...
...
Bên trong căn nhà nhỏ, trên chiếc giường lớn, Lạc Mai Tiên cứ liên tục nói và liên tục hỏi. Những điều lạ lẫm mà như quen thuộc, những khúc mắc mà nàng không cách nào tự mình giải đáp được. Nàng hỏi như mọi lần, và nói như mọi khi. Để rồi sau đấy, sau tất cả những câu nói cùng hỏi ấy, nàng lại tiếp tục lựa chọn điều mình từng lựa chọn: gạt bỏ, quên đi.
Lý trí, nó đã bảo nàng phải làm thế. Nó nhắc nàng nhớ rằng hình ảnh nàng vừa thấy, mọi điều nàng vừa nghe, hết thảy đều chỉ là một giấc mộng. Và bây giờ, giấc mộng kia đã tàn, nàng thì đã tỉnh. Lạc Mai Tiên nên trở về làm Lạc Mai Tiên, trở về với thực tại. Sophia, Lauren hay thậm chí là Claudius - một cái tên lần đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ của nàng, Lạc Mai Tiên nàng cần phải đem chúng quên bỏ hết đi...
"Ta... là Lạc Mai Tiên".
Cánh tay sớm đã hạ xuống, Lạc Mai Tiên tự nhủ với mình: "Ta... là đại công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc".
"Ta... là Ly Vương, là lãnh chủ của vùng đất Đại La... Đại La, Hồng Uy Thiên Quốc, đây mới là thực tại. Lạc Mai Tiên mới là thực tại. Ở đây không có ai là Lauren cả. Không có ai cả...".
...
"Phù... ù... ù...".
"Phù ù... ù...".
Sau những hơi dài liên tiếp, qua một hồi tự nhủ, tâm tình Lạc Mai Tiên cuối cùng cũng phần nào bình ổn lại.
Từ bên trong không gian giới chỉ, nàng lấy ra một chiếc lọ nhỏ, trút một viên đan dược màu lam rồi mau chóng cho vào miệng, nuốt xuống.
Thứ mà nàng vừa uống, nó gọi là An Thần Đan, một loại linh đan cao cấp có công dụng giúp tu sĩ thanh tâm, an thần, dùng rất hiệu quả.
Thực ra đây đã chẳng phải lần đầu tiên Lạc Mai Tiên phục dụng loại đan dược này. Trái lại, nàng đã từng sử dụng nó trước đây rồi, hơn nữa số lần còn là không ít. Sau mỗi giấc mơ, sau mỗi lần "hóa thân" thành Lauren thì nàng đều phải dùng đến đan dược để tâm trí có thể nhanh chóng bình ổn. Nàng không thích cái cảm giác mơ hồ lẫn lộn giữa mơ và thực. Nàng không muốn tự hoài nghi về chính mình.
...
"Gần đây những giấc mơ đã xuất hiện nhiều hơn rồi".
"Có lẽ là do trong lòng ta đã quá lo lắng cho Lạc Lâm...".
Cúi mặt nhìn xuống, Lạc Mai Tiên vươn tay kéo lấy chiếc gối nằm không bên cạnh, vừa nhẹ nhàng vuốt vừa lẩm bẩm: "Lạc Lâm, muội bây giờ đang làm gì...".
...
...
"Ách xì...".
"Sao tự dưng lại nhảy mũi nhỉ?".
Ở một nơi khác, trên một hòn đá nhỏ, Lạc Lâm dùng tay quẹt mũi, lắc đầu thở dài: "Ài... Chắc là bị cảm lạnh rồi".
Lời Lạc Lâm vừa mới nói, nó dĩ nhiên chỉ là do nàng phóng đại lên. Tuy rằng tu vi nàng có hơi thấp một chút, thế nhưng dẫu sao thì cũng là cao thủ Linh châu cảnh, há lại có thể dễ dàng bị cảm lạnh?
Huống hồ, nơi mà nàng đang ở đây, mặc dù là chốn hoang sơn dã lĩnh nhưng xét ra thời tiết cũng rất ôn hòa dễ chịu, thiết nghĩ có là phàm nhân bình thường thì cũng thích nghi tốt chứ đừng nói một tu sĩ Linh châu đệ tam trọng như nàng.
Lạc Lâm, nàng chỉ là đang nói quá lên vậy thôi.
...
"Ài...".
Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, một tiếng thở dài khe khẽ nữa lại được cất lên. Như cũ, chủ nhân của tiếng thở dài này vẫn là Lạc Lâm.
Tuy nhiên, khác với lần trước, lần này Lạc Lâm đã chẳng còn than vãn, phóng đại gì nữa hết. Lần này nàng không hề nói năng gì cả. Thay vì nói thì nàng chỉ nhìn. Về một nơi, duy nhất một người.
Nơi mà Lạc Lâm nàng đang nhìn đây, tính ra nó cũng chẳng xa xôi gì mấy, chỉ cách chỗ nàng đang ngồi khoảng tầm hai mươi thước thôi.
Đó là một con suối, rất trong. Ở giữa con suối này, trên một tảng đá bằng phẳng bề ngang chừng độ sáu hay bảy thước gì đấy hiện có một thân ảnh đang ngồi. Người này thân mặc trường y màu đen, tóc dài buông xõa, mắt phải bị bịt kín bởi một miếng vải màu xám. Đích thị là Thi Quỷ.
Tất nhiên đây đã không phải lần đầu tiên Lạc Lâm hướng ánh mắt chăm chú nhìn Thi Quỷ như vầy. Thực ra thì nàng đã nhìn rất nhiều lần rồi. Từ chiều, lúc mặt trời còn chưa khuất bóng cho tới hiện tại, khi mà trăng đã lên cao, tính luôn lần này nữa thì tổng cộng số lần nàng nhìn Thi Quỷ cũng đã vừa đúng năm mươi.
Biết sao được, ở cái nơi hoang sơn dã lĩnh này, không có Thi Quỷ, một mình Lạc Lâm nàng còn có thể chạy đi đâu được nữa chứ. Xung quanh chỗ này có đầy ma thú, lợi hại hơn nàng tính sơ cũng có cả tá đấy.
Bất đắc dĩ, Lạc Lâm nàng đành phải chờ cho Thi Quỷ đem tinh huyết đã hấp thu của đám đạo tặc luyện hóa xong rồi mới tiếp tục cuộc hành trình. Trong khoảng thời gian nhàm chán đợi chờ này, Lạc Lâm nàng cũng chỉ có thể ngồi đây ngắm nhìn thôi a. Dẫu sao thì Lạc Lâm nàng cũng đâu có được siêng năng như ai kia, ngồi một chỗ nhắm mắt tu luyện mà nói...
"Ài... Thật là nhàm chán quá đi...".
Sau một đỗi nhìn ngắm chán chê, Lạc Lâm lại bắt đầu ngồi lẩm bẩm một mình.
"Tiểu Quỷ sư phụ ngươi đã lợi hại như vậy rồi, cần gì phải chăm chỉ tu hành nữa chứ".
"Ngay cả cường giả Thiên hà đệ nhị trọng mà ngươi cũng truy đuổi rồi giết chết được, thật tình không biết ngươi rốt cuộc là loại Dị Chủng gì nữa...".
"Chẳng lẽ Dị Chủng ở thế giới bên ngoài đều mạnh mẽ như vậy sao?".
Vừa hỏi xong, Lạc Lâm lập tức lắc đầu phủ định: "Cũng không đúng".
"Trong cổ thư có nói Dị Chủng ở giới diện nào cũng đều giống nhau, rất yếu đuối kia mà. Chính miệng Tiểu Quỷ sư phụ ngươi cũng đã xác nhận với tỷ tỷ ta như thế...".
"... Chỉ có thể nói Tiểu Quỷ sư phụ ngươi là một kẻ dị loại. Ừm, nhất định là dị loại. Sư phụ Tiểu Quỷ ngươi không phải Dị Chủng bình thường. Ngươi là một siêu siêu siêu Dị Chủng. Một Dị Chủng rất chi là cao cấp".
Trong lòng Lạc Lâm chính là có suy nghĩ và đánh giá như vậy. Đối với nàng, Thi Quỷ hiện đã chẳng còn là một Dị Chủng nữa rồi. Có thể bây giờ nàng vẫn rất có thành kiến với Dị Chủng, tuy nhiên, Thi Quỷ tuyệt đối đã là một ngoại lệ.
Trong lòng Lạc Lâm nàng, Thi Quỷ còn cao cấp hơn cả một cao đẳng, không, thậm chí dù là đại ác ma cũng khó mà bì được với hắn. Hắn đã phá vỡ quy luật tồn tại hàng vạn năm của Dị Chủng. Hắn đã làm được điều mà chưa từng có Dị Chủng nào có thể làm, thậm chí dù là trung đẳng ma tộc, cao đẳng ma tộc cũng cũng đều không thể. Riêng phần đại ác ma - những chủng tộc bá chủ của ma giới - niềm tự hào của thế giới ma nhân, chỉ sợ là người được như hắn, cố tâm moi móc cũng 1hgTzIQ chẳng ra được bao nhiêu.
Kể đâu cho xa, ngay đến Nghinh Tử và tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng, hai vị kỳ tài xuất chúng của Lạc tộc và Âm Mị tộc, thời điểm các nàng là tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng cũng không có lợi hại như Thi Quỷ a.
Năm xưa, Nghinh Tử và tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng, cả hai mỗi người bất quá cũng chỉ cùng lúc giao chiến và đánh bại được bốn tên cường giả Thiên hà cảnh sơ kỳ mà thôi.
Trong khi ấy, Thi Quỷ đâu này?
Xông vào sào huyệt của đạo tặc, trước giết một tên thủ lĩnh, kế đến lại ám toán một tên thủ lĩnh, sau đấy thì một đòn dọa chạy hai tên thủ lĩnh còn lại.
Nhưng, chuyện nào đã dừng ở đó. Thi Quỷ, hắn đâu có chịu buông tha cho người ta. Hắn đã truy sát.
Thế đấy, một tên Linh châu đệ cửu trọng lại đuổi giết hai tên cường giả Thiên hà cảnh, cái này có quá điên cuồng hay không chứ? Nó thực sự đã khiến cho cõi lòng của Lạc Lâm nàng nổi sóng.
Và sóng gió trong lòng nàng lại càng dữ dội hơn nữa khi mà thời điểm Thi Quỷ truy sát trở về. Hắn đứng trước mặt nàng, lấy ra hai viên Linh châu to đùng và nói với nàng rằng hắn đã giết chết hai tên thủ lĩnh đạo tặc đã bỏ chạy kia.
Như vậy, tính tổng cộng thì Thi Quỷ hắn đã giết hết cả bốn tên cường giả Thiên hà cảnh, trong số đó còn có một tên đã đạt tới Thiên hà đệ nhị trọng...
So mà xem, hắn và Nghinh Tử, tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng, ai cao ai thấp?
Kẻ ngốc còn nhìn ra được nữa là.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...