Răng nghiến chặt, tay siết đến run, Thi Quỷ tận lực kìm nén tiếp tục sưu hồn...
...
Không mất quá lâu để biết hết tất cả những điều cần biết. Thi Quỷ hiện đã nắm được mọi thông tin cần thiết. Và bây giờ... đã đến lúc hắn thay Tiểu Kiều đòi lại công đạo.
Ánh mắt ngập tràn lửa giận, Thi Quỷ gằn lên từng chữ:
"Thác Nhĩ Đồ, ngươi dám động vào tì nữ của ta... Ta bắt ngươi phải chết... trong đau đớn tột cùng!".
Sau câu nói, Thi Quỷ lập tức hành động. Một tay siết cổ, một tay đặt trên đỉnh đầu, Thi Quỷ mạnh mẽ đem thần hồn của Thác Nhĩ Đồ cưỡng ép rút ra, bằng cách thô bạo nhất.
"A a a...!".
"... á á...!".
"A a a...!".
...
Mặc cho Thác Nhĩ Đồ đau đớn kêu la, từ đầu tới cuối Thi Quỷ đều chẳng chút nương tay, vẫn mạnh mẽ đem thần hồn đối phương lôi ra ngoài.
Với tình trạng của Thác Nhĩ Đồ hiện tại, khi mà toàn bộ cơ thể đều đã bị Huyết Sát Chi Lực kiểm soát, theo lý Thi Quỷ nếu muốn rút lấy thần hồn đối phương thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian cả. Thế nhưng theo như đang thấy đây, thời gian rút hồn so với bình thường còn muốn chậm hơn rất nhiều.
Thi Quỷ, hắn đem thần hồn Thác Nhĩ Đồ kéo ra từng chút, từng chút một. Hành động của hắn, nó giống như kiểu cầm dao chậm rãi cắt xẻ từng lớp da thịt, khiến cho nạn nhân càng thêm đau đớn, càng thêm thống khổ...
Đó là cái giá. Cái giá của việc động chạm tới Tiểu Kiều mà Thác Nhĩ Đồ phải trả. Và tất nhiên là mọi thứ sẽ không dừng lại ở đấy, chỉ bấy nhiêu. Thi Quỷ, hắn muốn và đã làm nhiều hơn thế.
Rút hồn mới chỉ là bước đầu tiên, đọa đày thật sự còn nằm ở phía sau.
...
"Thác Nhĩ Đồ". - Giữ lấy thần hồn của Thác Nhĩ Đồ trong tay, Thi Quỷ nói, giọng âm trầm lạnh lẽo - "Cháy lên đi... Ta sẽ biến linh hồn ngươi thành lửa đỏ!".
"Phừng!".
"Phừng!".
Ngay khi lời Thi Quỷ vừa dứt thì cũng là lúc những tiếng thét thảm bắt đầu cất lên. So với trước thì thanh âm lần này, nó lại càng lớn hơn nữa, sự vùng vẫy cũng là như thế, càng dữ dội hơn.
Nhưng... ích gì chứ?
Thác Nhĩ Đồ dù có vùng vẫy ra sao, giãy giụa cỡ nào thì cũng chẳng thể thoát ra được. Thần hồn của hắn, nó vẫn nằm ngay đấy, giữa không trung, trên tay Thi Quỷ một khoảng chừng độ hai thước, liên tục bị lửa đỏ thiêu đốt. Là huyết hỏa - ngọn lửa cháy lên từ máu huyết của Thi Quỷ.
"A a a...!".
"A a á...!".
...
Cùng lúc, ở nơi gần đó.
Trong khi Thi Quỷ đang dùng huyết hỏa thiêu đốt thần hồn Thác Nhĩ Đồ bên kia thì bên này, Lạc Lâm sớm cũng đã rời khỏi ngọn cây ở đằng xa, một đường tiến thẳng đến gần động Bạch Nhật.
Trước mặt nàng, đạo tặc đã chết hết, Thi Quỷ thì lại đang truy đuổi hai tên thủ lĩnh kia rồi. Nói cách khác, tại nơi này hiện chỉ còn duy nhất mỗi một mình Lạc Lâm nàng là người sống.
Cái này có ý nghĩa gì?
Đây là một cơ hội. Một cơ hội để Lạc Lâm nàng tự do hành động.
"May mà lần này Tiểu Quỷ cũng không có đem ta nhét vào bên trong kết giới".
Từ không trung đáp xuống, Lạc Lâm lẩm bẩm một câu như vậy xong thì liền đảo mắt xung quanh, thả ra thần thức bắt đầu tìm kiếm.
...
"Hì hì... Thấy rồi".
Chẳng mất bao nhiêu thời gian thì kết quả đã có. Lạc Lâm đã tìm thấy mục tiêu của mình. Như một cơn gió, nàng chuyển mình lao đi, đến khi dừng lại thì vị trí đã cách rất xa chỗ ban đầu.
Đứng trước một đống đất đá hỗn độn, Lạc Lâm khẽ động thần niệm, đưa tay về trước huơ qua lại mấy cái. Theo động tác đưa tay của nàng, đất đá cũng nhanh chóng được dời đi, để lộ ra đối tượng mà nàng đang cố tâm tìm kiếm.
Món đồ vật này, nó không xa lạ gì mấy, rành rành là Xuyên Vân Tiễn của nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi đã dùng để công kích Thi Quỷ trước đó.
"Hì hì... Mũi tên này uy lực như vậy, ta phải cất giấu mới được... Ừm, để dành sau này đi săn bắn...".
Đã có chủ ý nên thay vì lưu lại cho Thi Quỷ thì Lạc Lâm đã đem Xuyên Vân Tiễn cất vào không gian giới chỉ của mình, hành động dứt khoát cực kỳ.
"Ta nhớ lúc nãy nữ nhân kia hình như còn bắn ra thêm một phát nữa...".
...
Vài phút nữa đã lại trôi qua.
Tương tự lần trước, mũi Xuyên Vân Tiễn thứ hai này cũng được Lạc Lâm tìm thấy khá dễ dàng. Dĩ nhiên, vẫn như cũ, nàng lại tiếp tục đem nó cho vào không gian giới chỉ của mình.
"Hà à à... Vậy là xong".
Lạc Lâm đứng thẳng người dậy, phủi tay mấy cái rồi tung người lên cao, hướng động Bạch Nhật bay trở về.
Đoạn đường không tính dài lại cộng thêm tốc độ độn quang tương đối nhanh nên chẳng mấy chốc thì thân ảnh Lạc Lâm đã xuất hiện tại vị trí cũ, nơi nàng cùng Thi Quỷ đã bị đám đạo tặc bao vây khi mới đặt chân xuống ở thời điểm ban đầu.
...
"Ài... Thê lương quá, thê thảm quá...".
Đưa mắt nhìn khắp lượt những bộ tử thi do Thi Quỷ lưu lại, Lạc Lâm vừa bước đi vừa liên tục thở dài, dáng vẻ thương cảm cực kỳ.
"Ài... Ta đã kêu các ngươi phải chạy đi rồi mà không nghe. Các ngươi làm sao mà đánh lại Tiểu Quỷ được chứ...".
"... Bao nhiêu nghề không làm lại cứ nhất quyết đi làm đạo tặc... Các ngươi đây là tự làm tự chịu a".
"Các ngươi đừng tưởng chết như vầy là xong, lát nữa Tiểu Quỷ trở về, hắn sẽ đem thi thể các ngươi hút hết máu huyết, biến các ngươi thành những cái xác khô tàn khuyết cho mà xem...".
Cứ thế, Lạc Lâm đi dăm bảy bước lại thở dài một tiếng, lẩm bẩm đôi ba câu lại lắc đầu mấy lượt, từ đầu đến cuối giọng điệu đều luôn là ưu buồn thương cảm, vẻ mặt đều luôn là khổ sở vô cùng. Trông Lạc Lâm nàng bây giờ, người không biết chỉ e lại cho rằng nàng và đám đạo tặc kia có quan hệ, hoặc không thì cũng nghĩ nàng là một cô gái nhân từ giàu lòng trắc ẩn...
Còn thực tế đâu này?
Dừng trước một bộ tử thi, Lạc Lâm hạ mình ngồi xuống, dùng tay vỗ nhẹ lên mình đối phương, đoạn nói:
"Ài, mắt mở to, mặt co rúm như vầy, khẳng định trước khi chết ngươi đã rất sợ hãi...".
Trong khi nói, bàn tay Lạc Lâm cũng mau chóng di chuyển, từ nơi ngực dời xuống cánh tay đối phương. Hết sức tự nhiên, nàng đem chiếc không gian giới chỉ mà đối phương đang đeo tháo xuống, cho vào túi.
"Chết không nhắm mắt, ngươi thật là đáng thương...".
Sau một cái lắc đầu, Lạc Lâm lại tiếp tục vươn tay đem túi trữ vật cầm tới.
"... Ngươi đúng là đáng thương mà...".
...
Lạc Lâm, nàng đã "thương cảm" như thế, "giàu lòng trắc ẩn" như thế đấy. Nàng đi đến bên cạnh từng tên đạo tặc, đem mọi thứ mà nàng nhận định là có giá trị trên người bọn chúng lấy xuống. Không gian giới chỉ, túi trữ vật, túi ma thú, pháp khí, linh phù,..., phàm bất cứ thứ gì, chỉ cần là có giá trị thì đều bị nàng cầm đi.
Hai chữ "đáng thương" thiết nghĩ nàng dùng cũng chẳng quá.
...
...
Trải qua một đỗi lâu "thương cảm", sau cùng thì Lạc Lâm cũng đã chịu dừng lại. Nàng ngồi xổm trên đất, cúi đầu nhìn mớ chiến lợi phẩm thu được từ đám đạo tặc, bắt đầu chọn lọc.
"Để xem nào...".
"Ừm, cái giới chỉ này kiểu cách cổ xưa, hẳn là đồ tốt".
...
"Ừm, còn cái này, bên trong tài bảo cũng thật không ít...".
"Ồ, cái này cũng được lắm...".
...
Tra xét, phân loại hồi lâu, Lạc Lâm bất ngờ tạm ngưng, bắt đầu tự hỏi:
"Giới chỉ, trữ vật nhiều thế này, một mình Tiểu Quỷ sư phụ chắc là xài không hết đâu nhỉ?".
"Ta có nên lấy một ít hay không?".
"Nhưng nếu làm vậy thì hình như chẳng thỏa đáng lắm. Nói thế nào thì cái đám đạo tặc này cũng là do Tiểu Quỷ hắn giết a".
...
"Mà nói thế cũng không đúng, ta và Tiểu Quỷ sư phụ là đồng đội kia mà, của hắn đánh được thì phải chia cho ta một ít chứ...".
...
"Hừm...".
"Hừm...".
Trầm ngâm thêm một lúc, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng đưa ra quyết định:
"Cứ như vậy đi, Tiểu Quỷ sư phụ tám phần còn Tiểu Lạc Lâm thì hai phần".
"Giờ thì bắt đầu chia nào".
Miệng nói tay làm, lời còn chưa kịp ra hết thì Lạc Lâm đã lập tức hành động, thao tác nhanh nhẹn cực kỳ, hoàn toàn trái ngược với điệu bộ thong thả ban nãy, thời điểm nàng đi thu gom chiến lợi phẩm. Xem ra hẳn là muốn hoàn thành trước khi ai kia kịp quay về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...