Kể từ sau lần đầu tiên hấp thụ Tiên Linh Chi Huyết của Lạc Lâm ở bãi tha ma nọ, Thi Quỷ đã biến thành bộ dạng ba phần giống người bảy phần giống thú, hành vi gần như hoàn toàn là theo bản năng. Kẻ ấy vốn chẳng phải hắn. Đấy là một linh hồn, một dạng ý thức độc lập với hắn nhưng lại tồn tại bên trong hắn. Một kẻ mà Thi Quỷ hắn thậm chí còn chưa từng được biết hay là nghe đến.
Đúng vậy. Kẻ ba phần giống người bảy phần giống thú kia, hắn đã và cho tới bây giờ vẫn còn đang tồn tại đâu đó bên trong Thi Quỷ. Thi Quỷ, hắn khẳng định là như vậy. Trong quá trình đem Tiên Linh Chi Huyết ra thử nghiệm, hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của kẻ kia. Cứ sau mỗi một phần nhỏ Tiên Linh Chi Huyết được cơ thể Thi Quỷ hắn hấp thụ thì bằng cách nào đó mà kẻ kia cũng nhận được một phần lực lượng và dùng nó để tự cường đại bản thân.
Cái này có ý nghĩa gì?
Thi Quỷ càng phục dụng nhiều Tiên Linh Chi Huyết thì kẻ kia sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Nếu như đối phương là đồng minh thì còn đỡ lo, đằng này... Thi Quỷ rõ ràng là cảm nhận được địch ý rất sâu sắc. Đối phương cứ như thể muốn đem hắn loại bỏ vậy.
Kẻ kia, hắn không phải đồng minh mà là kẻ địch, thậm chí là kẻ thù. Và đấy cũng chính là họa ngầm của Thi Quỷ. Đáng nói hơn nữa là cái họa ngầm này, Thi Quỷ hắn lại chẳng tìm ra biện pháp nào để xử lý.
Đem kẻ kia giết chết? Loại bỏ?
Thi Quỷ hắn cũng muốn lắm, thế nhưng... Có muốn cũng vô dụng. Bởi vì hắn căn bản là không thể nắm bắt được!
Đối với kẻ kia, hắn rõ ràng là cảm nhận được, biết rõ đối phương đang tồn tại bên trong mình nhưng bất kể có cố gắng ra sao cũng chẳng thể lần ra...
...
“Rốt cuộc thì hắn là thứ gì chứ...”.
Bên trong căn nhà trúc đơn sơ, Thi Quỷ hiện đang ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh bàn, nét mặt đầy nỗi suy tư.
Hắn đang nghĩ về kẻ kia, thứ họa ngầm đáng lo ngại bên trong người mình.
“Sự hình thành của kẻ kia, mười thì đến chín là do Tiên Linh Chi Huyết gây ra. Quá trình thử nghiệm cũng cho thấy Tiên Linh Chi Huyết có tác động mạnh đến hắn...”.
“Như vậy xem ra sau này tốt hơn hết vẫn là không nên động tới Tiên Linh Chi Huyết nữa...”.
...
Sau một đỗi trầm tư suy nghĩ, Thi Quỷ rốt cuộc cũng triệt để buông tha cho ý định sử dụng Tiên Linh Chi Huyết của Lạc Lâm mà tu luyện.
Những ngày qua, hắn đã thử tìm cách áp chế kẻ kia nhưng công cốc vẫn hoàn công cốc, cuối cùng cứ vẫn là không cách nào nắm bắt được.
...
Tạm thời từ bỏ việc đánh chủ ý lên Tiên Linh Chi Huyết, đấy là quyết định của Thi Quỷ, chẳng phải tùy tiện mà đã trải qua sự suy tính kỹ lưỡng.
Lại nói, thứ mà Thi Quỷ quyết định tạm thời từ bỏ cũng không chỉ Tiên Linh Chi Huyết mà còn có một thứ khác nữa: Hồn tâm.
Mặc dù trong quá trình nghiên cứu, thử nghiệm, việc sử dụng hồn tâm hấp thu thần hồn cũng chưa thấy sinh ra sự cố hay là tác động bất lợi gì, thế nhưng đối với nó Thi Quỷ vẫn còn rất e ngại. Dẫu sao hồn tâm cũng là thứ lẽ ra chỉ nên xuất hiện ở giai đoạn Thập Địa, khi mà tu vi của hắn đã là Đại hải cảnh. Bằng như hiện tại, với mức tu vi Linh châu đệ cửu trọng đang có, nếu thật tu luyện thì quả rất khó lường...
Như vậy, tính luôn cả hồn tâm thì Thi Quỷ đã bỏ qua hai sự trợ lực lớn trong việc đề thăng công pháp, tăng tiến tu vi. Nói cách khác, sắp tới đây, với việc chỉ sử dụng mỗi đan điền và hấp thu mỗi tinh huyết tu sĩ thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ bị giảm đi rất nhiều so với khả năng vốn có.
Nhưng nói đi cũng nên nói lại, so với tận dụng hết mọi năng lực thì từ bỏ không nghi ngờ là sẽ an toàn hơn. Huống hồ đây cũng chỉ là tạm thời từ bỏ chứ đâu phải bỏ hẳn.
Quyết định của Thi Quỷ, xét ra mới là hợp lý nhất.
...
“Trước mắt cũng chỉ có thể chờ đợi...”.
Hít nhẹ một hơi để tâm tình thả lỏng, Thi Quỷ chuyển mình đứng lên, hướng phía ngoài cửa bước ra.
Chỉ là, còn chưa đi được bao nhiêu bước thì hắn đã phải dừng lại.
Mắt thoáng ngưng, mặt khẽ đổi, hắn xoay đầu nhìn về tòa kim tháp qua khung cửa, thấp giọng nói ra:
“Nàng ta đột phá rồi sao...”.
“Nàng ta” trong lời Thi Quỷ đương nhiên chính là Lạc Lâm - người hàng xóm phiền toái đã ở cùng hắn tại Tử Trúc Lâm trong suốt hai năm qua.
“Mới đó mà đã hai năm rồi...”.
...
Lát sau.
Bên trong căn nhà trúc.
Thi Quỷ lúc này vẫn chưa rời đi như đã định mà còn đang tại. Một lần nữa, giống ban nãy, hắn lại ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn đặt giữa nhà. Có điều, ngồi đây cũng chẳng riêng mình hắn. Trừ bỏ Thi Quỷ hắn thì vẫn còn một người khác nữa. Chính là kẻ đã vừa đột phá khi nãy: Lạc Lâm.
...
“Hì hì...”.
Trên chiếc ghế phía đối diện, trong bộ hồng y quen thuộc, Lạc Lâm cười vui vẻ, nói:
“Tiểu Quỷ sư phụ, ta đột phá rồi”.
“Ừ”. - Thần tình lơ đễnh, Thi Quỷ nhẹ đáp.
Đối với hai tiếng “sư phụ” thêm vào kia, thú thật là trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu để ý. Hai năm qua, hắn nghe cũng đủ nhiều rồi. Về phần Lạc Lâm, thiết nghĩ nàng cũng đã gọi mãi thành quen.
Mà thực tế thì Lạc Lâm đúng là đã quen thật. Dĩ nhiên mới đầu nàng đã rất không nguyện ý, rất không cam tâm, thế nhưng dưới sự ước thúc của lời thề tâm ma, Lạc Lâm nàng có muốn không gọi cũng không được.
Nàng phải, và nàng đã gọi. Biết sao được, giữa Lạc Lâm nàng cùng Thi Quỷ trong đó có bao nhiêu là thứ liên quan, nào tu Huyết Ma Kinh, nào luyện Cửu Thiên Huyền Công, nào kiểm soát Tiên Linh Chi Huyết, nào giải quyết họa ngầm, tùm lum là thứ, muốn không tiếp xúc cũng khó a.
Mà đã tiếp xúc thì sao? Lẽ nào Lạc Lâm nàng im lặng mãi được?
Có những thứ cần phải nói và cần phải hỏi đấy.
Mà khi đã nói và đã hỏi thì sao? Là cần xưng hô.
Mà khi phải xưng hô thì cũng đồng nghĩa là... Hai tiếng “sư phụ” buộc phải thêm vào.
Cố tình lược đi?
Lạc Lâm nàng đâu phải chưa từng. Nàng làm rồi. Làm nhiều là khác. Thế nhưng là, mỗi lần nàng cố tình lược bỏ như vậy thì Thi Quỷ kia cũng sẽ cố tình coi như không nghe không biết, từ đầu đến cuối đều xem nàng như không khí.
Hành vi của hắn gọi là gì? Rành rành là nhất quyết bắt ép nàng phải gọi “sư phụ” mới chịu ư hử a.
Hết cách, vì nhu cầu, vì tu luyện, vì giải quyết họa ngầm, vì mạng sống, Lạc Lâm nàng đành phải cắn răng mở miệng mà gọi hai tiếng “sư phụ”.
Thế đấy, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba, có lần thứ ba thì sẽ có lần thứ tư, rồi lần thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám,... Cuối cùng, chẳng biết là sau bao nhiêu lần bất đắc dĩ, bao nhiêu lần miễn cưỡng, bao nhiêu lần gượng ép, rốt cuộc thì không rõ từ khi nào Lạc Lâm nàng đã quen thuộc với hai tiếng “sư phụ” kia...
Từ khó khăn, miễn cưỡng, đến hôm nay, hai tiếng “sư phụ” đã trở nên rất đỗi tự nhiên với nàng và sâu bên trong tiềm thức, nàng đã chẳng còn bài xích nó như trước nữa.
Mà đâu chỉ nó - hai tiếng “sư phụ” kia, đối với Thi Quỷ cũng là như thế. Thiện cảm mà nàng dành cho hắn đã tăng lên rất nhiều. Minh chứng là lời nói cùng nụ cười tươi rói trên mặt nàng hiện giờ đây. Tất cả chúng đều là dành cho Thi Quỷ...
...
“Hì hì...”.
Trên mặt tiếu ý vẫn nồng đậm như cũ, Lạc Lâm hướng Thi Quỷ đề nghị:
“Tiểu Quỷ sư phụ, chúng ta tổ chức ăn mừng đi”.
“Tổ chức ăn mừng?”. - Tương tự vừa rồi, Thi Quỷ vẫn tỏ ra khá hờ hững - “Ăn mừng cái gì?”.
“Tiểu Quỷ sư phụ, sao ngươi chậm tiêu vậy. Hôm nay người ta vừa đột phá a. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, ta đã có thể từ Linh châu đệ nhất trọng tăng lên thành Linh châu đệ tam trọng, tiến bộ phải gọi là... Vô cùng thần tốc”.
Nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng xong, Lạc Lâm ngưng trong vài giây rồi lại tiếp tục: “Tiểu Quỷ sư phụ, ta đây tiến bộ mau chóng như thế, hôm nay lại vừa đột phá, vì vậy nên chúng ta phải ăn mừng, xem như là kỷ niệm một chút”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...