Mấy ngày nay, trong thị trấn nhỏ vẫn yên tĩnh, nhưng không khí trước trận đại chiến luôn rất căng thẳng, đã đầy cảm giác khẩn trương và áp lực.
Harry đã gửi thư xin vào đại học.
Cậu cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, chờ thư thông báo nhập học đến.
Cậu tự nói với mình, trước khi trận chiến bắt đầu, cậu vẫn là thiếu niên trung học bình thường.
Đối với Harry mà nói, Bella lại càng bất an hơn.
Cô luôn lo lắng anh mình sắp gặp phải cuộc chiến ác liệt kia, đương nhiên còn có cả bạn trai mới của cô —— người sói Jacob.
May mắn là Charles không nghi ngờ gì, ông cho rằng con gái mình lo lắng là vì chuyện tốt nghiệp trung học.
Yên tĩnh mãi cho đến lúc Harry nhận được thông báo của Alice, đoàn quân mới sinh kia không bao lâu nữa sẽ xuất hiện.
Alice nói với bạn đời của anh trai mình rằng, bọn chúng sẽ dùng cái áo khoác mà cậu đã bị mất trước đó vài ngày để truy lùng, tìm đường đến đây.
Số lượng của bọn chúng có lẽ là hơn 20, nhưng không biết có phải là đã vượt qua 30 hay không.
Nhưng trong số đó Alice lại không thấy Victoria.
May mắn có nhóm người sói gia nhập, chuyện này chắc chắn đã rút ngắn sự chên lệch giữa 2 bên.
“Harry, sắp bắt đầu rồi sao?” Bella thấy biểu cảm nghiêm túc của anh trai, có chút khẩn trương hỏi.
“Đúng vậy, em gái ạ.
Anh muốn đưa em tới hạt Avery, ở đó cha Grant Hunphrey sẽ giúp anh chăm sóc em.
Bởi vì cần bảo đảm là sẽ không lưu lại mùi trên đường, chúng ta nhất định phải độn thổ đi.
Anh biết cách di chuyển này không thoải mái, nhưng mùi của chúng ta quá giống nhau, nếu đối thủ của chúng ta nhận sai, sẽ rất phiền phức.”
“Còn Charles thì sao?”
“Ngày mai Billy sẽ mời ông ấy đi La Push, Charles không phải là mục tiêu của bọn chúng.” Harry an ủi em gái của mình.
“Vậy, Harry, anh muốn làm mồi nhử à?”
“...!Hey, Bella.
Anh không chỉ là mồi nhử, anh còn là chiến sĩ, cho nên, đừng lo lắng, anh sẽ đón em trở về.”
Sau đó, Bella chỉ cảm thấy một cơn choáng váng qua đi, cô đã xuất hiện ở 1 nơi xa lạ.
Bella nhịn xuống cảm giác chóng mặt, mở to mắt, phát hiện anh trai mình đang chào hỏi người nào đó.
Nơi này dường như là 1 giáo đường, còn người đang nói chuyện với Harry là 1 người đàn ông tóc đen điển trai.
Cô có chút tò mò nhìn họ, sau đó một vị cha sứ đi ra.
“Cha Grant, em gái Bella của con xin nhờ cha, con sẽ trở về đón cô ấy.” Harry đem Bella giao cho cha Grant, cùng cha đỡ đầu của mình đi vào phòng ngủ.
“Này, Harry, sắp bắt đầu rồi sao?” Sirius vẻ mặt nghiêm túc.
“Đúng vậy.
Sirius, con không hi vọng chú tham dự, con không muốn hành tung của chú bởi vì trận chiến này mà bại lộ.” Harry lo lắng nói.
“Harry, con không thể cướp đoạt quyền lợi ra chiến trường của chú, nên nhớ mấy năm nay ẩn cư ở đây, chú đã muốn rỉ sét rồi!” Sirius không thèm để ý nói.
“Được rồi, được rồi, con đã biết.
Chúng ta chọn chiến trường ngày mai ở công viên Olin Cadic ít ai lui tới, nơi đó có thể không cần lo lắng làm hại người vô tội.
Vậy Sirius, chú có đồng ý gặp Carlisle không.
Ý con muốn nói, ông là cha của Edward, một người hoà nhã dễ gần...!Ông ấy sẽ nói kế hoạch cụ thể cho chú biết.” Harry nhìn cha đỡ đầu của mình, có chút chờ mong nói.
“Khụ —— đương nhiên, đây chỉ là vì con trai đỡ đầu đáng yêu của chú.
Tin tưởng chú, chú sẽ rất lịch sự...” Sirius thở dài.
“Cám ơn, Sirius.” Harry cảm thấy cha đỡ đầu của mình dù chán ghét ma cà rồng thế nào, cũng sẽ không ác cảm với vị bác sĩ ma cà rồng dịu dàng từ ái kia, dù sao thì thiên địch người sói của ma cà rồng, cũng không thể có địch ý với ông ấy.
Sáng sớm hôm sau, Harry một mình lái xe đến Vegas, sau đấy từ đó đi đến khu rừng phía bắc, nơi này gần núi non.
Lát sau, Harry bỏ xe, bắt đầu đi bộ.
Khi cậu đi vào trong rừng thì nhận được thông báo của Alice: đám mới sinh kia đã xuất phát, thẳng đến Forks, nhưng bọn chúng sẽ chuyển hướng nửa đường vì ngửi thấy mùi của cậu, như vậy thị trấn Forks sẽ tạm thời an toàn.
Mùa xuân ở Olin Cadic rất đẹp, cũng khá lạnh.
Nắng sáng xuyên qua cây cối chiếu xuống, làm khu rừng rậm rạp tăng thêm vài phần mềm mại, lại mang tới chút lo lắng không kiềm được.
Nơi này sắp trở thành chiến trường giết chóc.
Alice chỉ đạo Harry cần phải đi qua địa điểm nơi kẻ địch của họ sắp tiến đến.
Cậu lưu lại mùi ở ven đường làm cho đám mới sinh kia phát hiện, còn Edward thì đi theo cậu với khoảng cách đủ xa, để ngừa mùi của mình khiến cho chúng cảnh giác.
Harry là mục tiêu để dẫn đường cho chúng đến nơi đã chọn, sau đó cùng Edward tránh khỏi trận hỗn chiến.
Bởi vì tấn công đơn lẻ, đối với thân thể yếu ớt của phù thủy thì thích hợp hơn, như vậy Edward sẽ càng dễ bảo vệ cậu.
Hơn nữa cậu và Edward sẽ cùng đợi Victoria đang lẩn trốn đến, nếu cô ta thật sự muốn giết chết cậu, nhất định sẽ chờ cậu tách khỏi mọi người để tấn công.
Harry không biết đến lúc đó Victoria sẽ mang bao nhiêu người đến tập kích cậu, nhưng khi đó Sirius cũng sẽ ở bên cạnh cậu.
“Này, Harry, chính là chỗ này.” Edward giống như một trận gió đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cậu, “Chúng ta ở đây chờ chúng.
Carlisle và mọi người chặn đường bọn mới sinh đó ở nơi cần phải đi qua.
Họ sẽ chặn đứng bọn chúng, còn chúng ta chỉ cần chờ đợi.
Còn những chuyện sau đó, Alice không thể thấy được.
Bởi vì bọn người sói cũng tham chiến.”
“Em cũng sử dụng phép thuật.
Sắp đánh nhau rồi, phải không? Victoria cũng tới.” Harry lặng lẽ cầm đũa phép giấu trong tay.
Sirius không đi cùng cậu tới đây.
Bởi vì mùi xa lạ có thể sẽ khiến cho Victoria cảnh giác.
Chú ấy bây giờ đang tránh ở nơi cách đây không xa lắm, chú ấy đã thống nhất với Harry.
Nếu kẻ địch xuất hiện, dùng dấu hiệu phép thuật để báo động, đến lúc đó chú ấy lập tức độn thổ tới đây.
Sự thật chứng minh, kẻ địch cũng không để nhóm của Harry chờ lâu.
“Bên kia đã khai chiến rồi sao?” Harry nhẹ giọng hỏi.
Cậu giống như thấy được hai đoàn quân gặp nhau.
Đúng vậy, là đánh trực diện, chứ không phải mai phục.
Bởi vì bọn họ cả 2 bên đều không thể che dấu mùi của mình, cách mấy trăm mét cũng đủ để đám mới sinh kia chuẩn bị tốt.
“Đúng vậy, hơn nữa...” Đang nói chưa xong, Edward bỗng nhiên cứng người, toàn thân căng thẳng.
“Bọn chúng đến sao?” Harry lấy đũa phép ra, thêm cho mình 1 câu Protego, sau đó dùng thần chú để dò xét.
“Chắc chắn là vậy.” Edward chắn trước người Harry, theo dõi phiến rừng trước mắt.
Hai bóng dáng màu đen đột nhiên xuất hiện ở cuối tầm mắt, từ trong rừng cây, mơ hồ tiến đến gần.
Ánh nắng xuyên qua cây cối, lám hình dáng bọn chúng lúc sáng lúc tối, vô cùng quỷ dị.
Sau đó một mái tóc màu cam nổi bật đập vào mắt Harry.
Đó là Victoria, cậu nhớ rõ nàng.
Mái tóc như ngọn lửa phẫn nộ, tung bay trong gió.
Đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Harry đầy sự đói khát và tàn nhẫn, trong đó còn mang theo oán hận sâu đậm.
Cô ta muốn giết cậu, báo thù cho tình nhân của mình.
Ánh mắt như rắn độc, khiến Harry không rét mà run.
Điều này làm cậu nhớ tới người từng là kẻ địch của cậu.
Đã rất nhiều năm về trước, ả Tử Thần Thực Tử điên cuồng —— Bellatrix Lestrange.
Khi đó, ả cũng điên cuồng và tàn nhẫn theo dõi cậu như vậy, ý đồ muốn đưa cậu vào chỗ chết.
Đi theo bên cạnh Victoria chính là một tên ma cà rồng mắt màu đỏ khác.
Hắn trông rất trẻ, thời gian hắn làm ma cà rồng tuyệt đối không vượt qua một năm, vẫn chưa không chế được bản năng khát máu của mình.
Hắn đói khát nhìn chăm chú vào sinh mệnh tươi sống duy nhất ở đây, con ngươi màu đỏ như máu không ngừng lóe lên, khuông mặt điển trai tái nhợt mang theo sự đói khát và hưng phấn của dã thú trước con mồi.
“Chúng ta lại gặp nhau.” Giọng nói lạnh lùng như rắn độc của Victoria vang lên.
Edward không trả lời, mặt không chút thay đổi nhìn chúng, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Anh không thể vừa đánh nhau với 2 tên ma cà rồng vừa bảo vệ Harry.
“Đừng lo lắng.” Harry ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, “Anh không được quên người giúp đỡ của chúng ta.”
Ma cà rồng có thích giác cực nhạy, bởi vì thần chú cách âm vô dụng, đối thủ của họ cũng nghe được lời Harry.
Victoria khóe miệng xuất lên nụ cười trào phúng: “Người giúp đỡ? Ngươi đang chờ đám bạn lông xù của các người à? Hay là thành viên gia tộc của ngươi? Đáng tiếc bọn chúng đang vui vẻ cùng đám nhóc kia rồi.
Bọn chúng bây giờ không thể quan tâm tới các ngươi đâu!”
“Hey, tôi cũng đâu có nói là họ, quý cô.” Harry mỉm cười, giọng nói không hề có chút khẩn trương, tay phải vung đũa phép lên, một ánh sáng chói mắt bay lên.
“Vậy là cái gì? Đạn tín hiệu à?” Victoria nhìn chằm chằm nhìn cậu, trên mặt là sự tàn nhẫn.
“Lễ vật của ngươi, quý cô ạ.” Harry tiến lên hai bước đứng cạnh Edward, đũa phép vung lên, Victoria cùng đồng bọn đồng thời lui về phía sau, trên mặt đất lưu lại khe nứt rất sâu, “Ta dùng phép thuật chào mừng các ngươi đến.”
Cùng lúc đó, trong không khí truyền đến một tiếng “Bụp”, người đàn ông tóc đen bỗng nhiên từ hư không xuất hiện bên cạnh Harry.
Chờ đón chính là, hai ánh mắt đỏ ngầu.
Một vẫn nhìn Harry, một chuyển sang người đàn ông tóc đen bỗng nhiên xuất hiện.
“Này, con trai đỡ đầu của ta không phải là con mồi của ngươi.” Người đàn ông tóc đen rõ ràng rất có kinh nghiệm đối phó ma cà rồng, hắn gần như không chừa cho đối phương thời gian phản ứng, mỗi bước tiến lên là một câu thần chú quăng ra.
Victoria phát ra tiếng rít gào như dã thú, cô ta nhảy nhanh tránh đòn tấn công, hoảng hốt nhìn 2 tên con người kia.
Một lát sau, cô ta gào thét: “Riley, tấn công!”
Ma cà rồng mới sinh được gọi là Riley đột nhiên nhào tới, biến thành 1 bóng đen.
Edward tiến lên hai bước chặn đón, anh không có sức mạnh lớn như đối phương, nhưng so với hắn linh hoạt hơn.
Anh che trước người Harry, tách hắn ra xa cậu.
====================================================================
Cuộc chiến chính thức mở màng rùi đấy^^, các nàng ôm bắp rang nước ngọt ngồi xem nào^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...