Phù Thương

Phi tần hậu cung có tổng cộng là hai mươi lăm người, mỗi ngày thay phiên thị tẩm, còn lại 5 ngày là Hiền phi, Tĩnh phi được thêm hai ngày, Vũ chiêu nghi thêm một ngày, “quy củ” mưa móc cùng quân vương cứ từ đó mà thực hiện.

Hôm nay, đúng ngày Như Tần của Hoán thanh viện thị tẩm.

Gian ngoài, tiếng thái giám khí thế xuyên tường mà vào, Hoàng Thượng giá lâm.

Như Tần thanh nhã mặt tái nhợt nhận thị tẩm như trời giáng, sang sớm Phù Lạc đến thỉnh an thấy cũng tâm viên ý mã, hảo một cái tuyệt sắc giai nhân, Phù Lạc biết vì sao Như Tần được sủng ái, từ một cung nữ nho nhỏ mà một bước lên trời trở thành phi tần chính ngũ phẩm, lại không biết nói vì sao Như Tần có đến tấm phần giống Dự Vương phi này lại thất sủng.

Cũng từng lơ đãng hỏi qua Như Tần, nàng chính là thở dài "Thiếp cùng Dự Vương phi cũng có chỗ khác, một cái ở cao trên trời còn 1 cái thấp bên dưới." Phù Lạc cũng từng căm giận cùng bất bình cái loại phân biệt cấp bậc này. Hoàng Thượng không có yêu, ngay cả ân sủng cũng là phân theo xuất thân cao quý cùng hèn kém.

Nghĩ đến đây Phù Lạc phi thường khó có thể lý giải, vì sao Long hiên đế có thể từ bỏ những thứ yêu thích đem thượng quan mật tuyết gả cho Dự vương, nói tình yêu của hắn vĩ đại cũng chỉ là giả bộ, Phù Lạc rất khó tin tưởng, ngược lại nếu là cảm thấy Long hiên đế yêu không đủ nồng đậm thì càng làm cho người ta tin tưởng hơn.

Ngoài chủ điện đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, Phù Lạc một trận phiền lòng, chỉ là thoáng qua thôi. Nàng lắc mình đi ra ngoài, thậm chí không có thông báo Làm Ảnh biết, Làm Ảnh lo lắng nhìn bóng dáng của nàng.

Ra khỏi Hoán thanh viện Phù Lạc nhưng lại bất tri bất giác đi tới Lê uyển viện, nhớ tới Liễu A Man ở tại trong ấy, đột nhiên nhớ lại đại vũ. Dọc theo đường đi người nhìn thấy nàng cũng không thấy kỳ quái, Phù Lạc nay cũng giống như cung nhân chạy đi chạy lại, mọi người còn tưởng rằng nàng cũng là người học vũ kĩ, người trong cung công phu nhận thức quần áo so với nhận thức khác lợi hại hơn nhiều.

Đi được tới Thính hương tạ, chỉ thấy áo trắng phi vũ, Phù Lạc một trận vui sướng, rất nhanh đi vào trước mặt của nàng, cũng không đợi nàng phản ứng, ủng trụ thắt lưng của nàng, cư nhiên theo nhạc khúc mà khiêu vũ. Liễu A Man đang muốn trách cứ người tới, người tới Thính hương tạ rồi quấy rối cũng không nhiều, vừa thấy cư nhiên là Phù phi ngày xưa, mà nàng ta lại đang ôm lấy mình, từng bước vũ đưa mình theo tuyệt không quen thuộc, nhưng là làn váy trong bóng đêm tận tình phi vũ, một nha đầu hầu hạ bên cạnh nhìn xem nghi hoặc khách hạ thiên, đúng là hai cái tuyệt sắc giai nhân, váy giác sinh phong, phiêu nhiên phi động, Liễu A Man cảm kích thức thời cũng trầm tĩnh lại, đi theo vũ bước của Phù Lạc, toàn toàn nhập tâm.

Phù Lạc âm thầm tán thưởng, quả nhiên là tài múa siêu quần, lần đầu tiên khiêu hoa có bỡ ngỡ nhưng không lộn xộn, cố hết sức nhập tâm chút bất giác mới lạ.

Một hồi vũ xong, nếu so Phù Lạc với Phù phi trước kia thì than mật hơn.

"Tiểu chủ vũ ~~"

"Gọi ta Phù Lạc đi, A Man." Phù Lạc chân thành dừng lại ở Liễu A Man.

"Phù Lạc vũ, A Man chưa bao giờ gặp qua, ngươi như thế nào lại biết vậy?"

"Ta trước đây khi mới nhìn người nước ngoài khiêu cũng thấy vậy."

Liễu A Man gặp Phù Lạc không nghĩ nói chuyện nhiều, cũng không tìm căn nguyên để hỏi.

"A Man, về sau ta còn có thể tới tìm ngươi khiêu vũ không?"

"Tùy thời hoan nghênh a."

"Nga, đúng rồi, Băng Thuần nàng ấy…?" Phù Lạc nhất thời tò mò, nhớ tới truyền kỳ Vũ chiêu nghi đã trải qua, lấy nhất vũ động đế tâm, bước lên làm chiêu nghi.

Liễu A Man sắc mặt trầm xuống "Vũ chiêu nghi không chỉ vũ đẹp, người cũng thật sự khôn khéo."

"Nàng ta?"

"Ngày ấy thịnh yến, nếu không phải nàng ta đối với ta kê đơn, làm cho ta bệnh không dậy nổi, như thế nào có thể có Vũ chiêu nghi của hôm nay? Thấy nàng ta tư chất tuyệt hảo, vốn định đem sở học suốt đời đều truyền cho nàng ta, không thể tưởng được nàng vì tranh thủ tình cảm, cư nhiên như thế đối với ta."

Phù Lạc nghĩ đến nữ tử mệnh danh Băng Thuần mình chọn ngày ấy, tại sao lại biến thành như vậy đâu.

"A Man vì sao không nói với Hoàng Thượng?"


"Ngụy Băng Thuần vũ đã là trò giỏi hơn thầy, ta diễn cho Hoàng Thượng cái gì cũng không được, hiện tại Hoàng Thượng chỉ thưởng thức vũ của Vũ chiêu nghi." Lắng nghe kĩ cũng có thể nghe ra dư âm lý oán hận.

"A Man vốn liền vô tình thánh sủng, vì sao?"

Liền thấy hai má Liễu A Man khẽ đỏ bừng "Ta không khiêu vũ ở yến tiệc, cũng sẽ không được thấy hắn."

"Hắn?" Phù Lạc bát quái truy hỏi, có thể không vì Long hiên đế động tâm, mà là một hắn mà động tâm, thật muốn biết là loại người nào.

Đánh không lại chọc lét của Phù Lạc, Liễu A Man rốt cục thừa nhận người mình đem long yêu quý là thất vương gia, Hiên Ý. Nề hà thân phận khác biệt quá nhiều, chỉ có thể là thần nữ có tâm, tương vương vô mộng.

Theo Lê uyển viên trở về, nhiễu đến lãnh cung, vốn định thăm qua Tiểu Tư Du, lại nghe bên cạnh rừng trúc truyền đến tiếng đàn lạnh lẽo, âm vận kia đau khổ, khiến người ta rơi lệ. Nghe theo âm thanh kích thích, Phù Lạc đi theo tình cảm chìm nổi ngày đầu thầm mến rồi những ngọt ngào yêu thương của hắn, ai oán khi người yêu của hắn được gả, chí tử không du thâm tình, cuối cùng tiếng đàn trầm thấp như ý nói dù bây giờ ngươi bộ dáng có thành thế nào tình yêu của ta cũng chưa bao giờ thay đổi.

Tiếng đàn tràn ngập cảm tình như vậy hơn nữa nhạc giả tài nghệ xuất thần nhập hóa, làm cho Phù Lạc lòng say hướng về, không khỏi hướng trong rừng đi đến.

Chỉ thấy một nam tử tuấn tú tao nhã khoảng ba mươi tuổi, cho là nhạc sĩ, sắc mặt đau thương vỗ về cầm.

Phù Lạc nhìn biểu tình lạnh lùng của hắn, không dám tiến lên quấy rầy, chỉ đứng xa xa nhìn nam tử thâm tình tràn ngập đau thương này, nhất thời không khỏi hâm mộ tình yêu say đắm giành cho nữ tử mà hắn có.

Từ ấy về sau, mỗi đêm đều có thể tại đây bên rừng trúc nghe được tiếng đàn của nam tử này, khắc khoải hỏi thăm mãi, mới biết được hắn là nhạc sĩ mới tiến cung, Trang Du.

Có một lần Phù Lạc thật sự nhịn không được tiến lên, hy vọng có thể bái nam tử này làm vi sư. Hắn lấy cành trúc viết thay, trên mặt đất hoa nói, kiếp này thề, sẽ không thu đồ đệ.

Nhưng là Phù Lạc không phải dễ dàng buông tha cho hắn, mỗi đêm cư nhiên cũng ngồi ở bên người hắn, ở trong không trung bắt chước cách hắn điều khiển, nam tử kia cũng không để ý, chính là về sau khi đạn khúc cách điều khiển đều dần dần chậm rãi một chút.

Hai người cứ như vậy, không quấy rầy đối phương, đêm khuya làm bạn, vì hắn yêu say đắm nữ tử mà tịch mịch đánh đàn.

Hắn, không nói nên lời, lấy cầm thay tâm, Phù Lạc chỉ ngóng nhìn mặt hắn, liền cảm thấy trên thế giới này cũng là có thứ làm cho người ta lưu luyến. Chính là, không biết vì sao cái kia nữ tử lại không thấy được si tình của hắn, cư nhiên gả cho người khác, rất ngu xuẩn.

Ngày Phù Lạc hy vọng rốt cục đến.

Làm Ảnh nhìn tỉ mỉ Phù Lạc rồi khen tự đáy lòng: "Hoàng Thượng nhất định sẽ quỳ gối ở dưới váy tiểu chủ."

Phù Lạc quỷ bí cười cười, đây chính là mục đích của nàng.

Tại đây ở trong cung, sinh cũng là bởi vì thánh sủng, tử cũng là bởi vì thánh sủng, nhà giam là vì Hoàng Thượng, thoát khỏi nhà giam cũng là vì Hoàng Thượng.

Phù Lạc lấy hoa thơm tắm rửa, giữ thói quen thường xuyên tắm bằng hoa tươi cùng với ăn lãnh hương hoàn khiến cho tác dụng của lãnh hương hoàng càng tăng, thực khiến cho Làm Ảnh trở nên như chú chó nhỏ, cứ hít hà không thôi đuôi tóc nàng, đứa nhỏ này thật là bị làm hư a.

Áo váy sa mỏng màu hoa đào, phiêu duệ khinh miểu, thắt lưng thắt đai, làm cho dáng người thon dài mảnh khảnh của Phù Lạc hiện rõ, tao nhã mà hơn phân mị hoặc, khóe mắt bỏ công dùng kim phấn mà trang điểm, yêu mị mê hoặc.

Xe Thất Bảo xuân phong đã chờ ở ngoài điện. Quy củ Viêm hạ hậu cung là phi tần ngũ phẩm chỉ có thể ứng triệu tới Xuân Loan điện thị giá, nhưng là do địa phương Hoàng Thượng ngủ lại bất đồng mà có chút cải biến.

Tỷ như hôm nay Phù Lạc đầu tiên là đi vào Xuân loan điện, nhưng có người báo là sau khi tiếp kiến nội các đại thần ở Dụ côn điện Hoàng Thượng mệt mỏi, tính ở lại thiên điện ngủ, cho nên lại phải đến dụ côn điện, nào biết mới đến thì Hoàng Thượng đã khởi giá trở về Kiền nguyên điện.

Phù Lạc tức giận đến nghiến răng, cũng không biết là không phải mùa đông lạnh lẽo gì, nhưng mùa thu khi đêm xuống thì bắt đầu lạnh, Phù Lạc khoác sa mỏng tất nhiên là không chịu nổi rét lạnh, trong lòng đem Long hiên đế rủa tám trăm lần.

Thời điểm tiểu thái giám tuyên nàng đi vào, miệng cười hồi phục trên mặt, trấn định, ngươi nhất định phải trấn định, mỉm cười, mỉm cười, Phù Lạc đối chính mình nói.


"Nô tì cấp Hoàng Thượng thỉnh an." Phù Lạc liên bước chân thành tiêu sái tiến Kiền nguyên điện, mỗi một cái bộ pháp này, mỗi một lần tươi cười đều là dốc lòng diễn luyện đã lâu, chính là chờ hôm nay. Hoàn hảo Long hiên đế làm cho Lan hiền phi an bài mưa móc, nếu không cũng chỉ có thể trình diễn cái kịch bản câu hồn ở ngự hoa viên cũ kĩ.

"Bình thân."

"Ngươi là thật sự cao hứng?" Ngồi ở trên long sàng Long hiên đế nhìn Phù Lạc tươi cười sáng như ngọc.

Phù Lạc cười nhưng không nói.

Hắn ngoắc, ý bảo Phù Lạc tiến lên.

"Hầu hạ trẫm thay quần áo."

Phù Lạc thấp nhu mị hoặc khi gần Long hiên đế, môi như vô tình lướt qua thần hắn.

"Nô tì còn vì Hoàng Thượng chuẩn bị một chi vũ."

Long hiên đế đùa cợt xả ra vẻ tươi cười, "Thú vị a." Hắn khẽ ra hiệu, Vạn Toàn đẩy cửa mà vào "Triệu nhạc sĩ."

Phù Lạc toàn thân rời đi, thấy thú vị vì thấy nhạc sư như thể cách vách, Trang Du cư nhiên đã ở đó, trên mặt Phù Lạc hiện lên rặng mây hồng, cư nhiên dâng lên một tia hổ thẹn, Trang Du mặt bộ đổi màu, giống như bình thường không biết Phù Lạc, cũng kêu nàng thả lỏng tâm, thấp giọng nói yêu cầu của chính mình.

Nhịp trống tấu khởi, tiếng đàn vang lên, tình ca tấu lên làm người ta mặt đỏ tim đập, Phù Lạc bắt đầu điệu múa cột cổ đại, chính là cột đổi thành trụ giường, kỳ thật không cần cây cột, ghế dựa ghế, bao gồm Long hiên đế cũng đều có thể làm cột a ( =)) ôi em chết với chị này mất).

Nàng, lụa mỏng rơi xuống đất, nàng, váy cư nhiên bay lên, khóe mắt của nàng mị chọn, môi của nàng mị cười, phấn lưỡi của nàng nhẹ nhàng lướt qua môi đỏ mọng, ngón tay nàng chỉ xoa lướt qua xương quai xanh khêu gợi, nàng cuồng dã, nàng không bị cản trở, nàng như rắn nước đong đưa vòng eo, nàng trượt mông theo trụ giường, nàng đối Long hiên đế kia, như có như không mời mọc.

Khí chất mị hoặc toát ra theo từng cử động cánh tay của nàng, toàn bộ cung điện giống như đều trở nên rung động, giống như góc sáng này vẫn có cái gì đó mờ ám.

Long hiên đế hầu kết giật giật, mâu sắc càng ngày sâu sắc, Phù Lạc giống như phản xạ ra những tia yêu dị màu tím.

Có thể chịu đựng cho đến khi vũ khúc thứ nhất xong, Phù Lạc không thể không bội phục sức chịu đựng của hắn.

Phù Lạc di động đôi chân trần của mình, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Long hiên đế, ngón tay khinh thoa qua bờ môi của hắn, "Hoàng Thượng có thấy vừa lòng không?"

"Ngươi muốn trẫm hài lòng cái gì?" thanh âm của Long hiên đế có chút khàn khàn, Phù Lạc cảm thấy thanh âm như vậy mới là tốt, so với thanh âm lạnh như băng ngày thường thì dễ nghe hơn nhiều.

Cũng khó trách Long hiên đế lại hỏi như vậy, một phi tử có con nhỏ bị chính mình tự tay bóp chết, nay đối chính mình chút không oán hận, ngược lại tận tâm mua vui, chuyện này thực không bình thường không phải sao? Hắn cũng không có bị choáng váng đầu óc.

"Phù Lạc muốn" Phù Lạc ngóng nhìn ánh mắt hắn, rất sợ hãi nhìn đến sâu trong mắt hắn, vi khởi phấn thần, nhẹ nhàng phun ra ~~

"Phù Lạc muốn tâm Hiên Áo." Phù Lạc thanh âm khàn khàn, tươi cười quyến rũ, ánh mắt lại còn thật sự xem trọng Long hiên đế, hắn hiện lên một tia kinh ngạc, một tia xấu hổ.

"Lớn mật, cư nhiên dám thẳng hô tục danh trẫm."

Phù Lạc chỉ cười không nói, môi xoát quá cánh môi bạc tình kia của Long hiên đế, mút vào, mút vào, cái lưỡi đinh hương tuần tra tới lui ở bên môi hắn, Long hiên đế thở dài một tiếng, hóa bị động thành chủ động, quay người đem Phù Lạc đặt ở dưới thân.


"Hoàng Thượng, muốn xử phạt nô tì như thế nào a?" Phù Lạc khóe mắt hàm mị, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên vòm ngực Long hiên đế, nắm chặt lấy hắn.

Hắn hôn như cuồng phong mưa rào, tay hắn giữ chặt than hình trắng muốt của Phù Lạc.

Phù Lạc ngửa đầu nhận lấy những cái hôn của hắn, hai chân gắt gao kẹp lấy thắt lưng hắn, "Ngươi này, tiểu yêu tinh, không chờ như vậy nổi sao?"

Phù Lạc cũng không trả lời, chính là nâng vòng eo lên, hàm trụ Long hiên đế.

"Đáng chết." Long hiên đế quát khẽ, cứ như vậy mà vào sâu trong *** Phù Lạc,"A, a, a ~~"

Phù Lạc theo hắn luật động bừa bãi, va chạm mãnh liệt như vậy, giống như hai linh hồn phải dung hợp. Kỹ thuật của hắn vẫn như mọi khi phi thường tốt, Phù Lạc không thể tự chủ, khóc, nhưng là lòng của nàng, nàng biết, linh hồn của nàng nàng biết, rốt cuộc cũng không chìm luân trong đó mà hờ hững nhìn hai thân thể giao triền.

Một đêm này đối với Long hiên đế giống như bao nhiêu cũng không đủ, ngày kế thời điểm xe Thất Bảo xuân phong đưa Phù Lạc trở về, Làm Ảnh quả thực không thể tin được đây là Phù lúa nữ dẻo dai của ngày thường.

Ngay cả khí lực nói chuyện đều không có, Phù Lạc ước chừng tĩnh dưỡng ba ngày mới tính đến chuyện có thể đứng thẳng lưng.

"Tiểu chủ, về sau sẽ đều như vậy sao?" Làm Ảnh thực sợ hãi hỏi.

"Tiểu nha đầu, chưa từng có mối tình đầu a?" Phù Lạc trêu ghẹo nói.

"Tiểu chủ ~~" Làm Ảnh thẹn thùng vò góc áo.

Làm Ảnh cầm trong tay một mảnh lá đỏ, đi theo Phù Lạc đi vào ngoại giới trong cung giống như ngự câu biên, cái gọi là ngự câu kỳ thật ra là do sức người đào vét mà thành suối uốn lượn chảy xuôi qua ngự hoa viên, làm cảnh sắc hậu cung rạng rỡ không ít.

Làm Ảnh nhớ tới sáng sớm hôm nay, tiểu chủ cho mình chép lại 1 đoạn thơ lên trên lá đỏ, nói là cấp cho chính bản thân mình 1 cái lương duyên trời cho, Làm Ảnh lại là sợ hãi, sợ hãi cùng thất vọng. Giống cung nữ như nàng vậy, đợi cho đến hai mươi lăm tuổi được thả ra cung, sớm muộn cũng là hoa tàn ít bướm, như thế nào có thể tìm được lang quân như ý.

Hai người đi vào một chỗ sau núi nhỏ, dòng suối nhỏ sẽ chảy qua chỗ này trước khi ra khỏi cung.

Làm Ảnh nghe Phù Lạc phân phó, đem lá đỏ thả ở trong nước, hành động đầy phiêu lưu, trong miệng mặc niệm nói: "Vừa vào chốn thâm cung, hàng năm không thấy qua mùa xuân. Tâm tình gửi cùng một mảnh lá xanh, kí cùng hữu tình nhân."

Phù Lạc một trận buồn cười còn Làm Ảnh thì thành kính, nàng cũng là vì an ủi mối tình đầu của Làm Ảnh, mới nhớ tới trò đề thơ lên lá đỏ tìm tình lang như vậy.

"Tiểu chủ, thật sự sẽ có người có thể nhặt được sao?" Làm Ảnh thẹn thùng hỏi.

“Đương nhiên a, nếu một ngày không nhặt được, mỗi ngày lại viết tiếp, mỗi ngày đến, ta cũng không tin không cảm động được ông trời." Kỳ thật Phù Lạc muốn nói là, ta cũng không tin hạt miêu bính không hơn tử chuột.

"Ân." Làm Ảnh gật đầu mạnh mẽ.

Việc này Phù Lạc nghĩ đến liền hiểu rõ, bất quá là trong cung đẹp nhưng tịch mịch, cũng không nghĩ là chút này tốn thời gian lắm, Làm Ảnh hoa chân múa tay vui sướng chạy vào hô to, "Tiểu chủ, tiểu chủ, ta câu được 1 mảnh lá đỏ ở trong dòng nước a."

Phù Lạc mạnh ngồi dậy, "Lấy đến ta xem xem."

"Đỗ quyên khấp huyết phong diệp hồng, long thành cung nữ đoạn trường khi. Quân ân không bế chảy về hướng đông thủy, diệp thượng đề thi kí cùng ai?"

Phù Lạc nhìn Làm Ảnh, câu nói mang suy nghĩ sâu xa, không biết là thành tâm dám đụng lên trời, thật sự vẫn là 1 kẻ hạnh phúc ngốc nghếch.

Phù Lạc đề bút ở giấy Tuyên Thành thượng viết xuống: "Nhất diệp đề thi ra cấm thành, ai hoạ thơ độc ẩn tình, chỉ nguyện thân giống như ba trung kỳ, thuận gió lưu cùng hữu tình nhân."

Làm Ảnh lại đem câu thơ chép lên 1 chiếc lá đỏ, thả vào trong nước, lại không thấy hồi âm.

Phiến lá đỏ kia lại thành bảo bối bậc nhất của Làm Ảnh.

"Làm Ảnh ~~" Phù Lạc cảm thấy đúng là không chịu nổi Làm Ảnh, làm cho một cô nương tốt như vậy gặp phải thứu tình yêu như thuốc độc này.

"Tiểu chủ, Làm Ảnh rất khoái nhạc, thật sự đấy." Ánh mắt của nàng sáng ngời lấp lánh, yêu cầu của nàng rất đơn giản, có được hoặc chỉ là có được trong ảo tưởng cũng quý biết chừng nào.


"Làm Ảnh, có đôi khi ta thật sự hâm mộ ngươi." Phù Lạc thì thào nói.

....

Phù Lạc khẽ chớp hai con mắt mông lung ướt nước, tràn đầy dụ hồn nhu tình ngóng nhìn Long hiên đế, cánh tay ngọc nhu nhược không xương hướng hắn hơi hơi nâng lên... Cái miệng nhỏ như hoa hồng khẽ mở, thổ lộ tà âm tô cốt miên mị, "Ừ ~ người ta còn muốn nữa~~"

Long hiên đế khẽ tái đi, phúc ở trên người Phù Lạc.

Là có nghe ai đó nói qua, ôn sa công tước không có yêu ai khác, khả năng cũng là bởi vì công phu trên giường của công tước phu nhân rất cao. Nam nhân nửa dưới cũng là động vật. Phù Lạc biết hết mọi phương thức ở trên giường mà quấn quanh hắn, huống chi hưởng thụ mĩ nam như vậy, cũng không phải chuyện khiến người ta không thoải mái.

Đây là lần thứ hai Phù Lạc thị tẩm.

Kế tiếp một tháng Phù Lạc cũng không nhàn rỗi, tỷ như.

Nàng trừ lúc ở bên Hoàng thượng trên đường còn viết câu thơ hoa ký.

"Làm Ảnh, ngươi mau giúp ta tìm xem a?"

"Tiểu chủ đang tìm cái gì?"

"Hé ra lục sắc hoa ký, mặt trên còn thiếp một mảnh nho nhỏ lá cây bạch quả."

Động tác tìm vật tự nhiên như vậy là muốn cho Hoàng Thượng thấy.

Phù Lạc kia là cố ý di thất hoa ký thượng, viết đúng là "Thanh đường hoa tiêu hạ ngẫu căn, xuân phong mang lộ dính nông thân. Đợi cho hoa khai như trăng tròn, tham quan ai nhớ loại liên nhân." Thủ thi bất chính này là Long hiên đế ngày đó liễu sau mà nghe được sao?

Tuy rằng cái gì kia đối với chuyện tăng tiến cảm tình của hai người là ắt không thể thiếu, nhưng là sức mạnh tinh thần cũng không thể thiếu, không phải nữ trư nào xuyên qua nếu không ca thì cũng thơ sao, đem nhất chúng tự phụ tài tử nam trư quỳ dưới vạt váy a.

Giống như cái ngày tuyết đầu mùa kia, Phù Lạc ở nhị viện thưởng hàn mai Hoàng Thượng yêu nhất, áo váy phấn y khởi vũ, Lạc Tuyết cùng hàn mai cùng rơi trong không trung, giống như thiên nhân, nàng đã sớm nghe được Long hiên đế sau làm xong việc thì tới nơi này thưởng tuyết cùng mai.

Đang nhìn đến hắn một chốc, Phù Lạc cúi người thỉnh an, không đợi Long hiên đế ra tiếng giữ lại liền cáo lui mà đi xa.

Điệu vũ cổ điển hay hiện đại của nàng nàng đều có tự tin, hơn nữa hôm nay tuyết mai tướng cùng, hiệu quả lại không giống hưởng ứng.

"Tiểu chủ, cầm tay Làm Ảnh đau quá a."

Đúng vậy, nếu không lay động mai thụ, như thế nào không đau.

Lại một ngày, lạc hà thập phần, Phù Lạc cùng Làm Ảnh đi dạo trong cung kính vân sơn, đến Khai Nguyên đình, dâng hương đánh đàn, rất phong nhã. Đi theo Trang Du trộm nghệ cũng không ít, hôm nay nhất thủ đại khí 《 tướng quân hành 》 đã có thể tự tin đàn tốt.

Trong lòng nghĩ đến chính mình vì ra cung, không từ thủ đoạn, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, khúc ý hầu hạ, Long hiên đế đối với mình đủ loại, đầu ngón tay sát phạt khí tất lộ, lại hợp với khúc tướng quân hành này, lại có tư thế hào hùng, càng khí thế.

Long hiên đế bước trên kính vân sơn, vốn tưởng rằng cầm nghệ nhất đẳng khẳng định là Tĩnh phi tài năng tấu ra, không thể tưởng được cư nhiên là kẻ năm đó không học vấn không tài năng, mà nay xem ra lại tài hoa hơn người, Phù Lạc.

Vào thời điểm Phù Lạc thị tẩm lần ba, nàng cho Làm Ảnh mời tới y nữ thực dễ dàng chứng minh, nói là thân thể vi cùng, không nên thị giá, như thế nào có thể làm cho hắn nhiều lần đều được đền bù mong muốn, như vậy mới là độc nhất, mới là văn võ chi đạo đâu.

Đêm đó Phù Lạc không thể thị tẩm, Long hiên đế nghỉ lại chỗ Vân tần.

Làm Ảnh lại nhìn đến Phù Lạc gần đêm đi ra ngoài, đến khuya mới về.

Sau lại ngày, Long hiên đế cũng không có giống như Phù Lạc dự đoán, bởi vì nhịn không được mà đến tìm nàng.

Phù Lạc bĩu môi, chuyện càng khó khăn thì làm càng có tinh thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui