"Ưm... ư...".
"Để xem nào...".
Chẳng buồn lý đến vẻ mặt kinh hoàng, ánh mắt thương tâm xen lẫn oán hận cùng dòng lệ tuôn trào của Tiểu Kiều, gã nam nhân tuấn mỹ chuyển tầm nhìn xuống dưới, dừng ngay tại hạ thân nàng, đoạn nói:
"... Áo đã lột gần hết, giờ hẳn là nên lột luôn cả quần của tiểu mỹ nhân ngươi".
"Tiểu mỹ nhân, để ta xem ẩn bên dưới lớp y phục này cảnh vật sẽ là dạng gì. Ta đoán hẳn phải đẹp đẽ và dụ hoặc lắm...".
Sau câu nói ấy, gã nam nhân tuấn mỹ lần nữa nâng cánh tay lên, chậm rãi hướng hạ thân Tiểu Kiều đưa tới...
Chính lúc này, một giọng hùng hổ bất chợt vang lên:
"Thác Nhĩ Đồ!".
Khựng.
Vừa nghe thấy giọng nói hùng hổ kia, gã nam nhân tuấn mỹ tức thì biến sắc, tay đang bóp lấy cổ họng Tiểu Kiều cũng bất giác buông lỏng.
"Khục khục...".
Được trả tự do, Tiểu Kiều ho khan mấy tiếng, hơi thở còn chưa kịp bình ổn thì đã vội vã đứng lên, tận lực tránh xa gã nam nhân tuấn mỹ - kẻ vừa mới định đem mình cưỡng bức, chà đạp.
Trái với nàng, một người khác lại đang nhanh chóng tiến đến gần.
Người này thân cao tám thước, mặt xanh, nanh vàng, mắt tròn, râu rậm, cơ bắp cuồn cuộn, tướng mạo trông rất dữ dằn.
"Đại... Đại ca".
Đáy mắt ẩn ẩn vài tia e ngại, nam nhân tuấn mỹ nhìn người vừa tới, thấp giọng nói ra.
Gần như lập tức, nam nhân có tướng mạo hung dữ kia hồi đáp, nhưng thay vì lời nói thì hắn dùng hành động để trả lời. Nhanh như chớp, một trong hai cánh tay lực lưỡng của hắn vung lên, giáng thẳng vào mặt gã nam nhân tuấn mỹ nọ.
"Bốp!".
Nhìn gã nam nhân tuấn mỹ vừa bị mình đánh bay, nam nhân tướng mạo hung dữ tức giận chất vấn:
"Thác Nhĩ Đồ! Ngươi đang định làm gì hả?!".
"Khục...".
Ho nhẹ, gã nam nhân tuấn mỹ, cũng tức Thác Nhĩ Đồ chống tay đứng dậy, thoáng liếc qua Tiểu Kiều rồi đáp:
"Đại ca, đệ chỉ là... muốn chơi đùa với nàng ta một chút...".
"Chơi đùa?".
Thác Nhĩ Đồ còn chưa kịp nói hết thì đã bị nam nhân tướng mạo hung dữ ngắt lời: "Thác Nhĩ Đồ, chẳng phải ta đã hạ lệnh không ai được phép động vào nàng ta rồi sao? Thác Nhĩ Đồ ngươi dám không coi lời nói của đại ca ta ra gì?!".
"Không, đại ca". - Thác Nhĩ Đồ nhanh chóng thanh minh - "Đại ca xin đừng nghĩ oan cho đệ. Từ xưa đến nay đệ vẫn luôn nhất mực kính trọng đại ca, chưa từng có ý nghĩ quá phận nào".
"Không có?".
Cơn giận còn chưa tan, nam nhân tướng mạo hung dữ sải bước áp sát, vươn tay nắm lấy cổ áo Thác Nhĩ Đồ, hỏi:
"Thác Nhĩ Đồ, ngươi nói không có sao? Vậy hành động vừa rồi của ngươi gọi là gì? Lệnh cấm của ta ngươi đã chẳng coi ra gì mà dám nói là không ư?".
"Đại ca, đệ... Là do đệ quá chén, chợt nhớ đến nữ nhân này, trong lòng nhất thời chẳng thể kiềm chế... Đại ca, đại ca cũng biết Đà 0W8DC2 Lan Giới của chúng ta từ lâu đã vắng bóng nhân loại, không ngoa khi bảo nàng ta hiện chính là nhân loại duy nhất tồn tại ở thế giới này, đệ cũng chỉ là muốn thử một chút xem nữ nhân nhân loại thì tư vị sẽ thế nào...".
"Đại ca, là do đệ nhất thời hồ đồ chứ tuyệt không dám có ý bất kính gì với huynh. Đại ca là thân huynh trưởng của đệ, từ nhỏ đến lớn đệ đều là do một tay đại ca dìu dắt, đệ làm sao có thể xem thường lời nói của huynh được...".
Sau khi nghe qua những lời phân trần của Thác Nhĩ Đồ, thần sắc của nam nhân tướng mạo hung dữ đã phần nào hòa hoãn lại.
"Hừ" khẽ một tiếng, hắn đem Thác Nhĩ Đồ đẩy ra, lực đạo chẳng hề nhẹ. Đẩy xong mới nói:
"Thác Nhĩ Đồ ngươi đúng là thứ ngu ngốc không có tiền đồ!".
Chỉ tay về phía Tiểu Kiều đang sợ hãi đứng bên kia, hắn nói tiếp: "Biết nữ nhân này là nhân loại thì ngươi liền nghĩ tới việc chơi đùa nàng ta, trong đầu Thác Nhĩ Đồ ngươi chẳng lẽ chỉ có mấy thứ đó thôi sao? Hả?".
"Vừa nãy ngươi bảo cái gì? Nếm thử một chút, xem thử tư vị? Tư vị cái rắm! Ngu ngốc! Quá ngu ngốc!".
Ngực phập phồng, nam nhân tướng mạo hung dữ liên tục thở mạnh, qua vài giây thì lần nữa cất tiếng:
"Nữ nhân này, nàng ta là nhân loại. Chính là nhân loại vốn đã tuyệt duyệt hàng vạn hàng vạn năm. Sự hiện diện của nàng ta ở đây, ý nghĩa thế nào Thác Nhĩ Đồ ngươi chẳng lẽ không nhìn ra được?".
"Nữ nhân này, nàng ta là một bảo bối, là tiền đồ của chúng ta đấy. Sao ngươi không động não nghĩ xem nếu ta đem nàng cống nạp thì công lao sẽ lớn biết bao nhiêu, tương lai sẽ rộng mở biết nhường nào...".
"Đại ca". - Mắt ánh lên vài tia khác lạ, Thác Nhĩ Đồ dò hỏi - "Ý đại ca là muốn dâng nàng cho Diệp Lang thiếu chủ?".
"Hừ, coi như ngươi còn chưa quá đần độn".
Liên tiếp bị người mắng chửi là ngu ngốc, đần độn, trong dạ Thác Nhĩ Đồ hiển nhiên chẳng thể nào tốt được. Ngược lại và ngược lại, hắn đang cực kỳ bất mãn, đến độ tức giận. Tuy rằng đã tận lực kiềm chế nhưng rốt cuộc vẫn không giữ được mà thốt ra một câu:
"Đại ca, giá trị của nàng đa phần là nằm ở thần trí, bằng như thân thể nàng, thiết nghĩ chúng ta chơi đùa một chút cũng có làm sao...".
"Ngươi...".
Thác Nhĩ Đồ chưa nói còn tốt, vừa nói ra liền khiến cho nộ hỏa trong lòng nam nhân tướng mạo hung dữ bốc lên.
Như một hệ quả tất yếu, từ bàn tay to lớn của hắn, một cái tát vang dội được đánh ra, đích đến thì hiển nhiên là mặt của Thác Nhĩ Đồ.
"Bốp!".
So với lần trước thì cái tát lần này mạnh hơn hẳn, lực đạo đánh ra chí ít cũng phải gấp đôi. Khỏi phải nghĩ, hứng chịu một cái tát mạnh mẽ như thế, Thác Nhĩ Đồ chắc chắn là chẳng thể nào mà không đau cho được. Trái lại, thực tế thì hắn đã. Cứ nhìn gương mặt của hắn hiện giờ liền biết, nhăn nhó khó coi thấy rõ.
"Phụt".
Nhổ ra một ngụm nước bọt, Thác Nhĩ Đồ dùng tay lau đi vệt máu nơi khóe miệng, ngước mặt nhìn lên.
Vừa lúc, giọng ồm ồm của nam nhân tướng mạo hung dữ cũng truyền đến:
"Ngu ngốc! Thác Nhĩ Đồ ngươi còn có não hay không? Có còn biết suy nghĩ hay không?".
"Chơi đùa một chút thì chẳng sao ư? Ý ngươi là muốn cho ta dâng lên cho Diệp Lang thiếu chủ một nữ nhân đã bị ngươi chơi đùa qua? Ý ngươi là để Diệp Lang thiếu chủ ăn lại đồ thừa của ngươi?".
Càng nói nam nhân tướng mạo hung dữ lại càng thêm tức, càng thêm giận. Hắn không hiểu tại sao mình lại có một đứa đệ đệ ngu ngốc tới như vậy.
Diệp Lang thiếu chủ kia là ai chứ? Đối phương căn bản chẳng phải hạng thiện lương nhân từ cái gì, rành rành là một đại ác ma, thủ đoạn vô cùng tàn độc. So với đối phương, hắn đây bất quá chỉ như đom đóm so với ánh trăng mà thôi. Tu vi cũng được, bổn sự cũng tốt, thân phận thì lại càng khỏi phải bàn, bất kể là gì thì đối phương đều vượt xa hắn. Vị Diệp Lang thiếu chủ kia thực sự là một kẻ rất quyền uy và cũng rất đáng sợ.
Làm việc cho một kẻ đáng sợ như thế, trước nay hắn nào dám có ý nghĩ quá phận gì. Ấy vậy mà Thác Nhĩ Đồ, đứa đệ đệ này của hắn... hắn lại nảy sinh ý định đem nữ nhân nhân loại kia chơi đùa xong rồi mới dâng lên cho Diệp Lang thiếu chủ...
Phải biết trước nay vị Diệp Lang thiếu chủ kia ghét nhất là người khác đụng vào đồ vật của mình đấy!
Một khi để đối phương biết được nữ nhân mình được cống nạp lại từng bị kẻ cống nạp chơi đùa trước, vậy thì hắn sẽ cảm thấy thế nào?
"Chết tiệt!".
Trong tiếng hét to, nam nhân tướng mạo hung dữ sấn tới đem đứa đệ đệ ngu ngốc của mình dựng dậy, vung tay tát thêm một cái như trời giáng nữa.
"Bốp!".
"Thác Nhĩ Đồ! Ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta!".
...
Một phút sau.
Thác Nhĩ Đồ hiện đã rời đi, bên trong thạch thất lúc này chỉ còn lại nam nhân tướng mạo hung dữ và Tiểu Kiều.
"Phù... ù...".
Thở mạnh một hơi, nam nhân tướng mạo hung dữ thoáng điều chỉnh tâm tình, đợi khi đã phần nào bình tĩnh lại thì mới đưa mắt nhìn sang Tiểu Kiều con đang sợ hãi đứng nép mình trong góc.
"Nữ nhân nhân loại, mau lấy y phục mặc vào".
...
...
Từ động Bạch Nhật, một đạo lưu quang đã vừa mới phá không bay đi. Kẻ phi hành cũng chẳng ai xa lạ, đích thị nam nhân tướng mạo hung dữ bên trong thạch thất khi nãy.
Theo dự tính ban đầu, hắn đang bay về phương nam, tìm tới vị Diệp Lang thiếu chủ của mình, mục đích thì hiển nhiên như hắn đã đề cập qua với Thác Nhĩ Đồ: cống nạp. Tiểu Kiều, nàng hiện đang bị hắn mang đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...