“Cha, con không sao, thật mà.” Harry nhịn không được ngồi dậy nói với cha của mình.
Cảnh sát trưởng Charles ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn cậu, sau một lúc lâu không nói gì.
Ông trông có vẻ vẫn còn sợ hãi, khi ông nhận được tin báo chạy tới hiện trường, phát hiện đương sự là con trai của mình thì hoảng sợ.
“Bác sĩ Carlisle nói con có thể xuất viện.” Harry lại nhỏ giọng kháng nghị.
“Đúng vậy, Harry chỉ bị hoảng sợ, lúc bị ngã chị đập trúng đầu gối.
Không cần lo lắng, Charles.” Bác sĩ Carlisle vừa ghi bệnh án vừa nói.
Giọng của ông vô cùng dễ nghe, như tơ lụa mềm mại ôn hòa.
Harry dùng ánh mắt cảm kích nhìn ông, vị bác sĩ so với ngôi sao điện ảnh còn đẹp trai hơn, tao nhã mỉm cười lại với cậu.
“Được rồi.” Charles thở dài một hơi, đứng dậy, “Bella đâu?”
“Con ở đây, cha.” Cô gái với mái tóc nâu dài nhanh chóng từ cửa đi đến, mày nhíu lại, có vẻ hơi buồn bực.
“Làm sao vậy?” Charles hỏi con gái mình.
“Là Taylor, cậu ta từ phòng bệnh lao tới lôi kéo con nói muốn xin lỗi.” Cô dừng lại, thoạt nhìn có chút tức giận, “Nhưng con nói cho cậu ta biết, cậu ta hẳn là nên xin lỗi Harry trước! Trời ạ, con bất quá chỉ bị xô ngã thôi, còn Harry thì suýt chút nữa mất mạng!”
“Đừng nóng giận, Bella, ít ra thì vết thương của cậu ta nặng hơn anh.” Harry an ủi cô.
Anh chàng Taylor kia lại còn dám để ý tới Bella, khiến Harry cực kỳ bất mãn.
Charles cũng chung ý nghĩ với cậu.
Cảnh sát trưởng Swan lập tức đứng lên, cầm hồ sơ, trầm giọng mở miệng nói: “Có lẽ, cha nên tìm cậu ta để lấy khẩu cung rõ ràng! Thằng nhóc lỗ mãng!”
Trong 1 giây, Harry cảm thấy râu mép của ông cũng dựng thẳng lên.
“Chờ một chút, Charles!” Cậu muốn gọi ông lại, nhưng Charles đã ra khỏi cửa.
Harry thì thào mở miệng nói: “A, trời ạ, ông ấy sẽ không đánh cậu ta đâu nhỉ?”
“Ai biết được...” Bella và anh trai mình liếc nhau, có chút bất đắc dĩ xoa trán, “Em đi xem.” Dứt lời, liền ra ngoài.
Harry nhìn cửa 1 lúc lâu, uể oải tựa vào giường bệnh, thở dài một hơi: “A, Carlisle...”
“Sao vậy?” Ông quay đầu mỉm cười nhìn cậu.
“Edward tức giận, vừa rồi anh ấy có lẽ là bị cháu làm hoảng sợ quá mức.” Harry do dự một chút nhảy xuống giường, cố gắng sửa sang lại mái tóc đen hỗn độn, nhưng cậu rõ ràng là thất bại.
“Không, Harry.” Carlisle nhìn cậu, trong đôi mắt màu vàng đầy từ ái, như đang nhìn con của mình, “Có lẽ nó sẽ muốn tự mình nói với cháu.”
“Cái gì?” Harry không kịp phản ứng.
“Edward.” Carlisle xoay ra cửa hô.
Harry lập tức quay đầu lại, chàng bạn trai ma cà rồng của cậu đột nhiên xuất hiện ở cửa, không biết đã đứng bao lâu.
“Vậy, ta ra ngoài trước.
Còn nữa, đừng quên, nơi này là bệnh viện.” Carlisle cười nhắc nhở, đi ra ngoài vẫn không quên đóng cửa phòng bệnh.
“...”
Kế tiếp hai người nhìn nhau, 1 lúc lâu đều không nói gì.
Sau một hồi, Harry ho khan một tiếng: “Mà...!anh tới vào lúc nào?”
“Vừa mới thôi.” Ánh mắt Edward chợt lóe lên, đi đến bên cạnh Harry.
Sau đó anh bỗng nhiên ôm lấy cậu, để đầu Harry tựa lên bả vai cứng rắn của mình.
Động tác dịu dàng nhưng nhanh nhẹn, Harry hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Edward...” Cậu khẽ đẩy Edward, muốn nói cho anh biết Charles và Bella có thể vào bất cứ lúc nào.
Nhưng chàng sư tử Gryffindor khi nhắc đến chuyện yêu đương thì lý trí luôn luôn không chiếm ưu thế, vì vậy Harry lập tức thay đổi chủ ý đưa tay ôm eo Edward, không chút khách khí đem toàn bộ sức nặng tựa vào người đối phương.
Dù không có sự ấm ám mềm mại, nhưng cái ôm cứng rắn của anh lại làm cho cậu cảm thấy hết sức thoải mái.
Từ khi Bella đến đây, số lần hẹn hò của cậu và Edward đã giảm bớt.
Dù sao thì việc biết anh mình là một người đồng tính luyến ái là một chuyện, còn phát hiện bạn trai của cậu mỗi ngày nửa đêm đều vào bằng cửa sổ để hẹn hò lại là một chuyện khác.
Harry khát khao cái ôm như vậy đã lâu rồi.
“Harry...” Trên đỉnh đầu truyền tiếng Edward giống như đang thở dài, “Trái tim của anh đã ngừng đập gần một trăm năm, nhưng hôm nay anh cảm thấy nếu nó vẫn sống, có lẽ anh sẽ là ma cà rồng đầu tiên bị bệnh tim phát tác.”
“Này, đừng vậy mà, làm sao anh biết những ma cà rồng khác sau khi yêu con người, sẽ không giống anh chứ?” Harry ra vẻ thoải mái mở miệng nói, “Cảnh hôm nay mạo hiểm quá đúng không? Em chỉ dùng thần chú trôi nổi lên đầu xe, chiếc xe tải đã bay lên chiếc Chevrolet của em.
Ban đầu em định dùng Diffindo, nếu lái xe không phải là bạn học của chúng ta.”
“Này, em muốn làm nó nổ sao? Để xảy ra 1 thảm kịch lớn hơn trong trường ư?” Giọng Edward bất mãn vang lên.
Nhưng động tác dùng cằm vuốt ve mái tóc rối loạn của Harry lại rất dịu dàng.
“Không, sẽ không nổ đâu, nó sẽ biến trở lại thành các loại linh liện, từ trên trời rơi xuống.” Harry nheo mắt lại, chậm rãi nói.
“Phù thủy các em đều không giống người thường, Harry.” Giọng Edward dịu xuống, “Có lẽ em nên dùng nhiều phép thuật trước mặt anh, đôi khi cứ đi theo lo lắng cho em, khiến anh giống 1 thằng ngốc.”
“Edward...!Có lẽ em nên đáp ứng yêu cầu của Emmet.” Harry thì thào mở miệng.
“Cái gì?”
“A, anh ta muốn đánh với em một trận, xem phép thuật của phù thủy có thể đánh bại ma cà rồng hay không.
Đây cũng là cơ hội tốt để biểu diễn phép thuật cho các anh thấy.” Harry không chút khách khí nói về người anh em tốt của bạn trai mình.
Trên thực tế, lúc trước cậu đối với đề nghị này của Emmet đã cảm thấy hứng thú.
Cậu cũng muốn xem thử trình độ phép thuật hiện tại của mình.
Nhưng cậu biết Edward tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu này.
Vì vậy, Emmet chính là đối tượng tốt nhất.
Harry cũng rất bất mãn thái độ coi thường của anh chàng ma cà rồng cao to kia.
Cậu dám cược là Emmet lúc đưa ra yêu cầu này với cậu thì trong lòng nhất định đang coi thường cậu.
Quả nhiên, sắc mặt Edward trầm xuống: “Đừng đồng ý, Harry.
Tốc độ và phản xạ của ma cà rồng nhanh hơn tốc độ làm phép của phù thủy.
Phép thuật của em có thể rất lợi hại, nhưng nếu không đánh trúng mục tiêu trước, thì cũng không làm được gì.” Anh nhẹ nhàng đẩy cậu bạn trai phù thủy của mình ra, hai tay nắm lấy bả vai cậu, nghiêm túc nói.
Nhưng cũng không nhất định, Harry trong lòng nói.
Tuy vậy cậu cũng không phản bác lời Edward, bởi vì chưa thử qua, thì chuyện gì cũng không thể kết luận được, cho dù ánh mắt của cậu và tốc độ làm phép thật sự theo không kịp tốc độ chuyển động của ma cà rồng.
“Nhưng, em thực sự muốn thông qua cuộc tỷ thí với Emmet, để hiểu biết thêm về ma cà rồng các anh.
Ví dụ như cách chiến đấu hoặc các mặt khác.” Harry đem vẻ mặt khát vọng nhìn Edward.
“Không được, em có thể thông qua những cách khác.” Edward lập tức cự tuyệt cậu.
“Cách gì? Vậy thì xem các anh săn bắn được không?” Harry giống như tùy ý mở miệng nói.
“Đó cũng là một cách, ít ra so với việc em trực tiếp tham gia chiến đấu tốt hơn nhiều.” Edward đáp.
“Tốt lắm.” Harry liếc mắt nhìn Edward một cái, thật cẩn thận nói ra mục đích cuối cùng của mình: “Vậy, anh đồng ý với em rồi chứ?”
“Cái gì?” Edward nghi hoặc nhìn cậu.
“Một cuộc săn bắn.” Harry ra vẻ đương nhiên nói, “Em muốn xem anh săn bắn, Edward...!Nếu không em sẽ đi tìm Emmet so tài một chút, anh ta luôn chờ cậu trả lời của em.”
“...” Edward nhìn chằm chằm cậu, hồi lâu vẫn không mở miệng.
Sau một lúc lâu, anh cắn răng căm hận nói, “Đây chính là mục đích của em sao?”
“Đúng vậy.” Sử dụng loại thủ đoạn ngây thơ này, Harry có chút đỏ mặt.
Nhưng cậu biết chiêu này đối với vị bạn trai ma cà rồng mà nói lại vô cùng hữu dụng.
“Tốt lắm, em thắng.” Edward buông tay ra, xoay người muốn đi.
Harry lăng lăng nhìn bóng lưng anh, có chút hối hận.
Cậu muốn tham gia vào cuộc săn bắn của ma cà rồng đã lâu rồi.
Chẳng những bởi vì cậu đối với chuyện lặt vặt này cảm thấy rất hứng thú, ngoài ra cậu còn muốn dùng biện pháp như thế để chứng tỏ cho gia đình Cullen thấy 1 cách rõ ràng là mình không e ngại cách sống “huyết tinh” của ma cà rồng, nhất là đối với Edward.
Edward ở trước mặt cậu luôn rất cẩn thận che dấu những hành vi của ma cà rồng, Harry không muốn như vậy, cậu thật sự hi vọng anh ở trước mặt mình có thể thoải mái hơn.
Tiếng Bella đẩy cửa đi vào cắt ngang suy nghĩ của Harry.
“Hey, Bella, Charles đâu?”
“Đang nói chuyện với cha mẹ Taylor.
Cha hình như muốn đem chiếc Chevrolet của anh, đi sửa.” Bella bỗng nhiên ngừng lại, nói tiếp, “Em...!Vừa mới thấy Edward Cullen.”
“Đúng vậy, vừa rồi anh ấy trốn học đến thăm anh.” Harry không hề che dấu nói.
Cậu rất ít làm bộ ngượng ngùng trước mặt em gái của mình.
“...!Em nói này, Harry.” Bella cau mày nhìn chằm chằm anh trai mình, do dự trong chốc lát, nói, “Lúc tai nạn xảy ra, là Edward lôi anh ra khỏi khe hở giữa những chiếc xe.”
“Anh biết, Bella.” Harry không biết em gái mình vì sao lại nhắc tới chuyện này.
“Em không biết có nên nói cho anh biết hay không, hoặc có thể là em nhìn lầm...” ánh mắt Bella dao động một chút, có hơi do dự, “Ý em là, khi em phản ứng lại được, thì anh đã được anh ta kéo ra.
Mà cách anh gần nhất là em, lại hoàn toàn không thấy anh ta xuất hiện lúc nào.”
“Chuyện này cũng bình thường mà.” Harry không thèm để ý, nhún nhún vai, “Có lẽ anh ấy vì anh mà bộc phát ra khả năng không giống người thường, việc này chứng minh tình cảm của bọn anh.”
“Đúng vậy, em không ngờ Edward Cullen lại là 1 siêu nhân.” Bella cười với cậu, “Nhưng, em rất vui khi thấy tình cảm của hai người tốt như vậy.”
“Cám ơn.” Harry liếc mắt nhìn em gái song sinh một cái, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
===================================================
Nói thế mà cũng tin cái này nên nói là Harry may mắn hay là Bella ngu ngốc đây?, ai, mà thôi coi như chuyện được giải quyết rồi ha=)), sắp tới sẽ có màn hành động gây cấn nha, về cái gì thì trong chương này có nói rùi đó^^, còn trước mắt thì phải dành chỗ cho “tình thú” a.
Hạ hồi phân giải a.
Thanks các nàng vì đã ủng hộ^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...