Chương 41
Đi tìm Hàn Tuyết Hàm
Đã 11 giờ, mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Hàn Tuyết Hàm quay về. Hàn thúc bắt đầu xôn xao đứng ngồi không yên, nóng nảy mà đi qua đi lại trong phòng khách… Hàn thúc càng ngày càng giận, bắt đầu không ngừng nói: “Đúng là thằng con khó bảo. Khi nào nó về tôi phải dạy cho nó một bài học! Lúc nào cũng bướng bỉnh, xem trời bằng vung…” “Ba… Ba không thể bình tâm nhỏ nhẹ trò chuyện với Tiểu Tuyết được sao? Đừng có cứ mỗi lần xáp gần lại y như rằng lại tranh cãi với nhau hoài được không?” Từ đầu đến cuối, Chân Hy không có nói một lời, cuối cùng cũng đã có phản ứng.
“Phù…” Tiếng than thở của Hàn thúc khiến cho tâm trạng mệt nỏi của mỗi một người trong bọn tôi càng thêm nặng nề. “Thật hết cách dạy thằng này rồi.” Hàn thúc bất lực lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ u sầu. Ảm đạm…
Tôi và Chân Hy bất chợt bốn mắt giao nhau. Có lẽ… tình yêu trai gái so với tình cha con ruột thịt có vẻ như không quan trọng và đáng ngại bằng. Bọn tôi thông cảm với sự buồn rầu của Hàn thúc, và cũng lo lắng cho tình trạng của Hàn Tuyết Hàm… Hoặc có lẽ trong lúc này, bọn tôi đều cùng đứng chung một lập trường, nên mới dùng ngôn ngữ không lời hóa giải những khúc mắc ẩn giấu trong lòng của nhau.
“Cinrella. Cậu lên ngủ trước đi, ngày mai cậu phải đi học sớm cơ mà! Tôi và ba tôi đợi Tiểu Tuyết về…” Lời lẽ của Chân Hy vẫn dịu dàng như ngày nào, phút chốc tinh thần của tôi đã thanh thản phấn chấn hẳn lên gấp trăm lần… Á! Đột nhiên tôi sực nhớ một việc: Có khi nào lúc này Hàn Tuyết Hàm đang làm việc ở quán bar không? Nhưng… Việc này không thể để cho Hàn thúc biết được. Nguy hiểm thật! Tôi lau mồ hôi trên trán tự chấn an. Suýt chút thì tôi đã tiết lộ ra một bí mật kinh thiên động địa có thể khiến cho mâu thuẫn càng thêm kịch liệt rồi! Tôi vội vàng điều chỉnh tâm trạng của mình lại, cố làm ra vẻ rất bình tĩnh nói với Hàn thúc và Chân Hy: “A… Tôi đột nhiên sực nhớ một việc quan trọng phải làm ngay. Cậu và Hàn thúc cứ ở nhà đợi nhé!” Chưa kịp đợi hai người có phản ứng gì, tôi đã chạy ào ra ngoài như một mũi tên… Chân Hy vội vàng chạy theo réo gọi tên tôi: “Cinrella!” Tôi dừng chân lại, nhưng lại không có dũng khí quay đầu lại, lí nhí: “Ừm… Tôi sẽ quay về ngay thôi mà…”
“Có cần tôi chở cậu đi không?” Giọng nói của Chân Hy có vẻ hụt hẫng… Và kì vọng. Tôi lắc đầu từ chối: “Không… Không cần đâu, chỗ đó cách đây không xa. Cậu quay về đợi với Hàn thúc đi!” Nhưng… Cinrella! Mày thật lòng không muốn Chân Hy chở sao? Rốt cuộc mày còn mong đợi gì nữa chứ? Có phải mày đang mong chờ Chân Hy sẽ kéo mày lên xe chở đi không? Chân Hy là chàng hoàng tử lịch thiệp, không thể nào giống như Hàn Tuyết Hàm khiến cho mày cảm thấy ngại đâu… Hay… Mày vốn muốn trốn tránh… Bởi vì mày biết rõ tình yêu của mày đối với Chân Hy và vô vọng nên mới dối lòng, lẩn trốn?
“Hãy khuyên nó về mau nhé!” Câu nói đó của Chân Hy ở sau lưng tôi vọng lên hồi lâu… Sao… Chân Hy biết mình đi tìm Hàn Tuyết Hàm?
Quả đúng như tôi đã nghĩ, vừa mới xông thẳng vào quán bar chỗ làm việc của Hàn Tuyết Hàm, mới lướt mắt thôi là tôi đã nhìn thấy hắn ngay. Chỉ là, hắn không như mọi khi pha chế rượu ở quán bar, mà đang cuồng nhiệt nhảy múa ngoài sàn nhảy. Hắn như bỏ mặc tất cả, dùng hết sức lực, nhảy múa điên loạn, suýt chút nữa là tôi quên luôn bộ dạng vốn có của hắn. Ở cạnh hắn, còn tụ tập còn có một đám con gái ăn mặc diêm dúa nhảy cặp. Tôi dụi cặp mắt, cầu mong rằng đó chỉ là do nhất thời hoa mắt nhìn nhầm…
Nhưng không hiểu sao?... Trái tim tôi lại không ngừng đau nhói, cảm thấy khó thở, giống như tiếng nhạc ồn ào trong quán bar, từng nhịp điệu mà chà xát trái tim tôi?...
“Hàn Tuyết Hàm! Ông bước ra đây mau!” Cuối cùng cơn giận dữ của tôi không ngừng tuôn trào, như con sư tử dũng mãnh không thể kiểm soát được tôi lao vào đám người cuồng say đó. Những người bao quanh Hàn Tuyết Hàm bất chợt liền nổi lên một cơn xao động nhỏ… Gần Tuyết Hàm nhất là một cô gái nhuộm tóc vàng, môi to son đen, nhìn thẳng vào tôi và dùng một giọng nói khàn khàn nạt nộ: “Con nhỏ điên khùng này là ai thế? Hãy rút đi, đừng cản trở tôi và Richard!”
Tôi bỏ ngoài tai những lời khoa trương của cô gái đó, cứ tiếp tục khí thế tiến về phía Hàn Tuyết Hàm, chậm rãi nói từng từ một: “Hãy-theo-tôi-về-nhà-ngay! Mọi người đang đợi ông đó!” Hàn Tuyết Hàm vẫn dửng dưng không có phản ứng gì, tiếp tục chìm đắm vào điệu nhảy quay cuồng. Cô gái tô son đen nhăn nhó nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài, miệng làu bàu: “Con nhỏ này cứng đầu thật, dám ở đây cản trở bọn tao hả?!”
“Tôi là bạn gái cậu ấy!” Nhất thời bức xúc, tôi lỡ lời nói ra câu nói làm ngay cả mình còn phải giật mình! “Ha ha! Còn tao là tình nhân của cậu ta đấy!” Sau đó đám bạn quái dị của cô gái tô son đen, không nói lý lẽ mà cùng nắm tôi lôi ra ngoài.
“Hàn Tuyết Hàm!” Tôi hoảng hốt nhìn thẳng về hướng hắn hét lên cầu cứu. Hắn vẫn không phản ứng gì cả! Trong tình cảnh bất lực này tôi bắt đầu điên loạn nạt nộ: “Ông còn muốn lẩn tránh đến bao giờ? Nếu còn là đàn ông thì hãy theo tôi về mau!”
Cả người tôi bị nhấc bổng lên không trung, tôi cố sức giãy giụa, tay chân vùng vẫy. Khoảng cách của tôi và Hàn Tuyết Hàm càng ngày càng xa, bóng dáng của hắn dần mờ nhòa, và vẻ mặt không một cảm xúc của hắn… Ngay trong khoảnh khắc đó người tôi bị ném ra ngoài!
“Chết tiệt!” Tôi vừa xoa cái đầu gối bị trầy xước vừa khóc nức nở, tôi ngồi bệt giữa đường một cách thê thảm, uất ức đấm vào bắp đùi mình một cái thật mạnh vừa làu bàu: “Hàn Tuyết Hàm. Cái đồ xấu xa. Tôi hận ông đến lúc chết mới thôi!” Đúng là một tên vô lương tâm, thấy chết mà không cứu. Hàn Tuyết Hàm! Ông đúng là loại rác rưởi!...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...