Vừa nghe lời rủ rê của Ni Na, chẳng cần Hà Linh lên tiếng thì Hà Khương ngồi kế bên đã thay muội muội mình từ chối:
"Ni Na sư tỷ, đệ nghĩ là không cần đâu. Sư tỷ thường ngày bận rộn như vậy, bọn đệ sao có thể làm phiền tỷ chứ".
"Phiền cái gì mà phiền, dạo này ta rất rảnh rỗi. Ừm, cứ quyết định thế đi. Sau khi thí luyện kết thúc thì ta sẽ bắt đầu đào tạo cho Hà Linh".
Đào tạo?
Để biến muội muội ngoan hiền của hắn thành một người giống nàng ư? Dù chỉ một chút cũng không được!
Với thái độ cương quyết, Hà Khương nói:
"Ni Na sư tỷ, việc này thật sự là không được".
Mắt thấy hắn kiên quyết như vậy thì Ni Na thầm kêu phá đám. Dẫu thế, nàng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định "cứu rỗi" những cô gái yếu đuối của mình. Chẳng thèm để ý tới Hà Khương nữa, nàng di chuyển sang ngồi sát người Hà Linh, nắm tay và nói:
"Linh, ngươi quyết định đi, có muốn theo ta học một ít bản lĩnh hay không? Phụ nữ chúng ta cần phải mạnh mẽ lên, đừng có để bị bọn đàn ông nói gì nghe nấy".
Trước sự ân cần của Ni Na, Hà Linh không khỏi hơi bối rối. Thú thật thì trong lòng nàng cũng muốn được mạnh mẽ như Ni Na lắm, thế nhưng huynh và cha nàng...
"Linh, ngươi nói đi". - Ni Na thúc giục.
"Ni Na sư tỷ, ta... ta...".
Hà Linh thật là chẳng biết trả lời ra sao. May thay, giữa lúc nàng đang khó xử thì được Lăng Tố giải vây.
Khẽ hắng giọng, Lăng Tố kiến nghị:
"Ni Na, việc đào tạo gì kia hay là để sau khi thí luyện kết thúc hãy bàn đi. Ta nghĩ hiện giờ các ngươi nên tập trung vào cuộc thí luyện sẽ tốt hơn".
Bị Lăng Tố nhắc nhở, Ni Na rốt cuộc cũng chịu buông tha cho cô gái nhỏ bên cạnh mình. Nàng hơi bất mãn:
"Trưởng lão, người vẫn chưa nói cho chúng ta biết nội dung thí luyện cụ thể là như thế nào nha".
Nói? Nàng còn chưa kịp nói thì đã bị mấy đệ tử các nàng chen ngang mà.
Buông đi sự oan uổng nho nhỏ, Lăng Tố trình bày:
"Được rồi, ta nói ngay đây. Trong cuộc thí luyện lần này, có ba điều mà các ngươi phải nhớ kỹ: thứ nhất, không được xâm nhập quá ba trăm dặm; thứ hai, cảnh giác với những tu sĩ khác, những chuyện giết người đoạt bảo các ngươi hẳn cũng đã nghe nhiều; thứ ba, trong vòng hai tháng các ngươi phải thu thập đủ ba mươi viên yêu hạch của yêu thú có thực lực tương đương Linh tuyền cảnh sơ kỳ trở lên. Ngoài ra còn một điểm nữa mà ta phải nhắc nhở các ngươi: không được phân tán cách nhau quá xa. Mặc dù ta sẽ luôn âm thầm bảo hộ nhưng để phòng vạn nhất thì các ngươi phải luôn đi cùng nhau".
"Trưởng lão, vậy tức là người sẽ không đi cùng chúng ta sao?". - Lần này, người hỏi là Cao Cường - một trong sáu đệ tử tham gia thí luyện.
"Đây là một cuộc thí luyện". - Lăng Tố giải thích - "Để đạt hiệu quả tốt nhất thì các ngươi phải tự lo liệu mọi thứ. Nhớ kỹ, nếu như các ngươi không ở trong tình trạng sống còn thì ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện, kể cả khi các ngươi có bị trọng thương hay bị đuổi giết đi nữa".
"Trưởng lão...". - Cô gái nhỏ Hà Linh không khỏi biến sắc - "... Như vậy... như vậy có quá nghiêm trọng không?".
Lăng Tố chưa đáp ngay mà lần lượt quét mắt nhìn khắp các đệ tử, sau đó mới lên tiếng:
"Đây là lệnh của phong chủ".
...
...
Sáng sớm.
Ngay khi đám người Ni Na, Vương Chi từ trong đả tọa mở mắt thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Lăng Tố đâu nữa. Tất nhiên là họ chẳng ngạc nhiên gì, dẫu sao thì hôm qua Lăng Tố cũng đã nói rõ ràng hết thảy rồi.
Sau khi che miệng ngáp dài, Ni Na vươn vai, dùng thuật pháp ngưng tụ hơi nước trong không khí lại rồi dẫn vào một chiếc cốc để sẵn. Mắt thấy cốc đã đầy nước, từ không gian giới chỉ, nàng lại tiếp tục lấy ra một cái chai bằng nhựa dẻo lớn cỡ ba ngón tay, dài khoảng một gang và một cái cây có chiều dài tương tự nhưng nhỏ hơn nhiều. Xong xuôi đâu đấy, nàng đưa tay bóp nhẹ cái chai để dung dịch đặc sệt bên trong chảy ra cây nhỏ, tiếp đó thì nhúng qua nước, bắt đầu đánh răng.
Toàn bộ hành động kỳ quặc của nàng, từ đầu đến cuối đều lọt vào mắt Vương Chi đang ngồi ở góc đối diện. Hơi tò mò, hắn mở miệng:
"Dưa hấu...".
Mới nói tới đó thì Vương Chi liền ngừng lại. Hắn vừa bị đôi mắt của Ni Na cảnh cáo. Nàng đang trừng hắn.
Hơi ngại ngùng, Vương Chi sửa lời:
"À, ta quen miệng... Ừm, sư tỷ, ngươi đang làm gì vậy?".
"Hông hiên quan tới ngươi". - Tay vừa đánh răng Ni Na vừa nói.
Nhìn lớp bọt trắng lem cả ra miệng của nàng, Vương Chi không kiềm được lắc đầu:
"Sư tỷ, ngươi thật là bẩn".
Động tác của Ni Na tức thì khựng lại. Nàng nhanh chóng nhổ chất dịch sền sệt ra ngoài, cầm lấy cốc nước súc miệng rồi chỉ vào Vương Chi, lớn tiếng bảo:
"Vương Chi, câu đó phải để ta nói với ngươi đấy. Ngủ dậy cũng chẳng thèm đánh răng súc miệng, thật là thiếu vệ sinh".
Gần như cùng lúc, mười hai con mắt hướng thẳng về phía Ni Na. Ngoài Vương Chi thì Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương, Hà Linh, Cao Cường, Lê Hậu cũng đang rất muốn nghe nàng giải thích cho ba chữ "thiếu vệ sinh" kia. Tại sao ư? Bởi vì bọn họ ngủ dậy cũng không có súc miệng đấy.
Này...
Nhìn những ánh mắt không được thân thiện lắm của mọi người, Ni Na nhất thời bị làm cho hoảng sợ.
"Các ngươi... các ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì?".
Chỉ qua Vương Chi, nàng giải thích: "Vừa rồi ta chỉ nói một mình hắn thôi".
Thấy mọi người vẫn có vẻ chưa hài lòng lắm, Ni Na đành phải nhận sai:
"Được rồi được rồi! Là ta không đúng, ta xin lỗi được chưa!".
Sau khi mấy người Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương, Hà Linh thu lại ánh mắt chất vấn của mình, lúc này Ni Na mới thầm nói:
"Ta đâu có nói sai chứ. Từ nhỏ tới lớn các ngươi đều đâu có súc miệng, không gọi thiếu vệ sinh thì là gì".
Trong nhận thức của nàng, đánh răng súc miệng là một trong những thứ cơ bản và tối thiểu nhất của con người. Do đó, khi nghĩ đến việc mấy người bọn họ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đánh răng thì nàng không thể không gán cho họ cái mác "thiếu vệ sinh" được.
Nhận định của Ni Na là vậy, thế nhưng nàng quên mất một điều: ở đây cũng không phải Địa cầu. Chỗ này là tu đạo giới, nơi mà các tu sĩ bay đầy trời và yêu thú thì chạy đầy đất, hoàn toàn chẳng thể dựa vào những tiêu chuẩn của Địa cầu để đánh giá. Đúng là mấy người Vương Chi, Hoàng Nữ Tú Anh chưa bao giờ đánh răng, tuy nhiên nếu bảo họ thiếu vệ sinh thì thật oan uổng. Những kẻ tu đạo như bọn họ thì trong miệng lúc nào chả được linh khí gột rửa, lấy đâu ra cái gọi là thiếu vệ sinh được.
Về phần Ni Na, lý do tại sao nàng lại đánh răng súc miệng mỗi ngày thì câu trả lời có thể là do nàng không biết hoặc đó là bởi thói quen vậy.
....
Lát sau.
Ni Na đem tất cả vật dụng cá nhân của mình thu lại, hướng về mọi người ra dáng đại tỷ, cất tiếng:
"Hôm qua các ngươi cũng đã nghe trưởng lão nói rồi đấy, kể từ bây giờ ta sẽ là đội trưởng, mọi việc các ngươi đều phải nghe ta an bài. Trước tiên, chúng ta cần một người đi trước dò đường...".
Mắt đẹp liếc qua một vòng, cuối cùng thì dừng lại trên người Vương Chi. Ni Na chỉ hắn, bảo:
"Vương Chi, chính là ngươi đấy".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...