"Công tử, đừng nghe nó nói bậy... Ta không có...".
"Không có? Không có cái gì?".
"Ta... Ta...".
Nhân lúc Tiểu Kiều quýnh quáng mà nới lỏng tay, Tiểu Vương lập tức gỡ ra rồi mau chóng tiếp lời: "Mẫu thân nói dối đấy. Mẫu thân mỗi ngày đều... ư... ưm...".
... Và một lần nữa, miệng Tiểu Vương lại hoàn toàn bị lấp kín.
Trông bộ dạng kẻ muốn nói lại không thể nói, người muốn thưa lại chẳng biết phải thưa thế nào của hai mẫu tử, Thi Quỷ thoáng nghĩ ngợi rồi bảo: "Tiểu Kiều, thả nó ra đi".
"Công tử, nhưng mà...".
"Tiểu Kiều, ngươi không nghe lời ta nữa sao?".
"Ta...".
Bất đắc dĩ, Tiểu Kiều đành phải buông tay. Đối với nàng, mỗi lời nói của Thi Quỷ đều tựa như mệnh lệnh...
...
"Chẹp...".
Trái ngược mẫu thân mình, Tiểu Vương sau khi được trả tự do thì liền chép môi thở phào nhẹ nhõm. Kế đấy, bằng đôi mắt ngây thơ xen lẫn chút tò mò, nó ngước nhìn Thi Quỷ, chờ nghe hắn nói.
"Tiểu Vương đúng không? Từ bây giờ ngươi có thể gọi ta là phụ thân. Dĩ nhiên là nếu ngươi muốn".
"Muốn! Đương nhiên là muốn!". - Tiểu Vương chẳng cần suy nghĩ, vội hô lên.
"Công tử, như thế không được...!".
Liếc qua Tiểu Kiều - người vừa mới phản bác, Tiểu Vương nhất thời buột miệng: "Mẫu thân thật kỳ lạ, rõ ràng cũng muốn...".
...
Màn phụ thân - hài tử kia sau cùng cũng đã khép lại. Thắng lợi hiển nhiên thuộc về Tiểu Vương. Nó đã đạt được điều mình muốn. Hôm nay, trừ bỏ mẫu thân ra thì nó đã có hẳn một vị phụ thân nữa. Đáng nói hơn là vị phụ thân này, y lại còn là người trong mộng của mẫu thân nó. Tiểu Vương nó cảm thấy rất vui.
Nhưng... đấy là nó, không phải tất cả. Chí ít thì ở đây, có một kẻ hết sức khó ưa đối với hai tiếng "phụ thân" kia.
Lạc Lâm, nàng hơi khó chịu, hoặc có thể gọi là lo lắng. Chẳng phải mới đây mà đã từ năm năm về trước, tận đáy lòng mình, nàng luôn cảm thấy bị uy hiếp bởi Tiểu Kiều. Mối quan hệ gắn bó giữa Tiểu Kiều và Thi Quỷ, rồi cái cách Thi Quỷ đối xử với Tiểu Kiều, toàn bộ đều vượt trội hơn nàng. Công tử - tì nữ thôi đã như vậy, nay chuyển thành phụ thân - mẫu thân, ai biết nó còn đi xa tới đâu nữa...
"Đáng ghét...".
Tâm tình tệ hại, Lạc Lâm liếc ngang Thi Quỷ. Trong đáy mắt, hờn dỗi giăng đầy...
...
Một chút ghen tuông nọ, Thi Quỷ tất nhiên cũng nhìn ra được. Dù vậy, hắn không nói gì. Thực chất, hắn vốn không quá bận lòng.
Gạt đi tất cả, hắn tách khỏi Tiểu Vương, từ tốn tiến về phía Nghinh Tử.
Cả hai đứng nhìn nhau một lúc, chẳng ai mở miệng. Rồi sau đó, đôi chân Nghinh Tử nhấc lên, đi về phía trước, qua khỏi người Thi Quỷ. Nơi nàng hướng đến rõ ràng là thông đạo ở phía bên kia bức tường.
Thi Quỷ đứng trông theo, tiếp đấy cũng nối gót bước qua.
Bọn họ là tri kỷ, chẳng cần nói cũng hiểu được lòng nhau.
...
Cách bức tường, nay là cửa lớn khoảng độ hai mươi thước hiện có một kết giới vừa mới được bày ra. Thi Quỷ và Nghinh Tử, cả hai đều đang ở đây. Chủ động lên tiếng là Thi Quỷ:
"Ngươi hẳn đang có điều muốn hỏi".
Nghinh Tử nhẹ gật đầu, nâng tay chạm khẽ hư không. Thoáng chốc, một dòng chữ ngay ngắn hiện ra:
"Quan hệ giữa ngươi và Lạc Lâm...".
Tuy rằng không trọn vẹn nhưng Thi Quỷ hoàn toàn hiểu được. Thêm nữa, hắn cũng chẳng thấy ngoài ý muốn tí nào. Việc Lạc Lâm trở thành nữ nhân, để nhìn ra quả thực rất dễ.
Nét mặt điềm nhiên, hắn gật đầu xác nhận: "Nàng ấy đã là nữ nhân của ta".
...
Im lặng hồi lâu, lúc này Nghinh Tử mới lại viết tiếp:
"Sau khi rời khỏi đây, ngươi định thế nào?".
"Ngươi muốn nhắc đến Lạc Mai Tiên?".
"Nàng ta không phải kẻ đáng để cho ngươi tin tưởng".
"Nghinh Tử, ngươi đừng lo. Ta tự biết phải ứng phó thế nào. Thêm nữa...".
Thi Quỷ cố ý ngắt quãng, hạ giọng rồi nói tiếp: "... Cũng như cái cách Lạc Mai Tiên giữ mối hoài nghi, ta chưa bao giờ thật sự đặt niềm tin nơi nàng".
...
"Thi Quỷ, nữ nhân kia...".
Ngó thấy Nghinh Tử ngập ngừng muốn viết lại thôi, Thi Quỷ thoáng nhìn qua Khổng Lăng ở bên kia thông đạo, chủ động nói ra: "Có phải ngươi đang lo lắng về Khổng Lăng?".
"Nàng ta rất không đơn giản. Ta nhìn không thấu".
Thi Quỷ chẳng mấy ngạc nhiên, tán đồng: "Phải. Nàng ta đúng thực rất bí ẩn".
"Nghinh Tử, có một chuyện ta vẫn chưa nói với ngươi. Khổng Lăng, nàng cũng như Lạc Lâm, đã là nữ nhân của ta".
Biết Nghinh Tử đang nghi hoặc, Thi Quỷ bắt đầu đem mọi chuyện kể lại...
...
Năm năm quá khứ, nó gần như đã được tái hiện mồn một qua lời kể của Thi Quỷ. Từ chuyện bị phong bế lực lượng, thân phận tộc nhân Câu Kỳ của Khổng Lăng, di ngôn của Hoan Vương cho tới cách phá giải cấm chế, rồi Hoàn Nhan Đan,... tất cả... tất cả đều được thuật lại rõ ràng rành mạch. Thi Quỷ, hắn đã không giấu giếm điều gì.
Để được cảm thông ư? Chắc chắn không phải. Người như hắn thì cần gì sự cảm thông. Từ Nghinh Tử lại càng không cần. Hắn kể đơn giản chỉ bởi hắn xem nàng như một tri kỷ. Ít ra thì lúc này là vậy. Còn về sau đó, năm tháng ở tương lai... Biết đâu rồi nàng sẽ cảm thấy mình bị phản bội, nhận ra rằng mình chỉ là một con cờ để hắn lợi dụng bấy lâu...
Chân thành ư?
Cùng cái tên "Vương Chi", tâm hắn từ lâu đã chết...
...
...
Những khúc mắc, chúng tạm thời đã được cởi bỏ. Năm năm xa cách nay đã được hàn gắn. Quan hệ, nó tất nhiên cũng theo đó mà sắp xếp lại.
Đầu tiên là Âm Cơ, từ một tù nhân, trải qua năm năm chung sống, nàng sớm đã được trả tự do. Không những thế, quan hệ giữa nàng và Nghinh Tử, Tiểu Kiều cũng tốt lên rất nhiều. Cứ nhìn cái cách các nàng xưng hô liền biết. Quả thực là từ địch nhân đã biến thành tỷ muội.
Tương tự, Khổng Lăng cũng giống như vậy. Năm năm trước, nàng là chim sẻ ẩn mình trước đám bọ ngựa Thi Quỷ, Lạc Lâm; còn nay... Với Lạc Lâm, nàng là tỷ muội; với Thi Quỷ, nàng tựa thê tử. Về phần hiền thục được bao nhiêu thì lại là chuyện khác.
Tất nhiên, đấy là những mối quan hệ đã sớm được định hình. Nói cách khác, chúng đã cũ. Tự do của Âm Cơ, hoán vị của Khổng Lăng hay thậm chí là sự chuyển biến từ thiếu nữ thành nữ nhân của Lạc Lâm, hết thảy đều đã xảy ra rồi. Mới, cốt yếu nằm tại một nhân tố khác. Là Tiểu Vương.
Trong mắt đứa trẻ này, cuộc đoàn tụ hôm nay thật hết sức thú vị. Nó chẳng những có thêm một vị phụ thân mà bỗng chốc còn nhận kèm luôn hai vị "mẫu thân" khác nữa.
Thế nhưng dù là nhiều, "mẫu thân" dù đông, rốt cuộc thì được chính thức gọi bằng hai tiếng ấy cũng chỉ có mỗi một mình Tiểu Kiều. Riêng với Lạc Lâm và Khổng Lăng... Giống như Nghinh Tử và Âm Cơ, Tiểu Vương chỉ gọi các nàng là "nương".
Nhắc đến không thể không nói, cái cách mà Tiểu Vương xưng hô có phần "bất ổn". Nó gọi Nghinh Tử là đại nương, Âm Cơ là nhị nương, Lạc Lâm là tam nương, cuối cùng là Khổng Lăng - tứ nương...
Xét về tu vi, Khổng Lăng vốn dĩ cao nhất. Bằng như bàn về tuổi tác, không ngoa khi bảo rằng nàng lớn hơn Nghinh Tử cả đoạn dài. Ấy vậy mà trong nhận định của Tiểu Vương, Khổng Lăng nàng lại chỉ xếp vị trí thứ tư, cũng đồng thời là sau chót. Thử hỏi có quá "khiêm tốn"?
Mới đầu, khi nghe Tiểu Vương tự mình sắp xếp thứ tự như thế, mọi người đã cảm thấy không ổn tí nào. Nhất là Tiểu Kiều. Nàng thực lo lắng sẽ khiến Khổng Lăng phật lòng. Nhưng là sau đó, Tiểu Kiều phát hiện mình đã sai lầm. Khổng Lăng, nàng chẳng hề tức giận. Khó chịu, bất mãn... đều không nốt.
Hoàn toàn trái lại, thay vì bực bội thì Khổng Lăng tỏ ra khá vừa ý. Nàng còn bảo mình rất thích vị trí "tứ nương" kia. Mãi sau này, khi Thi Quỷ thắc mắc thì nàng mới giải thích. Đáp án như sau:
"Thê không bằng thiếp, đại thiếp không bằng tiểu thiếp".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...