Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Mẹ ôi gay go quá, Phương Đại Xuyên không ngờ lại có tình huống này, bên này hắn vừa nhận là dự nhân, bên kia Lý Tư Niên đã bị lột da, số phận đúng là không ưu ái vận may E- mà, chẳng nể mặt tí nào.

Khóe miệng Đỗ Vĩ nhếch lên cười, châm chọc nhìn Lý Tư Niên.

“Tôi không cần phải nhận.” Lý Tư Niên nhíu mày, “Tôi đã được dự nhân kiểm chứng, miễn tôi không phải sói thì cậu cần biết thân phận của tôi làm gì?”

Đỗ Vĩ nhìn quanh một lượt, “Tôi cần biết chứ, nhỡ anh và Phương Đại Xuyên cùng là sói thì sao? Lần được một người thì ra người còn lại mà.”

Lý Tư Niên thờ ơ xòe tay, “Vấn đề bây giờ là, Phương Đại Xuyên là dự nhân, còn tôi là người đã được dự nhân kiểm chứng thân phận, cậu nghi ngờ thân phận của tôi thì trước tiên phải phủ định Phương Đại Xuyên là dự nhân đã. Nhưng cậu nhìn tình hình bây giờ xem, trừ Phương Đại Xuyên, còn ai nhận là dự nhân nữa không? Vì sao Phương Đại Xuyên nhận? Vì khi nãy có hai người nói dự nhân cần ra mặt huy động bỏ phiếu, việc anh ta ra mặt không có bất cứ điểm gì đáng nghi ngờ. Cậu bảo tôi nói hớ, OK, vậy tôi cũng nhận luôn, bài của tôi là bài chức năng, cậu và bạn gái cậu khăng khăng là dân, hai người dân các cậu đang truy tìm bài chức năng sao? Hành vi này hơi lạ đấy.”

“Tôi tìm bài chức năng là để loại trừ sói.” Đỗ Vĩ đảo mắt nhìn trời, “Đây là thành cục nha anh hai, tôi mà là sói thì tôi tìm chức năng làm quái gì?”

“Thành cục cũng phải mò được hết thân phận người tốt đã.” Dương Tụng liếc Đỗ Vĩ, “Đầu tiên là giết hết bài chức năng để dân làng chẳng có thông tin gì, rồi sói muốn làm thế nào cũng được.”

Lý Tư Niên cau mày không lên tiếng, hiển nhiên đang suy tư gì đó.

Phương Đại Xuyên gập ngón tay gõ gõ mép bàn, “Đừng ồn ào nữa, người tốt bên này đừng lung lay, cứ theo tiết tấu của tôi là được. Còn Đỗ Vĩ, nếu cậu là người tốt thật thì đừng nghi ngờ người đã được dự nhân đảm bảo, đừng ép bài chức năng phải ra mặt, đừng làm rối thêm nữa, cậu hiểu không? Tự cậu nhìn tình thế bây giờ xem, còn ai nhận là dự nhân ngoài tôi không? Nếu cậu nói vì đây là trò giết người thật sự nên dự nhân không dám nhận, thì lúc thân phận của mình của người kẻ khác cướp mất, ít nhất dự nhân cũng phải ra ám hiệu gì đó để kêu gọi mọi người đừng tin tôi chứ? Vừa nãy Đinh Tư Huy cũng nói rồi, chúng ta chỉ có cơ hội bỏ sai hai lần. Nếu những người khác không ai nghi ngờ thì tôi chính là dự nhân.”

Đỗ Vĩ nhìn quanh, ngập ngừng một lát, gật đầu.

“Còn ai có bài chức năng không? Không cần tiết lộ thân phận cụ thể, chỉ cần nói mình có bài chức năng là được.”


Dương Tụng nhìn trái nhìn phải, do dự một lát, giơ tay lên bảo, “Tôi.”

Lý Tư Niên gật đầu, giơ bút máy trong tay chỉ chỉ Dương Tụng, Phương Đại Xuyên và mình, “Cậu thấy chưa, như chúng ta đã nói ngay từ đầu, cục bốn-bốn-bốn thêm một phe thứ ba, bây giờ đã có ba người nhận là chức năng. Nếu có tận hai chó sói trong ba chức năng này thì cậu trả lời tôi xem, chức năng đi đâu hết rồi?”

Đỗ Triều Sinh gật đầu, “Lý Tư Niên nói rất có lý, thời điểm Phương Đại Xuyên ra mặt không có gì đáng ngờ, trước mắt cũng không ai ra mặt phản bác. Hơn nữa đêm đầu cậu ta soi Lý Tư Niên, suy nghĩ này tôi tin, đặt trường hợp là ai thì đêm đầu cũng phải soi Lý Tư Niên, vì lúc đó cậu ta là người có uy hiếp lớn nhất. Từ đó suy ra, Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên đều là chức năng, Dương Tụng cũng giơ tay, cô ta cũng không khả nghi lắm. Tôi là dân, để tôi để chứng minh một chút, tôi biết ý cậu nói đến bản hướng dẫn là gì.”

Đỗ Triều Sinh nói, bưng tách nhấp một ngụm cà phê, nhớ lại bản hướng dẫn mình nhận được, “Trong bản hướng dẫn của dân làng chúng ta có mục bổ sung, trò chơi giết người chân thật mà, tỷ lệ sinh tồn của từng cá thể dân làng, chức năng và người sói không giống nhau được. Vài đêm đầu, dân làng không có tin tức gì cả, xác suất sống sót rất nhỏ, nên mới có thêm thẻ đạo cụ để bồi thường, nghe nói thẻ đạo cụ được bố trí rải rác trong khu rừng ngoài kia.”

“Tức là hai người đến khu rừng phía trước?” Lý Tư Niên nhíu mày.

Đỗ Vĩ ngơ ngác gật đầu, “Anh cũng thấy còn gì?”

Trần Hủy vén ống quần lên, cởi giày vải màu trắng ra. Trên giày cô còn dính một ít đất khô vàng, còn có vụn rêu và vụn cỏ.

Lý Tư Niên quay sang nhìn Phương Đại Xuyên, lông mày Phương Đại Xuyên nhíu tít lại, “Không còn ai ra ngoài sao?” Hắn ngờ vực hỏi, “Đêm qua ai ra bờ biển?”

Không ai lên tiếng, tất cả cùng trố mắt nhìn nhau.

Sấm sét bên ngoài đã nhỏ hơn, nhưng tiếng mưa càng lúc càng lớn, sắc trời u ám, không khí dày đặc mùi hơi ẩm.


Lại nữa, lúc nào cũng thế, chưa kịp tra đã vào ngõ cụt, chẳng còn biết nói gì.

“Tôi không tin người ra ngoài tối qua là sói!” Phương Đại Xuyên hầm hầm tức giận, “Tất cả mọi người ngồi hết ở đây, người sói ra bãi biển làm gì?! Rốt cuộc là trong các người, ai đang dùng logic ngầm chơi? Tôi thật lòng chẳng muốn quan tâm mục đích các người đến hòn đảo này là gì mà cái mạng cũng chẳng cần, nhưng các người chừa lại một đường sống cho những kẻ bị kéo xuống nước như chúng tôi với được không? Mẹ kiếp nữa, tôi không muốn chết!”

Cảm giác bất lực mới trải nghiệm hôm qua lại một lần nữa đâm sâu vào tim Phương Đại Xuyên, hắn che mặt, đối với tình huống này, thật sự hắn không biết phải nói gì.

“Thôi.” Hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa quay bút máy, tiện tay vung lên, “Các người thích bỏ cho ai thì bỏ, nói được gì tôi đã nói, làm được gì tôi đã làm, mọi người đã không hợp tác thì thôi, cuối cùng mà thua thảm thì cũng đừng đổ lỗi cho dự nhân.”

Dứt lời, hắn ném bút, chân bắt chéo, định tới lúc bỏ phiếu cũng không nói một lời.

Lần này Lưu Tân chẳng những không skip, mà nhíu mày nói, “Phương Đại Xuyên, cậu chắc chắn cậu là dự nhân, không rút lời chứ?”

Phương Đại Xuyên giễu cợt nhướn mày, “Sao? Ông cũng muốn nhận à?”

“Tôi nhận.” Lưu Tân thở dài, chém đinh chặt sắt nói, “Đêm đầu tôi soi Lý Tư Niên, người sói; đêm thứ hai tôi soi Đinh Tư Huy, người sói. Tôi mới là dự nhân thật.”

Đinh Tư Huy trợn mắt, chỉ tay vào mũi mình, “Tôi? Tôi là người sói? Dự nhân này phán vô căn cứ quá rồi đấy!”

“Cho nên ông một lèo lật mặt được hết người sói?” Lý Tư Niên giễu cợt bĩu môi, “Triệu Sơ là sói, đã bị loại, tôi, Đinh Tư Huy, Phương Đại Xuyên, ba người sói còn lại đã bại lộ, thế là các ông thắng?”


Lưu Tân gật đầu, “Tuy chính tôi cũng nghĩ mình may mắn quá rồi, nhưng sự thật là vậy, máy móc không biết nói dối. Ba người các cậu là sói.”

Dương Tụng cười khẩy, “Ông sơ hở quá rồi đấy, đêm đầu tiên ông soi Lý Tư Niên thì tôi hiểu, nhưng tại sao đêm thứ hai ông không soi bà Tống và ông chủ Đỗ, mà đi soi một người chẳng ai nghi ngờ gì là Đinh Tư Huy?”

Lưu Tân không phản bác được, chỉ đẩy gọng kính, “Tôi có suy tính của tôi.”

“Lưu Tân là người sói!” Đinh Tư Huy quả quyết, “Tôi tự biết thân phận của tôi là gì, ông ta tùy tiện soi tôi, chắc chắn ông ta là người sói! Chúng ta bỏ phiếu loại ông ta trước!”

“Bỏ cho bà Tống trước.” Lý Tư Niên ngước mắt, cười nhạt một tiếng, “Hai người cùng nhận là tiên tri, đề phòng tiên tri thật bị loại, cứ để ván này ngày mai giải quyết – tối nay Phương Đại Xuyên soi Lưu Tân.”

Bà Tống đứng dậy, bỏ ra khỏi phòng, “Ta đã nói các người soi ta rồi mà các người vẫn khăng khăng loại ta! Ta không chơi cùng các người nữa!” Tuổi bà không còn trẻ, nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn, thoăn thoắt đẩy ghế bỏ ra ngoài.

“Đoàng -” một tiếng.

Phương Đại Xuyên nhắm mắt lại.

“Tống Hân Nhiên bỏ trốn, bị loại, hôm nay miễn bỏ phiếu.” Chiếc máy cứng nhắc đọc.

Phương Đại Xuyên thở phào, đẩy giấy bút và ly cà phê trước mặt ra, gạt đồ đạc trên bàn xuống đất, đứng dậy bước ra cửa.

Hắn đi qua thi thể mất nửa cái đầu của bà Tống, thoáng dừng lại, rồi nhắm mắt bước tiếp, mở cửa ra ngoài.

Chẳng rõ mưa đã ngớt từ khi nào.


Khí áp rất thấp, không khí ướt át dớp dính cả lồng ngực, cảm giác như bị một luồng khí chặn trong ngực, phun không được, nuốt không trôi. Phương Đại Xuyên đi thẳng tới bãi đá sau biệt thự, đặt mông ngồi xuống tảng đá ướt nhẹp, châm một điếu thuốc.

“Bớt hút đi.” Phía sau truyền đến giọng con gái, Phương Đại Xuyên quay lại, thấy Đinh Tư Huy đứng trên bãi đá, gió biển thổi tung mái tóc dài của cô, cô vuốt lại tóc, nghiêng đầu cười với Phương Đại Xuyên.

Phương Đại Xuyên chẳng còn tâm trạng gì, nhưng bấy nhiêu năm ra vẻ thân sĩ đã quen, nên hắn không thể giận dữ với con gái. Hắn nhếch miệng, gật đầu xem như chào hỏi.

Đinh Tư Huy dè dặt ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người ngồi trên bãi đá, sóng vai ngắm biển rộng dưới chân.

“Hồi nhỏ em thích biển lắm.” Đinh Tư Huy ngẩng lên nhìn Phương Đại Xuyên, lại cúi xuống nói, “Lúc ấy nhà em có chuyện, em bị đưa đến nhà bà nội, nhà bà nội ngay ở bờ biển, những lúc tâm trạng không vui, em thường ra biển nhặt vỏ sò, ngắm cảnh. Đôi khi ngắm một lúc lại thấy đời người nhỏ bé thật, mà đứng trước đại dương mênh mông, những phiền muộn của thứ nhỏ bé này có là gì đâu.”

Phương Đại Xuyên thoáng sửng sốt, hắn hít một hơi sương mù, quay sang nhìn Đinh Tư Huy, tựa hồ kinh ngạc vì những gì cô nói.

Đinh Tư Huy đón nhận ánh mắt của hắn, tươi cười.

“Nhà em… Có chuyện gì thế?” Phương Đại Xuyên dụi thuốc xuống phiến đá, vẫn nhìn cô.

Đinh Tư Huy cúi đầu, mím môi đáp, “Hồi em chín tuổi, mẹ em tự sát.”

“Tôi… Tôi xin lỗi.” Phương Đại Xuyên cũng biết mình hơi đường đột, vội vàng xin lỗi.

Đinh Tư Huy lắc đầu cười, “Chuyện qua lâu rồi, không sao. Mẹ em lớn lên bên cạnh biển, trước khi ra đi còn dặn em rải tro của mẹ xuống biển, mỗi lần gặp trắc trở thì hãy ra ngắm biển, mẹ sẽ phù hộ em từ biển cả.”

Cô quay sang, mỉm cười với Phương Đại Xuyên, sương mù bủa vây bờ biển, khuôn mặt cô gái mờ ảo, nụ cười lại thật rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui