Phương Đại Xuyên tỉnh dậy rất sớm, cả đêm hắn trằn trọc, tiếng mưa gió bên ngoài và tiếng tim đập dồn dập quấn vào nhau, hành hạ hắn suy nhược tinh thần. Hắn tròng chiếc T-shirt nhăn nhúm đi rửa mặt, nhìn vào gương thấy hai quầng mắt đen sì, cục mụn mọc trên trán, thế là không khỏi bực mình.
Trong phòng tắm có bố trí đồ trang điểm, Phương Đại Xuyên cũng hơi thán phục lão boss này, đồ ăn nước uống thì ki kiệt, mấy thứ này lại rất hào phóng.
Phương Đại Xuyên mở một thanh che khuyết điểm, chấm chấm lên cục mụn đỏ au, rồi chấm chấm lên quầng thâm mắt.
Dùng tốt phết, Phương Đại Xuyên nhìn nhãn hiệu, định khi nào về giới thiệu cho Tiểu Chu, tiếc là hắn đọc không hiểu, thứ tiếng này trên các nguyên âm luôn có chấm nhỏ và đường kẻ ngắn kỳ quặc.
Lúc ra khỏi phòng, Phương Đại Xuyên liếc đồng hồ, mới sáu giờ sáng, hắn nghĩ đến nhiệm vụ Lý Tư Niên giao, tiện tay rút một cuốn sách trên giá sách gần cửa.
Tầng một không có ai, chiếc bàn dài trống trải. Phương Đại Xuyên vào bếp múc một gáo nước, vẩy xuống thảm trải sàn, sau đó ngồi trước thang chờ mọi người đi xuống.
Bầu trời bên ngoài vẫn tối om, theo lý thì sáu giờ sáng mùa Hè, trời hẳn phải sáng trưng, nhưng ngoài cửa sổ vẫn mưa tầm tã xối xả, không phân biệt nổi ngày đêm.
Phương Đại Xuyên cúi đầu giả vờ đọc sách. Cuốn hắn tiện tay lấy là sách đã được biên dịch, giọng điệu người dịch và cảm giác xa lạ khiến hắn càng xem càng rối bời, lật qua một nửa cũng chỉ hiểu đại khái câu chuyện nói về nhân viên quản lý thu hồi giấy loại. Các chi tiết khác chẳng nhớ, chỉ nhớ hai người phụ nữ Gypsy bốc dỡ giấy loại, nằm hút thuốc trong đống rác, thoải mái dạng chân, nơi riêng tư nhớp nhúa lộ ra dưới váy, ruồi nhặng bốn phía bay vù vù.
Trên hòn đảo bấp bênh, sáng sớm u ám, không gian lặng ngắt như tờ, đọc cuốn sách này chỉ khiến Phương Đại Xuyên cảm giác mình giống hệt gã nhân viên quản lý nọ, đơn độc giữa cả thế giới.
Thế cũng tốt, Phương Đại Xuyên gượng cười, đơn độc thì có gì phải sợ.
Trên nhà vọng ra tiếng động, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Phương Đại Xuyên bất giác thẳng lưng, ngước mắt lên khỏi sách, bút máy trong tay lửng lơ trên trang giấy, chuẩn bị viết biên bản.
Là Ngưu Tâm Nghiên xuống. Hôm nay trời hơi lạnh, chị ta mặc tay áo sơ mi dài tay, tay áo xắn lên cao. Đứa con nép vào chân chị ta, túm chặt góc áo chị ta, cúi gằm mặt bước đi, điệu bộ cực kỳ nhút nhát.
Làm trò, ở đấy mà làm trò, Phương Đại Xuyên âm thầm đảo mắt nhìn trời. Hắn chỉ liếc một cái rồi thôi, nắm tay che miệng ho khan vài tiếng, rồi thoăn thoắt lật trang sách.
“Tích Tuyền, đi đứng ngay ngắn, đừng nắm áo mẹ.” Ngưu Tâm Nghiên dịu dàng xoa cái đầu bù xù của đứa nhỏ, trông thấy Phương Đại Xuyên thì gật đầu cười, “Tích Tuyền, chào chú đi con.”
Mẹ ơi xin miễn, Phương Đại Xuyên nổi da gà, chẳng hiểu tuổi thật của thằng nhỏ này là bao nhiêu, vớ vẩn lại như Thiên Sơn Đồng Lão, papa này không gánh nổi chữ “Chú” của nó đâu.
“Chào chú buổi sáng ạ.” Không ngờ đứa nhỏ chẳng làm gì bất thường cả, chỉ thoáng ngước mắt lên rồi vội vàng cúi xuống, trong khoảnh khắc nó ngước lên, Phương Đại Xuyên thấy rõ đôi mắt nó, đôi mắt trong veo rụt rè, đúng là thuộc về một đứa trẻ.
Phương Đại Xuyên đành phải mỉm cười, cố gắng ép mình quên đi hành vi quỷ quái của nó tối qua. Hắn đáp, “Chào cháu.” Rồi giả bộ lơ đãng liếc nhìn tấm thảm trải sàn, sạch sẽ, xem ra hai người này không ra ngoài tối qua.
Không khí hơi xấu hổ, cũng may Phương Đại Xuyên rất chuyên nghiệp trong việc chọc cười, pha trò khuấy động không khí. Hắn làm bộ hồn nhiên tán gẫu, “Dậy sớm thế?”
“Vâng, có con nhỏ mà, ngày nào cũng dậy sớm làm bữa sáng cho chúng, lâu dần thành quen.” Ngưu Tâm Nghiên cười, vén tóc mái và tóc mai ra sau tai. Chị ta vòng qua Phương Đại Xuyên, đi vào bếp, đứa nhỏ an vị trên bàn, cúi đầu tự nghịch ngón tay, không nói một tiếng.
Trận mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, sắc trời u ám mịt mù.
Người thứ hai xuống nhà là Dương Tụng, rõ ràng cô gái ngủ không ngon, tiều tụy đến mức che khuyết điểm cũng không giấu được. Cô thoa son đỏ, chắc là muốn có thần sắc, nhưng đôi mắt mệt mỏi nói lên tất cả.
Phương Đại Xuyên cầm ly uống một ngụm nước, liếc mắt nhìn sang, trên thảm không dính thứ gì, vết giày của cô gái cũng chỉ là nước đọng trong vắt – đế giày sạch sẽ.
“Chào buổi sáng.” Phương Đại Xuyên vừa nói vừa vẽ ám hiệu chỉ một mình mình hiểu lên sách.
Dương Tụng gượng cười, nói, “Chào.” Hiển nhiên cô vẫn còn sợ đứa nhỏ nọ, ngập ngừng một lát mới vào bếp hỗ trợ.
Bây giờ Phương Đại Xuyên đã có thể nhận ra tiếng bước chân Lý Tư Niên – ung dung thong thả, không chút hoang mang. Phương Đại Xuyên nhìn lên, đúng là Lý Tư Niên thật. Quý ngài điềm đạm thản thiên, một tay đút túi, khẽ chạm mắt Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, vì thế Lý Tư Niên đi qua thảm cũng không nhìn xuống nữa.
“Đọc gì thế?” Lý Tư Niên bâng quơ hỏi.
Phương Đại Xuyên sực tỉnh, ngớ ra một lúc, lật bìa sách lên xem, lúc này mới báo tên cuốn sách khó đọc nọ, “Sự cô độc ồn ào”.
“Cuốn đó chán lắm! Lũ thất bại hoang tưởng và tự an ủi, bố cục nhỏ, tình tiết nhỏ.” Giọng ông chủ Đỗ truyền xuống từ trên cầu thang, “Gã chủ biệt thự này cũng lập dị lắm, loại sách này chỉ lừa được sinh viên lang thang, kết cấu tầm thường, văn chương tối nghĩa.”
Lý Tư Niên thò đầu ra tấm thảm sạch sẽ, nhướn mày phản bác, “Vậy hả? Tôi thấy cũng được đó chứ.”
Lưu Tân cũng xuống nhà, lão đẩy gọng kính, bước qua tấm thảm, để lại một dấu giày sạch sẽ.
Phương Đại Xuyên hơi sốt ruột rồi, hắn hít sâu một hơi, tiếp tục đánh ký hiệu của mỗi người lên trang sách trống, sáu người đi qua, ký hiệu sau tên vẫn là “Không”.
Mọi người ngồi vào bàn, Ngưu Tâm Nghiên bưng ra mấy tách cà phê, chia cho từng người.
“Cà phê ở đâu vậy?” Đỗ Triều Sinh nói cám ơn, nhướn mày cười.
Ngưu Tâm Nghiên cười đáp, “Tôi thấy trong gian chứa đồ nhà bếp có nửa túi hạt cà phê, ngửi mùi có vẻ cũng chất lượng nên đun luôn.”
Đúng là chất lượng, Phương Đại Xuyên đã ngửi thấy mùi cà phê trong không khí. Hắn không rành mất thứ đồ ngoại này lắm, chỉ biết mùi thơm rất tinh khiết, không giống mấy loại trăm tệ một bao bán ở cửa hàng.
Đỗ Triều Sinh thuận miệng hỏi, “Cô Ngưu từng làm thư ký chưa? Tôi thấy cô có khiếu làm thư ký lắm.”
“Tôi chỉ làm thư ký cho chồng thôi.” Ngưu Tâm Nghiên mỉm cười, “Chồng tôi không nỡ để tôi làm việc, nên tôi chỉ ở nhà lo việc nhà.”
“Vậy sao…” Chẳng biết Đỗ Triều Sinh nhớ đến chuyện gì, vẻ mặt hơi nuối tiếc.
Lưu Tân cầm tách cà phê, hình như nóng quá trượt tay, cà phê đặc sánh văng xuống bàn, tách và đĩa đập vào nhau phát ra một tiếng “Keng” giòn giã.
Lý Tư Niên thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, khẽ nhíu mày.
Cuối cùng đôi tình nhân trẻ mới rời giường, Phương Đại Xuyên nghe động tĩnh, quăng chiếc muỗng cà phê nhỏ vào tách. Hắn nghe tiếng giày vải của Trần Hủy đạp lên cầu thang gỗ, cô gái này khá đầy đặn, lại thích nhảy nhót, luôn đạp cầu thang ầm ầm. Lúc này cô đang nhỏ giọng phàn nàn với bạn trai về thời tiết tồi tệ, nói bao giờ về phải đi tắm nắng, không thì da dẻ bốc mùi cá muối hết.
“Nhưng chúng mình còn về được nữa không?” Giọng cô gái trẻ mang theo chút dịu dàng.
Đỗ Vĩ không đáp lời cô. Cậu ta nhìn mọi người trong phòng khách, đứng ở đầu cầu thang dịu dàng hôn bạn gái, cảm giác phải yêu như mỗi ngày đều là tận thế. Tất cả mọi người nhịp nhàng quay đi, chừa không gian cho đôi tình nhân trẻ.
Hai người hôn xong thì nắm tay ngồi vào chỗ của mình. Phương Đại Xuyên chưa kịp phản ứng thì bị Lý Tư Niên khẽ đá một cái vào chân. Phương Đại Xuyên giương mắt, thấy tròng mắt Lý Tư Niên nhẹ nhàng liếc sang ngang một cái.
Hắn cũng liếc nhìn tấm thảm trải trước cầu thang, mặt lông vàng nhạt giờ đã có thêm hai dấu giày sáng ngời bùn đất. Thì ra là hai người này? Phương Đại Xuyên hơi khó hiểu, nhưng vẫn như trút được gánh nặng.
Hắn ngước lên nhìn đồng hồ, còn hơn nửa tiếng nữa sẽ đến tám giờ, bà cụ và Đinh Tư Huy vẫn chưa xuống.
Mọi người cùng nhìn về phía cầu thang, giống đám người đến xem tử hình, chờ đợi kẻ tiếp theo lên đoạn đầu đài là ai.
Nhưng họ phải thất vọng rồi.
Trên tầng vọng ra tiếng đóng cửa. Bà Tống và Đinh Tư Huy một trước một sau bước xuống nhà.
— Đêm qua là đêm bình an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...