gì khác, cô vừa gặp cái gì thế?”

Đang nói thì cầu thang vọng lên những tiếng thình thịch, Đỗ Vĩ Trần Hủy chạy lên, một lát sau Dương Tụng cũng lên, có lẽ vì cảm giác cùng ở tầng dưới với ba người đàn ông không biết lai lịch thì nguy hiểm cho mình hơn. Các cô gái đỡ Đinh Tư Huy dậy.


Nhiều người, Đinh Tư Huy cũng bình tĩnh lại.

Dương Tụng bực mình ra mặt, nhưng vẫn kín đáo chưa chai nước trong tay cho Đinh Tư Huy, còn mở nắp sẵn cho cô, “Thở được chưa?! Gặp cái gì mà thành thế này?”

Tay Đinh Tư Huy vẫn run rẩy, vừa nãy Phương Đại Xuyên không để ý. Giờ thấy cô cầm chai nước, Phương Đại Xuyên mới phát hiện bàn tay run rẩy của cô làm mấy giọt nước sánh ra ngoài, làm Dương Tụng tiếc đứt ruột.

Cô dùng đôi mắt vô hồn đăm đắm nhìn hành lang không một bóng người, tu hai ngụm nước như bệnh nhân thần kinh, hít sâu vài lần mới lên tiếng nói, “Lúc nãy, lúc nãy tôi lên đây thì có người nấp sau rèm cửa…” Cô chỉ vào tấm rèm bay phần phật, hoảng hốt nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, rùng mình một cái, “Tôi vừa thấy không ổn thì bị kim tiêm đâm vào tay.”

Cô vừa nói vừa lật tay lên, mọi người trông thấy phía ngoài bắp tay cô có một vết trầy đỏ chót.

Nhất thời im lặng. Nhịp thở của mọi người vang lên mồn một, chẳng biết ai nuốt nước miếng, “ực” một tiếng rõ rành rành.

Dương Tụng rùng mình, “Cô có thấy rõ ai không?”

Đinh Tư Huy khóc lóc lắc đầu, “Không, tôi sợ quá, rút tay về bỏ chạy ngay. Tôi có chết không, có phải tôi sắp chết không?! Ai là phù thủy? Có thuốc giải không? Xin các anh chị cứu tôi với!”

Phương Đại Xuyên căng thẳng trong lòng.

Giọng Lý Tư Niên truyền đến từ bên dưới, “Đừng hoảng, để tôi xem đã.”

Theo sau y có ông chủ Đỗ, còn có ông chú bụng bia hay ra mồ hôi. Trông ai cũng căng thẳng vô cùng.

Đinh Tư Huy như bắt được cọng rơm cứu mạng, vươn cánh tay cho Lý Tư Niên xem. Lý Tư Niên ghé sát lại, dùng ngón tay vạch ra nhìn kỹ.

Vết thương rất dài, nhưng rất nông, chỉ xước da bên ngoài, chảy một giọt máu nhỏ.

“Không sao.” Lý Tư Niên quan sát một lát, nhiệt độ làn da y rất thấp, Đinh Tư Huy bất giác rùng mình, “Chưa tiêm vào, không sao đâu.”

Y vừa nói vừa tỉnh bơ giữ tay Phương Đại Xuyên, tay phải của Phương Đại Xuyên đang nhét vào túi áo bên hông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui