...
...
Thời gian thấm thoát trôi mau, từ lúc ba người Thi Quỷ, Lạc Lâm, hoàng y nữ tử bị đưa vào phía sâu bên trong Hoan Nhạc Thần Cơ, tính đến hiện tại đã được năm ngày có lẻ.
Hơn năm ngày thời gian, không dài nhưng cũng chẳng quá ngắn, nhất là với tình trạng thân thể bị phong bế của ba người Thi Quỷ lúc này. Bấy nhiêu, nó đã đủ để làm đổi thay nhiều thứ. Một chút ở Lạc Lâm, một chút từ Thi Quỷ, tuy nhiên nhiều nhất thì vẫn là hoàng y nữ tử.
Suốt những ngày qua, hoàng y nữ tử thật sự đã suy nghĩ rất nhiều. Có đầy rẫy những thứ khiến nàng phải bận tâm. Thi Quỷ xét cho cùng cũng chỉ là một phần trong số đó thôi. Quan trọng bất quá bởi vì cấp thiết, trực diện...
Thành thật mà nói, hoàng y nữ tử căn bản chẳng có bao nhiêu oán giận đối với Thi Quỷ cả. Đúng là hắn đã cắt ngón tay nàng, đoạn ngón chân nàng nhưng mất mát ấy, nỗi đau ấy, chúng nào có xá chi. Ngay đến chính nàng, nàng còn tự đem mình hủy hoại kia mà.
Tuy nhiên, nếu vì vậy mà bảo nàng không để bụng những việc làm của Thi Quỷ thì thực không đúng. Hoàng y nữ tử, nàng có. Nàng vẫn đang âm thầm chiến đấu.
Thi Quỷ, hắn là kẻ địch của nàng. Giết đi, đấy là việc cần thiết. Đáng tiếc, với tình cảnh hiện tại, thực hiện lại là điều bất khả thi hành. Vì vậy, nàng phải đợi. Mặc dù tương lai có thế nào, nàng tin tưởng sẽ có ngày tìm được một "kẽ hở" để ra tay.
Chấp nhận song tu, đó là bởi hoàng y nữ tử nàng cảm thấy bất cam. Ban đầu, nàng đúng đã lựa chọn cái chết, bởi trong suy nghĩ của nàng, phải khuất phục trước một tên tiểu tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng là điều rất khó để chấp nhận. Thân phận Dị chủng thấp hèn của đối phương lại càng không thể. Nhưng là sau đó, khi đã trải qua những lần cùng Thi Quỷ đối đáp, bị hắn cắt tay đoạn chân, đối xử thô bạo và nhất là nụ hôn bất ngờ kia, phần nào đấy trong nàng đã thay đổi.
Cảm mến? Chuyện hoang đường. Nàng bất quá là thấy Thi Quỷ thú vị. Ở hắn, có một vài thứ rất khác biệt với tất cả đám nam nhân nàng từng nhận thức. Trong suốt cuộc đời mình, nàng chưa bao giờ bắt gặp ai có thái độ, xúc cảm dành cho mình lại đặc biệt như thế cả. Thi Quỷ, đối phương căn bản không hề coi nàng là nữ nhân. Hắn khinh rẻ sự yếu nhược của nàng. Hắn thậm chí còn chả bận lòng bao nhiêu về tính mạng nàng. Nàng sống hay chết, hắn đều sẽ dễ dàng tiếp nhận. Nàng biết chắc là như vậy, rằng hắn sẽ chẳng hề tiếc nuối hay thất vọng...
Đã thế, cớ gì nàng đây phải chết? Sự quật cường của nàng, trong mắt người ta chỉ là hèn yếu và khiếp nhược; chết, nó có giá trị gì?
Hoàng y nữ tử nàng không muốn bị người khinh rẻ. Thay vì buông xuôi, nàng sẽ tiếp tục chiến đấu. Nếu đổi lại là một nam nhân nào khác, hoặc Thi Quỷ chẳng đơn thuần chỉ xem nàng ở hai tiếng "nữ nhân" thì mười đến chín, nàng sẽ từ chối song tu ngay. Tuy nhiên, thực tế thì ngược lại. Thi Quỷ, hắn không hề yêu thích, thậm chí còn có phần chán ghét nàng, chán ghét thân thể nàng. Đối với một nam nhân như thế, song tu mà nói...
"Nếu hắn chỉ đơn giản xem ta ở hai tiếng "nữ nhân", tại sao ta lại không thể chỉ coi hắn ở hai chữ "nam nhân" đơn thuần...".
Một mình tựa lưng vào bức tường đá, trong thứ ánh sáng xanh huyền ảo, hoàng y nữ tử trầm tư nghĩ ngợi.
"Hắn chán ghét ta, lại chẳng e ngại khuôn mặt máu me mà hôn ta, ta cớ gì cảm thấy khiếp nhược?".
"Bất quá chỉ là song tu... Thân thể này, nó có xá gì chứ?... Phải, chẳng là gì cả... Chẳng là gì cả...".
...
Cùng với những lời trấn an, sâu trong đôi mắt hoàng y nữ tử, sự thanh minh cũng mỗi lúc một nồng. Ý chí, nó càng thêm kiên định.
Nàng đã lựa chọn, hay đúng hơn là củng cố niềm tin vào điều đã chọn. Song tu, đó là chuyện nàng chắc chắn sẽ làm. Một bước khởi đầu khó khăn trong nghịch cảnh.
Nhưng...
"Một ngày nào đó... chính tay ta sẽ rửa đi nỗi ô nhục này".
Sâu trong tâm khảm, hoàng y nữ tử đã vừa mới lạnh lùng khắc ghi một câu như thế. Nàng đã quyết giết Thi Quỷ - nam nhân sắp sửa song tu cùng mình. Ý nghĩ ấy, nó không chỉ mới khởi lên hôm nay mà có sẵn từ lúc nàng lựa chọn tiếp tục chiến đấu thay vì buông xuôi quật cường tìm chết kia.
Bản thân cũng được, gia tộc cũng tốt, bất kể là vì ai, trên phương diện nào thì nàng đều cần phải thực hiện nó: việc giết Thi Quỷ. Những chuyện xảy ra tại đây, hôm nay và sắp tới, tất cả đều phải bị chôn vùi.
Thời điểm chấp thuận song tu, theo khía cạnh nào đó thì nàng đã khá dễ dãi. Đáng lý ra, để đảm bảo an toàn, nàng có thể yêu cầu Thi Quỷ cùng mình ký kết khế ước đồng sinh cộng tử, hoặc chí ít cũng nên đề nghị hắn dùng tâm ma phát thệ; ấy vậy mà không, nàng đã không đưa ra điều kiện nào cả. Là ngu ngốc ư? Hoàn toàn trái lại.
Hoàng y nữ tử, nàng không muốn bị ràng buộc. Đơn giản là bởi sự an toàn của nàng cũng sẽ đồng nghĩa với việc tính mạng Thi Quỷ được đảm bảo. Thi Quỷ là người thông minh, hắn nhất định sẽ nhìn ra.
"Bất nhập hổ huyệt, bất đắc hổ tử" ("Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con"). Nếu nàng chẳng đặt mình vào tình thế nguy hiểm thì há có thể đem nỗi ô nhục vùi chôn hết thảy?
Giữa Thi Quỷ và nàng, đôi bên sẽ chỉ có một người bình an mà bước ra khỏi Hoan Nhạc Thần Cơ. Kẻ còn lại, hắn sẽ giống như Hoan Vương - Ái Hậu, vĩnh viễn yên nghỉ chốn này.
Đây... là một cuộc chiến. Âm thầm, dai dẳng, và... quyết liệt.
...
...
"Sột soạt...".
Sau những bước chân đem cắt đi dòng suy tư của hoàng y nữ tử, từ phía ngoài, thân ảnh Thi Quỷ dần tiến vào bên trong căn phòng. Đứng cách hoàng y nữ tử một đoạn chừng bốn bước chân, hắn nhìn nàng, hỏi:
"Nữ nhân, ngươi đang suy tính?".
"Một chút". - Ngước mắt nhìn lên, hoàng y nữ tử điềm tĩnh đáp.
"Về vấn đề gì? Ta thật có chút hiếu kỳ muốn biết".
Thi Quỷ nhanh chóng bồi thêm: "Tất nhiên là nếu ngươi nguyện ý nói ra".
"Thật tiếc". - Hoàng y nữ tử hờ hừng mà rằng - "Điều ta nghĩ đến, nó lại là chuyện riêng tư của nữ nhân, một nam nhân như ngươi biết lại không tiện".
"Ồ, ra vậy".
Nói đoạn, Thi Quỷ nhấc chân tiến thêm ba bước. Trong bộ bạch y còn loang lổ vết máu đã khô từ lâu, hắn chuyển đề tài: "Ba ngày thời gian, với tư chất của một vị chân nhân như ngươi thiết nghĩ hẳn đã sờ tới một chút da lông của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết rồi đi".
"Bây giờ ngươi muốn bắt đầu tu luyện Càn Khôn Đại Na Di?". - Hoàng y nữ tử hỏi lại, giọng điệu không thấy có bao nhiêu bất ngờ.
Tương tự, với khuôn mặt điềm nhiên, Thi Quỷ gật đầu: "Phải. Ta nghĩ nên tu luyện rồi. Thời gian của chúng ta rất hạn hẹp".
...
Qua một hồi im lặng, hoàng y nữ tử chuyển mình đứng lên, trong tư thế mặt đối mặt cùng Thi Quỷ, nàng mở miệng, trực tiếp hỏi:
"Ngươi muốn tu luyện luôn tại đây, bây giờ?".
"Không". - Thi Quỷ nhẹ lắc đầu, mắt nhìn di hài Hoan Vương và Ái Hậu, nói - "Ta chẳng muốn ân ái với ngươi trước mặt bọn họ".
Xoay đầu ngó lại, hoàng y nữ tử nhếch môi cười nhạt: "Một kẻ thô lỗ như ngươi mà cũng e ngại người chết ư".
"E ngại?".
Thi Quỷ phủ định: "Ngươi lầm rồi. Ta không e ngại, chỉ đơn giản là không thích. Giống như ngươi, ta đối với bọn họ vốn chẳng có thiện cảm gì".
...
"Được rồi. Vậy ngươi muốn tu luyện ở đâu? Căn phòng phía ngoài kia?".
Lần này, thay vì trả lời thì Thi Quỷ lại từ tốn quay người hướng cửa bước ra, vừa đi vừa nói: "Đi theo ta".
Phía bên trong, hoàng y nữ tử thoáng chần chừ rồi cũng nối gót theo sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...