...
Kể từ khi đặt chân vào Hoan Nhạc Thần Cơ, trước sau gộp lại, tổng số lần Lạc Lâm bị bất ngờ bởi sự sắp đặt của Hoan Vương tính ra chẳng ít. Lần này cũng không ngoại lệ.
Hoàn Nhan Đan, nó đã đem đến một sự kinh ngạc nữa cho nàng.
Thoạt đầu, trong số các công dụng của Hoàn Nhan Đan, khiến Lạc Lâm nàng chú tâm nhiều nhất chỉ có mỗi ở phần gia tăng thọ nguyên. Nhưng là bây giờ, sau khi chứng kiến sự đổi thay của Khổng Lăng thì ý chí nàng, nó lại đang bị dẫn sang một chiều hướng khác.
"Hoàn Nhan Đan".
"Hoàn Nhan Đan".
Hai chữ "Hoàn Nhan" kia quả chẳng hề ngoa. Đặc biệt là xét trên người Khổng Lăng hiện giờ.
Một phút trước, trên khuôn mặt Khổng Lăng vốn dĩ là có đầy những vết sẹo - những vết rách in hằn thịt da do chính tay nàng hạ thủ; thế nhưng lúc này...
Sẹo, chúng đã hoàn toàn biến mất. Toàn bộ. Tất cả.
Mỹ lại hoàn mỹ. Khuôn mặt Khổng Lăng hiện tại, so với thời điểm năm năm về trước, khi chưa bị thương tổn thậm chí còn đẹp hơn, mịn màng hơn. Trông nàng cứ như thể vừa lột xác từ một nữ nhân thành thục biến thành thiếu nữ mười chín đôi mươi vậy...
...
"Công dụng dưỡng nhan không ngờ lại tốt như vậy...". - Sau hồi lâu quan sát Khổng Lăng, trong thâm tâm, Lạc Lâm âm thầm cảm khái.
Rồi như chợt nghĩ tới chuyện gì, nàng tiến lên hai bước, bảo với Khổng Lăng: "Khổng Lăng, ngươi tra xem những vết sẹo khác có còn không".
"Sẹo khác" mà Lạc Lâm đang nói tới, thực ra cũng chả lạ lẫm gì, đích thị hàng trăm chữ "Phục" to nhỏ, tròn méo nàng vẫn hay thấy trên thân thể trần trụi của Khổng Lăng mỗi lần đối phương cùng Thi Quỷ xung đột trong lúc song tu.
Tất nhiên, Khổng Lăng hoàn toàn hiểu được ý tứ kia. Mới đầu, Khổng Lăng đích xác đã có chút do dự. Nói thế nào thì "những vết sẹo kia", chúng cũng khá riêng tư. Nhưng rồi ngẫm lại, nàng phát hiện ra một sự thật, rằng chả có gì gọi là riêng tư nữa cả. Thân thể nàng, mọi thứ từ đầu tới chân, hết thảy đều đã sớm phơi bày trước mắt người ta mất rồi.
Ý nghĩa? Lại có gì quan trọng đây?
Nở nụ cười nhàn nhạt, Khổng Lăng gật đầu tiếp nhận kiến nghị của Lạc Lâm.
"Chính ta cũng đang muốn biết những vết sẹo kia hiện đã thế nào".
Nói đoạn, nàng từ tốn đem thắt lưng cởi bỏ. Tiếp đấy là lớp áo ngoài, rồi áo trong, rồi quần...
Chẳng mấy chốc, một thân thể trần trụi đã được phơi bày.
Chưa vội kiểm tra tỉ mỉ, Khổng Lăng quay mặt về phía Thi Quỷ, ném cho hắn một cái nhìn ẩn ý: "Ta tưởng trong trường hợp tế nhị này thì ngươi phải tự biết mà lặng lẽ ra ngoài, hoặc chí ít cũng phải xoay đầu đi chỗ khác rồi chứ?".
Đứng ở kế bên, Lạc Lâm cũng liếc mắt nhìn qua. Ý tứ bên trong khá là tán đồng với Khổng Lăng.
Trước "sức ép" của hai cô gái, những tưởng Thi Quỷ sẽ xấu hổ, ngượng ngùng thì không. Hắn vẫn như cũ, rất ư điềm tĩnh. Tóc trắng nhẹ lay, hắn thản nhiên đáp:
"Y phục là do chính ngươi tự cởi".
"Nhưng ngươi là nam nhân". - Không hẹn mà gặp, từ trong miệng Lạc Lâm và Khổng Lăng, một câu nói giống y hệt bật ra.
Phản ứng lại sự ăn ý này của các nàng, Thi Quỷ đảo mắt liếc qua cả hai, thật tâm nói ra điều mình nghĩ: "Cũng đâu phải chưa từng nhìn. Năm năm qua hầu như mỗi ngày ta đều thấy...".
...
"Hừ! Ngươi đúng là thứ không biết xấu hổ!".
"Rất không biết xấu hổ!".
Tiếp nối Khổng Lăng mắng xong Thi Quỷ, Lạc Lâm lập tức hành động. Nàng đổi vị trí, đem tầm mắt Thi Quỷ che lại, chẳng để hắn nhìn ngắm chi nữa.
"Khổng Lăng, ngươi đứng im để ta xem giúp cho".
"Ừm...".
...
"Ngươi xoay lưng lại đi".
"Ừ".
...
Lát sau.
"Khổng Lăng, tất cả vết sẹo trên mình ngươi đều đã bị xoá hết rồi, duy chỉ có...".
"Khổng Lăng, chữ "Phục" lớn nhất nằm sau lưng ngươi, nó như cũ vẫn còn...".
"Ta biết rồi". - Khổng Lăng thấp giọng hồi âm, dáng vẻ chừng như đã sớm lường trước.
Thái độ ấy của nàng, nó khiến Thi Quỷ phải nghĩ ngợi. Tất nhiên là không quá nhiều. Mà hắn vốn cũng chả cần bao nhiêu thời gian để đoán ra được một chút gì đó.
Giọng buồn vui vô định, hắn tùy tiện hỏi: "Là thân nhân khắc xuống sao?".
"Thân nhân?". - Lạc Lâm hơi ngoài ý muốn - "Khổng Lăng, không phải là người thân ngươi làm thật đấy chứ?".
"Chữ "Phục" này...".
Ngập ngừng xen chút đắng cay, Khổng Lăng nói hết: "... Khi ta được năm tuổi, là chính tay mẫu thân ta đã khắc xuống".
...
Khổng Lăng nói ra bấy nhiêu thì thu mình im lặng. Lúc này, nàng đang hồi tưởng.
Ký ức, nó bỗng chốc sống dậy trong tâm trí nàng. Năm ấy, giữa mùa đông lạnh, trong trời gió tuyết...
Trên một ngọn núi cao... Rất cao... Mẫu thân đưa nàng tới đó, chỉ vào một ngôi mộ và bảo với nàng rằng đấy là nơi phụ thân nàng an nghỉ...
Mẫu thân, người kể với nàng rất nhiều... Nhiều lắm... Tất cả... tất cả đều là thù hận. Rồi tâm nguyện. Rồi mưu toan. Rồi tranh đấu... Những điều quá đỗi xa lạ đối với một đứa bé năm tuổi. Những thứ mà đáng lý ra nàng đã không phải nghe.
Nhưng, nàng đã. Nàng phải. Lý do rất đơn giản: nàng là đứa con duy nhất của mẫu thân. Điều phụ thân đã không làm được, mẫu thân người muốn nàng nhất định phải hoàn thành. Trọng trách, nó được đặt lên đôi vai nàng. Dù chúng hãy còn quá mỏng manh, yếu đuối...
Hôm đó, mẫu thân như biến thành một con người khác. Sự dịu dàng hoàn toàn rũ sạch. Ấm áp, nó thay bằng lạnh lẽo... và nhói đau...
Trong gió tuyết, nàng bị mẫu thân lột trần, ghì chặt xuốt đất. Mặc nàng khóc lóc, mặc nàng kêu gào, người như cũ vẫn cầm trủy thủ đã pha dược liệu, từ từ khắc lên lưng nàng. Chữ "Phục" kia, nó theo nàng từ đấy. Lau không đi, xoá không được...
...
Động tác chậm rãi, Khổng Lăng cúi xuống nhặt lấy quần áo, rồi đem mặc vào. Được hơn phân nửa, chẳng biết vì nguyên nhân gì mà nàng bỗng nhíu mày; bàn tay đặt hờ bên dưới cũng nhanh chóng co lại, bấu chặt lấy chân mình.
Những phản ứng khác thường nọ, chúng xuất hiện rồi trôi qua rất chóng vánh nên Lạc Lâm và Thi Quỷ đều không để ý. Bận tâm có chăng là câu nói trước đó của nàng mà thôi.
Thi Quỷ cảm nhận ra sao thì chưa rõ chứ riêng Lạc Lâm, nàng hết sức khó hiểu, đồng thời cũng khá thương cho Khổng Lăng.
Suốt năm năm qua, Lạc Lâm nàng vẫn luôn ngỡ hàng trăm chữ "Phục" kia là bởi do chính tay Khổng Lăng tự mình khắc, hệt như cái cách nàng đã làm với khuôn mặt bản thân vậy... Phải, Lạc Lâm nàng đã luôn nhận định đối phương là kẻ tính tình lập dị, thích tự đày đoạ mình.
Nhưng hôm nay, nhưng lúc này, nàng biết là nàng sai rồi. Khổng Lăng cũng giống mọi người thôi. Trở nên lập dị hết thảy đều có căn nguyên cả. Chỉ có điều nàng không tưởng được nguyên do nó lại là như thế.
Một đứa bé năm tuổi lại bị chính mẫu thân mình khắc xuống một chữ "Phục" chiếm trọn đến phân nửa tấm lưng. Có quá nhẫn tâm không? Nhất là khi vết thương kia, nó còn không thể bị lau xoá...
Rốt cuộc thì Khổng Lăng đã có một tuổi thơ ra sao? Nàng đã trải qua thế nào?
Và liệu... nàng thực đã có tuổi thơ không?
Xúc cảm trào dâng, Lạc Lâm cúi đầu, khẽ giọng nói ra: "Khổng Lăng, xin lỗi ngươi".
"Cái gì đây?".
Với y phục hiện đã tươm tất, Khổng Lăng xoay người, bày ra dáng vẻ điềm nhiên mà rằng: "Lạc Lâm ngươi xin lỗi cái gì? Không phải bị ấm đầu rồi chứ?".
"Ta cũng không biết. Ta chỉ là muốn xin lỗi vậy thôi".
Trông bộ dạng chân thành của thiếu nữ trước mặt, Khổng Lăng dẫu muốn cũng chẳng thể trêu đùa thêm được, đành cho qua.
"Được rồi. Lời xin lỗi này ta nhận".
Nhấc chân bước tới, nàng hướng thạch thất tiến ra, đi được một đoạn thì chợt tạm ngưng, cất tiếng gọi Thi Quỷ: "Thi Quỷ, ta có chuyện cần nói riêng với ngươi".
"Quan trọng không?". - Phía sau, Thi Quỷ hỏi lại.
Hồi đáp là giọng chắc nịch của Khổng Lăng: "Can hệ sống chết".
...
...
"Can hệ sống chết?".
Còn lại một mình trong phòng, Lạc Lâm âm thầm nhẩm lại câu nói ban nãy của Khổng Lăng, càng nhẩm thần tình càng thêm nghi hoặc.
"Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Nghiêm trọng như vậy...".
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nàng đắn đo: "Ta có nên đi xem thử không nhỉ?".
"Thế nhưng lúc nãy Khổng Lăng bảo đấy là chuyện riêng...".
"Đến cùng là nàng ta muốn cùng Tiểu Quỷ nói chuyện gì...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...