Âm thầm cắn răng, Thi Quỷ một lần nữa vận hành linh lực.
Thần sắc âm trầm, hắn nâng cánh tay lên, những ngón tay từ từ xòe rộng.
Chợt, từ trong lòng bàn tay, một tia lam quang bay ra. Để rồi sau đó...
“Oành!”.
Nổ tung và tan biến. Tia lam quang kia, nó đã chẳng còn sau đó nữa.
Tại sao lại như vậy? Băng Ngưng còn chưa kịp hình thành đã lại tan biến, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Câu trả lời nằm ở Nghinh Tử. Nàng vốn ở đây và hiện cũng đã ra mặt. Vừa rồi, chính nàng đã phá hỏng thần thông của Thi Quỷ.
Khỏi phải nói, đối với hành động phá hoại này của Nghinh Tử nàng, Thi Quỷ hiển nhiên là không thể nào thoải mái được. Trái lại, hắn đang khá là khó chịu. Từ sáng giờ tập luyện mãi mà vẫn chưa đạt tới ba mươi thước Băng Ngưng đã đủ khiến hắn cảm thấy phiền muộn rồi. Vậy mà nay lại còn bị người nhảy ra phá hoại...
Gương mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ, Thi Quỷ nhìn Nghinh Tử vừa hiện thân, hỏi:
“Nghinh Tử, ngươi làm gì vậy?”.
Đáp lại là sự im lặng. Nghinh Tử, nàng không nói gì cả.
Trước thái độ lặng im của nàng, Thi Quỷ vốn đã phiền thì nay lại càng thêm phiền. Thay vì sự ôn hòa xen lẫn một chút dịu dàng thường thấy thì ánh mắt Thi Quỷ dành cho nàng đã lại tăng thêm vài tia lạnh nhạt.
“Nghinh Tử, ta phải tu luyện, ngươi hãy...”.
Mới nói được bấy nhiêu thì Thi Quỷ liền biến sắc, lời vừa ra tới miệng phải lập tức nuốt trở vào.
Ngay trước mặt hắn, một mũi băng thứ vừa mới lao đến. Bằng một tốc độ cực nhanh!
Chẳng kịp nghĩ nhiều, Thi Quỷ lập tức điều động linh lực, đánh ra thần thông mà hắn quen thuộc nhất hai ngày nay: Băng Ngưng.
“Crắc...”.
...
Chuyển ánh mắt từ ngọn băng thứ hiện đã bị Băng Ngưng giam cầm sang người Nghinh Tử, Thi Quỷ chất vấn:
“Nghinh Tử, ngươi đây là ý gì?”.
Trong lòng hắn nhất thời vẫn còn chưa thể hiểu được việc làm của Nghinh Tử. Hắn không rõ tại sao nàng lại đột nhiên tấn công mình. Phải, ngọn băng thứ vừa rồi đích thị là do chính tay nàng đã phóng ra.
Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Nghinh Tử hồi âm, Thi Quỷ đành phải tiếp tục lên tiếng:
“Nghinh Tử, ngươi không...”.
Lại một lần nữa câu nói của Thi Quỷ đã bị đánh gãy.
Phía đối diện, Nghinh đã lại tiếp tục ra tay.
Là thế đấy. Nàng không phải không trả lời mà là trả lời bằng hành động.
Rất trực tiếp, cũng rất dứt khoát, băng thứ lại tiếp tục được nàng thi triển. Nhưng là, thay vì chỉ một ngọn như trước thì lần này, số lượng băng thứ phóng ra đã tăng lên gấp chục lần có dư.
Dài ngắn khác nhau, to nhỏ bất đồng, tất thảy gộp lại là mười ba ngọn. Giờ phút này, chúng đang đồng loạt lao thẳng đến chỗ của Thi Quỷ.
Bất đắc dĩ, Thi Quỷ chẳng còn cách nào khác đành điều động linh lực để đối kháng.
Những ngọn băng thứ đang bay tới đây của Nghinh Tử, dù là lực lượng ẩn chứa hay tốc độ phóng đi cũng đều đã tăng lên nhiều so với trước, đối mặt với nó Thi Quỷ thật là không dám khinh suất. Dựa vào thái độ của Nghinh Tử lúc này, có trời mới biết nàng sẽ làm gì. Thi Quỷ hắn cũng chỉ có một cái mạng mà thôi.
Mong đợi ở người chi bằng tự trông vào mình!
Mắt lộ hàn quang, Thi Quỷ giơ tay đánh ra một chưởng.
Băng Ngưng tái hiện!
“Crắc...”.
“... Crắc... Ắc...”.
Hệt như cũ, mười ba ngọn băng thứ của Nghinh Tử lại bị giam cầm. Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đấy. Sau khi hoàn tất quá trình ngăn chặn băng thứ, Thi Quỷ đã lập tức chuyển từ phòng thủ sang công kích.
Thần niệm khẽ động, hắn chỉ tay về trước đánh ra một đạo pháp quyết, đồng thời miệng hô:
“Đi!”.
“Crắc...”.
Lời hô của Thi Quỷ vừa dứt thì ngay tức khắc, Băng Ngưng bỗng đột nhiên vỡ ra thành nhiều mảnh, kế đấy thì cùng với mười ba ngọn băng thứ vừa bị giam cầm trước đó đồng loạt chuyển hướng đánh về phía Nghinh Tử.
Thi Quỷ, hắn đã bắt đầu phản công.
Nhưng nó có ích sao?
Câu trả lời rất nhanh đã được Nghinh Tử đưa ra.
Mặt không biểu tình, nàng nâng tay rồi xòe rộng.
Mặc dù động tác của nàng rất nhẹ nhàng, rất tùy tiện, thế nhưng hiệu quả mà nó mang lại thì... Thật là tốt lắm.
Mười ba ngọn băng thứ, hàng trăm mảnh vỡ Băng Ngưng, trong nháy mắt, toàn bộ đều đã rơi vào trạng thái bất động, một li thậm chí còn chẳng nhích thêm được.
Đây chính là chênh lệch. Linh châu đệ bát trọng và Linh anh đệ tứ trọng, khoảng cách này, nó thật sự là quá lớn để có thể vượt qua được. Kể cả đối tượng có là Thi Quỷ, một kẻ nắm giữ ký ức, tu luyện công pháp của thần nhân đi chăng nữa cũng là không thể.
Đạo lý ấy, Thi Quỷ tất nhiên cũng thừa trí thông minh để hiểu được. Đối với hắn thì ở thời điểm hiện tại, chân nhân cảnh vẫn là một bức tường mà hân chẳng thể vượt qua hay là xuyên phá được. Đấu cùng nhân vật cấp bạc này, thiệt thòi cuối cùng cũng chỉ là hắn mà thôi.
Nhưng... Thi Quỷ hắn muốn đấu sao?
Từ nãy giờ hắn là bị bức phải ra tay đấy!
Thi Quỷ hắn hiểu đánh với chân nhân là lấy trứng chọi đá, tự đâm đầu vào bức tường kiên cố kia. Nhưng nếu hắn không xuất thủ thì lẽ nào đứng im mặc cho người đánh?
Còn có thể đánh thì phải đánh. Đứng yên chịu trận không phải phong cách của Thi Quỷ hắn.
Huống hồ... Ai biết được nếu hắn lựa chọn buông tay thì Nghinh Tử kia có chịu lưu tình hay không? Rủi nàng ta nhất thời “sơ suất” đem băng thứ bắn xuyên qua người hắn mấy nhát thì sao?
Đối với Nghinh Tử, Thi Quỷ hắn thật là cũng chẳng hiểu biết lắm đâu. Nhất là với trạng thái hiện giờ, khi mà ngay đến một câu, ngay đến một chữ nàng đều không hồi âm đáp lại.
Sự im lặng của nàng, nó khiến Thi Quỷ cảm thấy khó lường.
Tóm lại, dù nghĩ thế nào thì phản kháng, ngăn chặn vẫn là tốt nhất. Chí ít thì nó vẫn tốt hơn là đứng khoanh tay chịu trận mặc người chém giết...
Với tâm lý cẩn trọng, Thi Quỷ cấp tốc đem linh lực điều động chuẩn bị nghênh đón đòn công kích tiếp theo mà Nghinh Tử sắp đánh ra.
Cũng chẳng để hắn phải chờ đợi lâu, bên kia, dưới sự thao túng của Nghinh Tử, hàng trăm mảnh vỡ Băng Ngưng cùng mười ba ngọn băng thứ đồng loạt quay đầu, nhất tề lao về phía Thi Quỷ.
Băng Ngưng!
“Crắc... Rắc...”.
Không ngoài ý muốn của Thi Quỷ, lần này hắn lại thành công trong việc đem công kích của Nghinh Tử hóa giải.
Chỉ là sau đó...
Tại thời điểm hắn vừa hoàn thành Băng Ngưng phía trước xong thì từ sau lưng hắn, một đòn công kích khác đã lại được xuất ra. Nghinh Tử, nàng đã chuyển dời vị trí.
Không ổn!
Trong lòng run lên, Thi Quỷ nào dám chậm trễ, vội vàng đề thăng linh lực, dùng tốc độ nhanh nhất có thể tránh đi.
“Oành!”.
“Oành!”.
Hai tiếng nổ, một trước một sau, tiếng này chưa hết tiếng khác đã lại vang lên. Đúng ngay vị trí mà Thi Quỷ vừa dời đi, một cái hố sâu đã vừa mới được tạo thành.
Xem ra Nghinh Tử không hề có ý định nương tay. Mặc dù nàng chưa xuất sử ra chân chính thực lực của mình, tuy nhiên, thiết nghĩ chỉ với bấy nhiêu lực lượng của hiện tại thì cũng đủ để đánh cho Thi Quỷ lên bờ xuống ruộng rồi.
“Nghinh Tử, ngươi rốt cuộc là đang muốn làm gì vậy?!”.
Nếu nói lúc này trong lòng Thi Quỷ không có chút tức giận nào thì khẳng định là nói dối. Thật ra thì hắn đã. Câu nói lớn tiếng vừa rồi chính là sự biểu thị rõ ràng nhất.
Tiếc rằng... Nghinh Tử lại coi như chưa hay chưa biết, thay vì hồi đáp, thay vì dừng lại thì nàng đã tiếp tục tấn công.
Như cũ vẫn là băng thứ, nhưng so với hai lần trước thì băng thứ lần này, số lượng của nó đã tăng lên thành hai mươi sáu ngọn!
Một chữ không ra, một câu không nói, Nghinh Tử chỉ tay thẳng hướng Thi Quỷ.
Theo đó, hai mươi sáu ngọn băng thứ ẩn ẩn linh quang cũng tức thì lao đi.
“Chết tiệt!”.
Biết đã khó tránh được, Thi Quỷ thầm cắn răng cấp tốc thi triển thần thông ngăn chặn.
Băng Ngưng!
“Oành!”.
“Oành...!”.
“Crắc... Ắc...”.
Thêm một lần nữa Thi Quỷ đã ngăn chặn thành công. Tuy nhiên, khác với hai lần trước, lần này, sau khi đem hai mươi sáu ngọn băng thứ của Nghinh Tử giam cầm xong thì chính Băng Ngưng của Thi Quỷ cũng đã xuất hiện vết nứt. Có vẻ như là bị lực lượng ẩn chứa bên trong các ngọn băng thứ tác động.
Chẳng nghi ngờ gì nữa, Nghinh Tử rõ ràng là đã gia tăng lực lượng cho từng ngọn băng thứ của mình.
Mọi thứ đang dần trở nên khó khăn hơn với Thi Quỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...