Phù Thiên Ký

Sư phụ là một kẻ quá tham lam, Vương Chi cho là thế. Nghĩ đi, đường đường là một linh đan sư cao cấp vậy mà cả một lọ Phục Minh Đan cấp thấp cũng đi cướp đoạt, cái này còn không gọi là tham lam sao? Chẳng những tham mà còn tham đến đáng sợ.

Cũng không rõ Lăng Mị có nhìn ra được suy nghĩ của Vương Chi hay không, chỉ thấy nàng rất vô tư đem lọ Phục Minh Đan nọ cất vào giới chỉ của mình, sau đó nói:

"Vương Chi, ngươi đừng nghĩ là ta tham tài tiếc của. Với ta mà nói thì túi trữ vật và lọ Phục Minh Đan này chẳng có tác dụng gì cả. Giá trị của nó rất thấp. Sở dĩ ta lấy nó là vì muốn đảm bảo an toàn".

Nàng tiếp tục: "Vương Chi, ngươi thử nghĩ đi, chúng ta đã dọn sạch những thứ có giá trị trong phòng này nhưng lại không đá động gì tới hắn, như vậy không phải là rất đáng ngờ sao? Chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể nhìn ra được uẩn khúc ngay. Túi trữ vật và lọ Phục Minh Đan này là một đầu mối quan trọng để lần ra thủ phạm đấy, chẳng lẽ ngươi muốn bị người ta tìm tới cửa hỏi tội ư?".

Nghe Lăng Mị giải thích xong, Vương Chi lúc này mới tỉnh ngộ. Hóa ra hắn đã trách nhầm sư phụ mình. Nhưng mà... thật lạ là hắn lại không hề có tí cảm giác áy náy nào với nàng hết. Ừm, hẳn là "những kẻ vay mượn" thì không cần sự cảm thông đâu.

Hắn nhìn nàng, ngần ngại mở miệng:

"Sư phụ, người... lọ Phục Minh Đan kia, lúc nãy ta cũng góp công luyện chế. Người cho ta được không?".

"Ngươi muốn nó sao?". - Lăng Mị lấy lọ Phục Minh Đan ra, chỉ vào nó và hỏi lại.

"Muốn". - Vương Chi gật đầu xác nhận.

"Thật sự muốn?".

"Thật sự".

Sau khi nhận được sự khẳng định của Vương Chi, Lăng Mị liền đem lọ Phục Minh Đan đưa qua cho hắn, chỉ là khi hắn vừa giơ tay định cầm lấy thì nàng bất ngờ thu lại. Nàng đem bỏ chiếc lọ nhỏ vào không gian giới chỉ của mình, miệng thản nhiên nói:


"Không cho".

Và thế là kẻ nào đó lại đứng bất động một lần nữa.

...

...

Hai ngày sau.

Bên trong Hồng Vân Động lúc này có hai người đang đứng đối diện: một là Trần Biểu - kẻ đã bị Vương Chi đánh bất tỉnh hôm nọ, người còn lại thì là Nguyễn Oánh - vị chủ nhân thật sự của nơi này. Hai người họ, chẳng ai nói với ai câu gì. Họ chỉ nhìn nhau trong im lặng, mà thật ra thì chỉ có mỗi mình Nguyễn Oánh nhìn, về phần Trần Biểu thì cúi đầu né tránh. Hắn không đủ can đảm để mặt đối mặt với nàng. Hắn... sợ.

Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Nguyễn Oánh chủ động lên tiếng:

"Trần Biểu, ngươi nói xem ta phải xử phạt ngươi thế nào đây?".

Tuy rằng giọng nàng không lớn lắm, thế nhưng khi vào tai Trần Biểu thì hắn thấy chẳng khác nào trời đang nổ sấm cả. Nó khiến tâm tình hắn hoảng hốt.

"Sư tỷ". - Hắn nói, mắt không dám nhìn lên - "Đệ... là lỗi của đệ...".

"Không lẽ là của ta?!". - Nguyễn Oánh cắt ngang lời Trần Biểu, giọng khá gay gắt - "Bên ngoài động thì được bố trí cấm chế, bên trong thì có ngươi canh giữ, vậy mà toàn bộ tài liệu và đan dược đều bị người ta dọn sạch, đáng nói hơn là ngay cả hình dáng đối phương dài ngắn tròn béo ra sao ngươi cũng không biết, như thế là sao hả?!".

"Sư tỷ, đệ... Là do đệ vô năng, xin sư tỷ trách phạt!".

"Trách phạt?".

Trần Biểu không nói thì thôi, vừa nói liền khiến cho lửa giận của Nguyễn Oánh bừng lên:

"Ngươi bảo ta xử phạt ngươi thế nào đây? Là lột da hay rút gân? Ngươi có biết số tài liệu và đan dược kia đáng giá bao nhiêu không hả?!...".

Càng nghe Nguyễn Oánh quát mắng thì đầu Trần Biểu càng cúi thấp. Hắn thật sự... thật sự rất muốn tát vào mặt mình mấy cái. Hắn không trách Nguyễn Oánh, kể cả dù nàng có mắng chửi hắn thậm tệ hơn nữa. Hắn thừa biết nàng không phải loại người nhỏ mọn hay xấu xa gì, huống chi... đây lại còn là lỗi của hắn. Phải, hắn tự nhận như thế. Số tài liệu và đan dược kia rất có giá trị, hắn biết điều đó. Nhưng cũng chính vì biết rõ nên hắn mới càng thêm áy náy, càng thấy mình có lỗi. Hắn ước mình có thể lấy thứ gì đó ra để bồi thường cho nàng, tiếc rằng... nó vẫn chỉ là ước. Thứ gì ư? Trần Biểu hắn thì có thứ gì đáng giá chứ? Thậm chí đến cái mạng của hắn e là còn chẳng đáng vài ngàn linh thạch...

Trần Biểu rất giận. Hắn giận mình vô dụng, giận mình không có tu vi kinh người, giận mình không có bảo vật đáng giá, giận mình... bất lực.

Tuy nhiên, đó chỉ là hắn, chẳng ảnh hưởng gì đến Nguyễn Oánh cả, ít ra thì hiện giờ là vậy. Về phần sau này ư? Ai biết được. Trần Biểu không, Nguyễn Oánh cũng vậy.

Tương lai ư? Hiện tại thì đó đâu phải là thứ để một kẻ đang tức giận như Nguyễn Oánh nàng bận tâm.

Với gương mặt phớt hồng và hơi thở dồn dập, nàng chỉ ra ngoài và quát lớn:


"Ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta!!".

Nhận được yêu cầu của nàng, Trần Biểu không nói gì, lẳng lặng xoay người bước ra cửa động, từ đầu đến cuối chưa một lần dám ngẩng mặt nhìn nàng.

...

Sau khi Trần Biểu đi được một lúc thì tâm tình Nguyễn Oánh mới dần bình ổn lại. Qua một hồi nghĩ ngợi, nàng lẩm bẩm một mình:

"Có thể dễ dàng phá giải cấm chế của ta rồi vô thanh vô tức lấy đi toàn bộ tài liệu và đan dược thì kẻ kia hẳn phải là một cao thủ, tu vi ít nhất cũng là Linh châu cảnh đệ tam trọng...".

"Nhưng nếu chỉ là Linh châu cảnh đệ tam trọng thì tuyệt đối không thể nào là ngoại nhân được, hắn chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay. Huống chi, một tu sĩ Linh châu cảnh sao lại xâm nhập Hồng Vân Động ăn trộm chứ? Nó không đáng giá phải làm như vậy...".

"... Thủ phạm chắc chắn là người trong môn phái, rất có thể là người của Thiên Đan Phong, hơn nữa tu vi ít nhất phải là Linh châu cảnh. Trong số các đệ tử hạch tâm có tu vi Linh châu cảnh, người không kiên nể ta thì chỉ có thể là một trong số tám đại đệ tử hạch tâm. Nhưng... bọn họ tuyệt đối không thể nào làm ra những hành động trộm cắp như vậy được...".

"Rốt cuộc là ai đây...".

Đi qua đi lại trong động phủ một đỗi, bước chân Nguyễn Oánh đột nhiên dừng lại, ánh mắt lóe lên.

"Từ nãy giờ ta đã bỏ quên một người".

Nhìn về hướng Động Lăng Ba, Nguyễn Oánh hét to hết cỡ:

"Phong chủ!! Người là một tên đạo tặc vô liêm sỉ...!!".

Cùng lúc, tại khu vực Động Lăng Ba.

Vương Chi đang cặm cụi đốn cây thì cả người chợt khựng lại. Hắn vừa nghe thấy tiếng hét của Nguyễn Oánh.


Bị phát hiện rồi!

Trong lòng thầm hô không ổn, Vương Chi đem phi kiếm thu lại, mang tiểu Tuyết Linh Xà chạy thẳng về Động Lăng Ba, tốc độ phải nói là nhanh đến mức khiến người líu lưỡi.

Với tốc độ kinh người như vậy, chẳng mấy chốc mà Vương Chi đã đến nơi. Ngay khi vừa nhìn thấy Lăng Mị, hắn nói gấp:

"Sư phụ sư phụ! Không xong rồi! Không xong rồi!".

Thấy bộ dạng hốt hoảng của hắn, Lăng Mị không khỏi nghi hoặc: "Vương Chi, ngươi nói không xong nhưng mà không xong cái gì?".

"Nhị sư tỷ, nhị sư tỷ phát hiện rồi!".

"Nó phát hiện cái gì, nói rõ xem nào".

"Nàng đã biết chúng ta là thủ phạm. Vừa rồi ta nghe nàng hét to như thế".

"Ồ, nó biết rồi à".

Trông dáng vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra của sư phụ mình, Vương Chi càng thêm lo lắng:

"Sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Bị mất nhiều đồ như vậy thì chắc chắn là nhị sư tỷ rất tức giận. Hay là... hay là chúng ta đem trả lại cho nàng đi".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui