...
...
"Được rồi. Lạc Lâm, chúng ta ra ngoài thôi".
Với quần áo hiện đã tươm tất, Lạc Lâm dè dặt: "Tiểu Quỷ sư phụ, ta...".
"Sao vậy?".
"Ta sợ".
Lạc Lâm nói rõ nguyên do: "Khổng Lăng, nàng nhất định sẽ chê cười ta".
Trái với mong đợi, Thi Quỷ chẳng những không lựa lời khuyên nhủ, trấn an mà còn tạo thêm áp lực. Vẻ mặt điềm nhiên, hắn bảo: "Mọi khi ngươi vẫn hay châm chọc nàng ta, hiện tại có dịp nàng ta chắc chắn sẽ không để yên cho ngươi. Gieo gió gặt bão. Lạc Lâm, việc này ngươi phải dũng cảm đương đầu thôi".
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi... Lẽ ra ngươi phải động viên, hỗ trợ ta chứ".
"Đây là chuyện giữa nữ nhân các ngươi, ta không tiện xen vào... Hừm, ta ra ngoài trước, lát nữa ngươi hãy ra sau".
"Tiểu Quỷ sư phụ!".
"Tiểu Quỷ sư phụ!".
Kêu gọi chả có tác dụng gì, Lạc Lâm bất đắc dĩ đành cắn nhẹ bờ môi, trông theo bóng lưng nam nhân của mình mà hờn dỗi: "Đồ đáng ghét. Chiếm tiện nghi người ta, thấy người ta gặp nạn lại ngoảnh mặt làm ngơ...".
...
"Giờ phải làm thế nào đây? Thường ngày ta vẫn hay phê phán, chỉ trích chuyện song tu của Khổng Lăng nàng, nay ta lại... Nàng nhất định sẽ châm chọc ta cho coi...".
"Biết trước như vầy, trước kia ta tỏ thái độ bực tức với nàng làm gì. Nàng đối với ta xem chừng cũng chẳng thiện cảm nhiều lắm...".
...
Tới lui qua lại một hồi, sau cùng, sau những đợt tự mình trấn an, rốt cuộc thì Lạc Lâm đã dần bình tĩnh trở lại. Nàng hít sâu một hơi, hạ xuống quyết tâm:
"Có gì phải sợ chứ? Trở thành nữ nhân của Tiểu Quỷ vốn là tâm nguyện của ta kia mà".
Dứt câu, với ánh mắt kiên cường, Lạc Lâm đưa chân tiến nhanh...
"Ui...".
... và dừng cũng rất nhanh. Nơi hạ thân nàng, chỗ đó... nó lại đau.
...
Cơn đau lạ lẫm kia đã đẩy Lạc Lâm vào tình cảnh càng thêm oái oăm. Dẫu vậy, nàng vẫn cố gắng kìm nén, cố tỏ ra thật "tự nhiên".
Từ bên trong, nàng chậm rãi tiến ra căn phòng phía ngoài, nhìn Khổng Lăng đang còn ngồi xếp bằng tại một góc tường, chủ động lên tiếng:
"Chào ngươi. Tu luyện chăm chỉ nhỉ?".
"Tiểu nha đầu, ngụy trang cũng tốt lắm. Để ta xem ngươi có thể chống chọi được bao lâu".
Trong lòng đã có chủ ý, Khổng Lăng chuyển mình đứng lên, vừa đi vừa nói: "Cũng không có gì, tận dụng thời gian nhàm chán ấy mà... Với lại, Lạc Lâm ngươi biết rồi đó, một mình ta thì đâu thể làm ra chuyện vui vẻ gì được...".
Thừa biết đối phương đang đá xéo mình, Lạc Lâm vội chuyển đề tài: "Chăm chỉ tu luyện như vậy, tu vi ngươi hẳn đã tăng tiến rất nhiều. Ngươi cảm thấy khi nào thì chúng ta có thể ra ngoài được?".
"Có thể nhanh, cũng có thể chậm. Vấn đề này đáng lý ngươi không nên hỏi ta, bởi vì câu trả lời vốn dĩ nằm tại chính ngươi".
"Ta? Ta làm sao biết...".
"Đừng vội".
Khổng Lăng đem câu nói của Lạc Lâm đánh gãy, kế đấy thì bảo: "Nếu là hôm qua, đáp án tất nhiên sẽ khác; nhưng còn hôm nay...".
Thâm ý liếc qua Thi Quỷ hiện đứng gần đó, nàng tiếp lời: "Song tu được đã không chỉ mỗi mình ta. Ngày đôi ba bận, tin tưởng cũng chả phải việc gì quá sức đối với ai kia".
...
"Ồ, sao tự nhiên lại trở nên im lặng rồi?".
Vẫn chưa chịu buông tha, từ ví von hàm ẩn, Khổng Lăng áp sát Lạc Lâm, thẳng thừng hỏi: "Tiểu nha đầu, cảm giác thế nào? Có thích không?".
"T-Thích cái gì?".
"Thôi nào, đừng giả đò nữa. Tiểu nha đầu ngươi thừa biết ta đang nói tới chuyện gì mà".
"Ta... ta không biết!".
"À, không biết sao? Thế thì để ta nói huỵch toẹt ra vậy".
Chẳng chút ngại ngần, Khổng Lăng nhanh chóng nói tiếp: "Tiểu nha đầu, cuộc giao hoan...".
"Ta còn có việc, ta phải đi...".
...
Lời chưa nói hết đành phải đem nuốt ngược trở vào, Khổng Lăng nhìn theo thân ảnh thiếu nữ đang cắm cổ chạy vào bên trong, che miệng cười thích thú: "Vẫn chỉ là một đứa trẻ. Ta còn chưa làm gì mà đã thẹn thùng như vậy rồi...".
"Ta thì thấy điều ngược lại".
Liếc sang Thi Quỷ - người vừa lên tiếng, Khổng Lăng thu lại nụ cười, hạ tay xuống, hỏi: "Ngươi có ý gì?".
"Ngươi".
"Ta thì sao?".
"Cũng chả khác nàng".
"Ồ, Thi Quỷ ngươi thấy ta giống trẻ con? Ở điểm nào vậy?".
"Ở vừa rồi".
Một câu ngắn gọn rồi thôi. Thi Quỷ, hắn đã chẳng nói thêm một lời nào nữa.
Nhìn hắn quay đi, ở phía sau, Khổng Lăng gọi với: "Thi Quỷ, ngươi đứng lại đó!".
"Ngươi nói rõ ràng rồi hẳn đi!... Thi Quỷ...!".
...
...
Những ngày tiếp theo, mọi chuyện đã dần đi vào quỹ đạo. Sự thẹn thùng của Lạc Lâm, nỗi thắc mắc của Khổng Lăng, theo thời gian trôi, chúng cũng từ từ lắng dịu, đến hôm nay thì gần như hoàn toàn chìm vào quên lãng.
Hiện tại, có một chuyện khác còn đáng bận tâm hơn rất nhiều: Thi Quỷ, hắn hiện đã đột phá cả Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di đến tầng thứ ba. Nói cách khác, hắn đã thoả mãn điều kiện.
Theo di ngôn của Hoan Vương, một khi truyền nhân đạt đến tầng thứ ba ở cả hai loại công pháp, như vậy hắn sẽ có thể phá giải cấm chế, thoát khỏi nơi này.
Một tháng thời gian quả là ngắn ngủi. Tuy nhiên, xét ra thì chuyện âu cũng bình thường. Trước đó, thời điểm còn chưa khai mở chiếc ngăn thứ ba trên tấm bia đá thì cảnh giới của Thi Quỷ đã là viên mãn tầng thứ hai. Về sau, khi có thêm Hoàn Nhan Đan trợ giúp, quá trình song tu đã rẽ sang một hướng khác, tiến độ tăng lên gấp mấy lần so với trước.
Đừng hiểu lầm. Lạc Lâm chả dính líu gì lắm đâu. Từ hôm đó đến nay, trừ bỏ một đêm ái ân điên cuồng kia ra thì nàng và Thi Quỷ chưa ngủ cùng nhau thêm lần nào nữa cả. Gia tăng, căn nguyên hết thảy đều nằm tại dược lực bá đạo của Hoàn Nhan Đan. Chính nó đã đem đến nhiều lợi ích trong quá trình song tu Càn Khôn Đại Na Di.
Đối với sự kiện đột phá tầng thứ ba công pháp sớm hơn dự kiến này, nhiều người hẳn cho rằng đám người Thi Quỷ, Khổng Lăng, Lạc Lâm sẽ cảm thấy rất vui mừng; tuy nhiên, thực tế lại không như vậy. Mừng vui, nó chỉ có một nửa trong khi ở phân nửa còn lại...
Thi Quỷ sao còn chưa rõ chứ riêng với Lạc Lâm và Khổng Lăng, bọn họ đã và vẫn đang khá ư phiền muộn.
Trong gian thạch thất, Lạc Lâm ôm lấy Thi Quỷ, thỏ thẻ: "Tiểu Quỷ sư phụ, không thể trì hoãn một chút sao?".
"Lạc Lâm, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi. Lại nói, ở đây vốn chẳng phải nơi tốt lành gì, rời đi càng sớm càng tốt...".
"Nhưng mà ta...".
"Được rồi, đừng quá lo lắng. Ta tự có tính toán".
...
"Lạc Lâm". - Chân ngưng bước, từ phía ngoài thạch thất, Thi Quỷ ngoảnh lại, giục - "Mau đi thôi".
"Tiểu Quỷ ngốc, ngươi thật không biết ý tứ người ta gì hết...".
Thầm trách móc một câu như vậy xong, với khuôn mặt bất đắc dĩ, Lạc Lâm nối gót bước ra ngoài...
Lát sau...
Bên trong căn phòng rộng lớn chứa di hài Hoan Vương - Ái Hậu, Thi Quỷ hiện đứng trước một bức tường, ngưng thần quan sát. Mới vừa rồi hắn đã triển khai chút ít thủ đoạn hòng xác minh di ngôn của Hoan Vương có phải sự thật hay không. Tận đáy lòng, hắn vẫn chưa bao giờ hết ngờ vực bậc kiêu hùng từng đứng đầu Thiên Âm đại lục kia.
Và kết quả...
Sau một hồi tra xét chứng thực, đáp án cuối cùng đã có. Bức tường, nó đã phản ứng. Hình dạng của cấm chế đã hiện rõ mồn một. Từng đường nét. Từng chi tiết.
Nhìn vào trận pháp phức tạp vừa mới được phơi bày, từ phía sau, Lạc Lâm tiến lên, nói: "Tiểu Quỷ sư phụ, xem ra Hoan Vương cũng không có lừa gạt chúng ta".
"Chỉ mong là thế".
"Hửm? Tiểu Quỷ sư phụ ngươi vẫn còn hoài nghi?".
"Cẩn tắc vô ưu. Hoan Vương tốt xấu gì cũng là kẻ từng thống lĩnh cả một đại tộc tranh bá thiên hạ, tâm tư há lại dễ dàng để cho người nhìn ra".
"Nhưng mà... Trừ bỏ việc đột ngột đem chúng ta bắt vào đây, giam tại chỗ này ra thì mọi an bài, Hoan Vương hắn đều nói cho chúng ta biết. Ta thấy hắn cũng thành thật mà".
Thi Quỷ nghe xong nhưng chẳng nói gì. Hắn biết, Lạc Lâm vẫn còn quá trẻ để hiểu thế nào là "lòng người".
Nhân tâm, nó nào có đơn giản...
"Lạc Lâm, lui ra sau một chút đi".
"Được".
Lạc Lâm vừa an vị phía sau thì ở đằng trước, Thi Quỷ cũng liền hành động. Thần tình nghiêm túc, hắn bắt đầu vận hành Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết, kế đấy là Càn Khôn Đại Na Di...
Đem hai loại lực lượng vừa mới triển khai dung hoà, Thi Quỷ tích tụ một đỗi, đến khi nhắm chừng đã vượt ngưỡng cực hạn tầng thứ hai, chuyển sang tầng thứ ba thì lập tức đình chỉ. Mắt trái mở to thấy rõ, hắn chậm rãi nâng lên cánh tay. Từ bên trong, nơi lòng bàn tay hắn, một quả cầu màu đen đang hiện hữu.
Thế rồi, những tiếng "ong ong" nối nhau vang lên. Tiếp đó, cấm chế dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng thì tan biến hẳn.
Rất nhanh, một vết nứt, hay đúng hơn là một khe nứt xuất hiện. Bức tường kín mít từ từ để lộ ra một khoảng trống. Đích thị một cánh cửa.
Chính lúc này, dị biến bất ngờ nổi lên.
Vốn vẫn luôn bảo trì im lặng, Khổng Lăng đột nhiên xuất thủ. Từ lòng bàn tay nàng, một quả cầu màu đen giống Thi Quỷ triển khai ban nãy được đánh ra. Tuy nhiên, đích đến của nó lại không phải một bức tường nào cả; hướng đi của nó... chính tại Thi Quỷ!
p/s: Bận! Bận! Bận!
Không phải Levi không muốn viết mà thực sự là chẳng có thời gian để viết. Cuối năm, ta cũng như người, hết việc ngoài lại đến việc trong... Chăm chồng lo con, ài... vất vả lắm T_T
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...