...
"Ni Na, trời sắp tối rồi, chúng ta nên mở tạm một hang động nào đó qua đêm thôi". - Đang đi, Vương Chi chợt nói.
Lời đề nghị của hắn tức thì nhận được sự tán đồng của Ni Na: "Ừ. Chúng ta tới trước xem có chỗ nào thích hợp không".
...
Cứ thế, bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước. Sau khoảng năm hay sáu phút gì đấy, họ dừng lại. Không phải vì bọn họ đã quyết định xong nơi sẽ trú tạm qua đêm mà là... vì bị một người chắn đường. Đó là một cô gái. Nàng mặc một bộ đồ màu vàng, còn rất trẻ, tuổi chỉ hai ba hai bốn là cùng. Nhưng quan trọng nhất là tình trạng của nàng ta hiện giờ: đang nằm bất tỉnh...
"Ni Na sư tỷ, cô ấy là ai?". - Hà Linh chạy lại, tò mò nhìn cô gái đang nằm bên đường, hỏi.
"Linh". - Ni Na không đáp mà hỏi ngược lại - "Ngươi thấy tướng mạo ta và cô gái này có giống nhau không?".
"Không giống". - Hà Linh thành thật lắc đầu.
"Thì đấy. Ta và cô gái này không phải họ hàng thân thích, chúng ta cũng chưa từng gặp mặt, ngươi hỏi ta cổ là ai thì ta biết đường nào mà trả lời".
"Ni Na tỷ, muội... muội không phải cố ý".
"Ta biết. Ngươi không phải cố ý mà là ngốc nghếch".
"Muội...".
"Dừng! Cấm ý kiến".
...
Vương Chi đứng bên cạnh, nhìn thấy Hà Linh bị Ni Na "bắt nạt" thì trong lòng không khỏi âm thầm bất mãn. Một cô gái nhỏ ngoan hiền như vậy... thật là nhẫn tâm a.
"Tại sao Hà Linh sư tỷ lại nghe lời Dưa hấu thế nhỉ? Dưa hấu có gì tốt chứ...".
"... Hẳn là tỷ ấy bị Dưa hấu dụ dỗ uy hiếp rồi. Sau này có cơ hội nhất định phải đề tỉnh tỷ ấy mới được...".
"Ừ, mọi chuyện cứ để sau này, còn hiện tại tỷ ấy đang bị bắt nạt thì... mặc kệ đi".
Suy nghĩ thông suốt, Vương Chi dứt khoát coi như mắt không thấy tai không nghe, bỏ mặc cho Hà Linh tiếp tục bị Ni Na bắt nạt. Tất nhiên, hắn sẽ chẳng khoanh tay đứng nhìn để bị người ta gắn cho cái mác vô lương tâm lên người mình. Hắn làm gì ư? Tiến lại xem xét tình trạng cô gái đang nằm bất tỉnh kia.
"Trước giúp cô ta tỉnh lại đã".
Nghĩ liền làm, Vương Chi vận linh lực, đưa tay đặt lên ngực cô gái xa lạ.
"Vương Chi!".
Bất thình lình, một âm thanh chói tai vang lên.
Là của Ni Na.
"Ngươi... ngươi đang làm cái gì thế hả?". - Chỉ tay vào mặt Vương Chi, Ni Na tức giận chất vấn.
"Ta làm cái gì?". - Vương Chi nghi hoặc. Hắn không hiểu tại sao Ni Na lại giận dữ với hắn.
"Ngươi... ngươi sàm sỡ một cô gái đang bất tỉnh mà còn nói không làm gì hả?".
Sàm sỡ?
"Ni Na, ta đây là đang truyền linh lực giúp cô ta tỉnh lại".
Nghe Vương Chi giải thích, Ni Na bình tĩnh nhìn lại thì đúng là thấy có một luồng linh lực đang di chuyển từ tay hắn sang người cô gái kia. Lúc này, nàng biết hơn chín phần là mình đã hiểu lầm. Mặc dù vậy, nàng vẫn không tán đồng với cách làm của hắn lắm.
"Muốn làm cô ta tỉnh thì ngươi có thể dùng Thanh Minh Đan mà, hơn nữa... hơn nữa nếu truyền linh lực thì ngươi cũng đâu nhất thiết phải chọn vị trí ở ngực".
"Thì ta chỉ tiện tay thôi mà...".
Dĩ nhiên Ni Na chẳng thể hài lòng với lời giải thích của ấy. Đem tay hắn gạt ra, nàng bực tức bảo:
"Cách xa ra! Muốn truyền linh lực thì cũng phải để ta truyền!".
Lùi lại ra sau, Vương Chi xích lại gần Hoàng Nữ Tú Anh, nói nhỏ vào tai nàng:
"Tú Anh sư tỷ, ngươi có thấy Ni Na gần đây hơi kỳ lạ không?".
Dường như bị cử chỉ thân mật của Vương Chi làm cho bất ngờ, theo phản xạ, Hoàng Nữ Tú Anh vội tránh né, giọng bối rối: "Ta... ta không biết".
Nhận ra hành động của mình hơi tùy tiện, Vương Chi mở miệng xin lỗi:
"Sư tỷ, vừa rồi ta...".
Đang nói, Vương Chi bỗng dừng lại, kế đó thì đột ngột chuyển ý:
"Sư tỷ, ngươi đứng yên".
Nói đoạn, hắn lập tức tiến lại gần Hoàng Nữ Tú Anh. Trong giây lát ngắn ngủi, Hoàng Nữ Tú Anh định tiếp tục tránh né, thế nhưng cuối cùng chẳng biết tại sao nàng đã không làm vậy. Thay vì di chuyển thì nàng lại đứng yên, trong lòng có chút khẩn trương, nhất là khi cơ thể Vương Chi áp sát vào người nàng...
"Xào xạc...".
"Thình thịch... thình thịch...".
...
Tiếng gió thổi. Tiếng tim đập. Và cả tiếng của những hơi thở... Hoàng Nữ Tú Anh nghe rất rõ, cứ như chúng được cố ý đưa thẳng vào tai nàng vậy. Nhịp tim kia, hơi thở kia, nó là của nàng hay của Vương Chi? Dường như nàng chẳng còn phân biệt được nữa...
"Sư tỷ, ngươi nhìn nè".
Bất ngờ bị Vương Chi "đánh thức", Hoàng Nữ Tú Anh không khỏi trở nên mất tự nhiên, mặc dù sau đó đã nhanh chóng được nàng che đi nhưng vẫn không qua mắt được một người vốn vẫn luôn chú ý từ nãy giờ: Ni Na.
Thật ra thì người Ni Na chú ý cũng không phải Hoàng Nữ Tú Anh mà là người đang ở bên cạnh nàng: Vương Chi. Khoảnh khắc mất tự nhiên vừa rồi của nàng chỉ là vô tình lọt vào mắt Ni Na. Có điều sự vô tình này... lại khiến Ni Na bận tâm.
"Tú Anh sư muội". - Ni Na gọi - "Muội tới xem giúp ta một chút".
"Xin lỗi, ừm, cảm ơn. Ừm... chúng ta nói chuyện sau".
Xin lỗi? Cảm ơn?
Vương Chi cầm mảnh lá khô vừa lấy xuống từ trên tóc Hoàng Nữ Tú Anh, mặt đầy nghi hoặc. Hắn không hiểu tại sao Hoàng Nữ Tú Anh lại có biểu hiện bối rối như vậy. Trong nhận thức của hắn thì trước giờ nàng luôn là người điềm tĩnh nhất trong nhóm...
"Hết Dưa hấu lại đến Tú Anh sư tỷ. Rồi còn cả Hà Linh sư tỷ nữa... Nữ nhân đúng là khó hiểu".
Nhẹ lắc đầu, Vương Chi đem chiếc lá kê sát miệng, "phù" một cái đem nó thổi bay...
...
Tối hôm ấy.
Bên trong một hang động được khai phá tạm bợ, nhóm người Vương Chi, Ni Na đang ngồi quây quần bên đống lửa. Đương nhiên ngoài bảy người họ thì cô gái bị thương kia cũng đang có mặt tại đây. Nếu như những lời nàng kể với nhóm người Vương Chi hoàn toàn là sự thật thì có thể nói lai lịch của nàng cũng không nhỏ.
Nàng tên Cao Tuyền, là con gái của môn chủ Vạn Kiếm Môn Cao Tất Hàn. Cũng như nhóm người Vương Chi, nàng cùng đồng môn tiến vào Mê Linh Chi Địa để rèn luyện. Chỉ là so với nhóm người Vương Chi thì nhóm của nàng không được may mắn lắm. Trưa hôm nay, trong lúc các nàng đang chiến đấu với hai con yêu thú Linh tuyền cảnh hậu kỳ thì bị một đám người bất ngờ tập kích. Đám người kia có tất thảy mười sáu tên, đông gấp đôi so với nhóm các nàng, hơn nữa lại còn có một tên Linh châu cảnh cầm đầu. Không cần nghĩ cũng biết mục đích của bọn chúng là giết người đoạt bảo rồi.
Nhưng biết thì biết vậy chứ làm sao mấy tu sĩ Linh tuyền cảnh như các nàng có khả năng chống lại được. Thế là trong lúc cấp bách, Cao Tuyền nàng đã đem thân phận con gái môn chủ Vạn Kiếm Môn của mình ra hòng có thể khiến họ nể mặt mà buông tha. Nhưng không. Cao Tuyền nàng đã lầm. Bọn chúng chẳng những không bỏ qua mà còn... mà còn muốn thay phiên nhau cưỡng hiếp nàng. Tất cả là bởi... tên cầm đầu có tu vi Linh châu cảnh kia. Theo những gì hắn nói thì lúc trước hắn cũng là đệ tử Vạn Kiếm Môn, hơn nữa lại còn là đệ tử hạch tâm từng được cha nàng nhiều lần khen ngợi. Thế nhưng sau đó, hắn đã bị cha nàng chặt đứt một tay rồi đuổi khỏi tông môn. Về phần nguyên nhân tại sao cha nàng lại làm vậy thì nàng không biết. Hắn không kể. Nàng chỉ biết là hắn rất hận cha nàng. Chính vì thế, hắn muốn đem nàng ra trút hận. Hắn... muốn chà đạp nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...