...
Nhanh chóng, nhưng cũng rất nhẹ nhàng, Lạc Lâm đi trước, Thác Đán theo sau, hai người âm thầm tiến vào bên trong căn nhà.
Đã quen thuộc đường đi nước bước nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì Lạc Lâm đã mò đến bên giường, nơi Thi Quỷ đang nằm tịnh dưỡng.
“Lạc Lâm, chính là hắn hả?”. - Phía sau vừa tiến lại, Thác Đán chỉ Thi Quỷ trên giường, thấp giọng hỏi.
“Ừ”. - Kế bên, Lạc Lâm cũng trả lời khe khẽ - “Chính là tên Tiểu Quỷ đã cắn ta, khiến cho đủ thứ chuyện xảy ra. Chuyện ngươi bị tỷ tỷ ta cưỡng ép rời đi, xét ra căn nguyên cũng là do hắn a”.
Thấy vẫn chưa đủ, nàng lại bổ sung thêm: “Tóm lại thì tất cả mọi việc, hết thảy tội lỗi đều là do cái tên Tiểu Quỷ này gây ra cả. Hắn là đầu sỏ của mọi tội ác, vậy nên bây giờ chúng ta cần phải thay trời hành đạo”.
“Lạc Lâm, nói vậy hình như... Hình như hơi quá...”.
“Không quá không quá. Thác Đán, đối với loại người này ngươi tuyệt đối không thể mềm lòng... Được rồi, ngươi cứ đứng yên đó đi, hãy xem ta xử lý hắn...”.
Một tay gạt Thác Đán lui lại một chút trong khi tay còn lại thì rút ra thanh trủy thủ vẫn luôn giữ hờ trong người, Lạc Lâm cúi người xuống.
Giữ lấy chiếc mũi của Thi Quỷ, nàng hung hăng buông một câu trước khi phán quyết:
“Tiểu Quỷ, lần này ngươi chết chắc rồi!”.
Lời vừa ra hết cũng là lúc trủy thủ trong tay nàng bắt đầu cắt qua!
“Soạt!”.
...
Thứ âm thanh vừa khe khẽ cất lên kia, nó không phải phát ra từ chiếc mũi bị cắt đứt của Thi Quỷ. Đơn giản là bởi vẫn chưa có cái mũi nào bị cắt hết. Thứ âm thanh đó, nó vang lên từ cánh tay của Lạc Lâm, hay đúng hơn là từ sự va chạm giữa cánh tay Lạc Lâm và một bàn tay khác.
Bàn tay này, nó trắng và thon lắm, so với Lạc Lâm thì đẹp chẳng kém. Duy chỉ có một điểm không hoàn mỹ là nó lại không có chút sinh khí nào cả. Y như tay của người chết vậy.
Nhìn nó - bàn tay đang giữ chặt cánh tay mình, trong lòng Lạc Lâm bất giác hô lên:
“Thôi xong...”.
Nàng biết là mình lại vừa thất bại nữa rồi. Chủ nhân của bàn tay kia, nàng khỏi nhìn cũng đoán được là ai.
Ẩn sau chiếc mũ trùm đầu, Lạc Lâm cười mà như mếu, xoay đầu nhìn về bên phải, mở miệng:
“Nghinh Tử tỷ, sao mới đi mà đã về rồi?”.
“Đừng động đến hắn”. - Giọng khàn đục, Nghinh Tử nói, cũng đồng thời là yêu cầu.
Đối với yêu cầu này của nàng, Lạc Lâm biết trước mắt tốt hơn hết là không nên từ chối, thế nên liền đáp ứng ngay:
“Muội biết rồi, sẽ không động đến nữa”.
Liếc xuống cánh tay còn đang bị giữ chặt, nàng nói tiếp: “Ừm, Nghinh Tử tỷ, tỷ có thể buông tay muội ra không...”.
...
“Cảm ơn Nghinh Tử tỷ”. - Mắt thấy cánh tay đã vừa được trả tự do, Lạc Lâm tức thì đem nó rút về, không quên lễ phép cảm tạ.
Kế đấy, nàng cúi đầu lần nữa, vừa kéo Thác Đán lui lại vừa nói: “Nghinh Tử tỷ, trời đã chẳng còn sớm, muội không làm phiền tỷ nghỉ ngơi nữa. Muội xin phép...”.
Nói tới đó, Lạc Lâm liền quay đầu, khẩn trương điều động linh lực kéo Thác Đán chạy ra ngoài, phóng người bay đi.
Trong dạ nàng, nó thực là có chút bất an. Nàng cảm thấy mình nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Nhưng thật chẳng may, ý định “cao chạy xa bay” kia của nàng, nó đã vấp phải trở ngại. Một trở ngại rất lớn.
Khác với ban sáng, lần này Nghinh Tử đã không dễ dàng cho qua nữa. Linh lực trong người cấp tốc được điều động, nàng giơ tay chỉ về phía hai thân ảnh vừa mới bay lên.
Ngay tức thì, từ ngón tay nàng, một tia sáng màu bạc bay ra, trong nháy mắt đã tiếp cận hai người Lạc Lâm.
“Không ổn!”.
Cảm nhận được nguy hiểm, trong lòng Lạc Lâm và Thác Đán chẳng hẹn mà cùng hô lên. Bằng tất cả khả năng của mình, cả hai vội vã đề thăng linh lực hòng trốn thoát.
Chỉ là... Các nàng có thể thoát được sao?
Chân nhân cảnh giới thứ năm: Linh anh đệ ngũ trọng còn dễ dàng bị Nghinh Tử vượt cấp diệt sát thì hai tiểu tu sĩ Linh châu đệ nhất trọng như các nàng lại có nghĩa lý gì?
Muốn trốn căn bản là chuyện viễn vong.
Và thực tế, mọi thứ đã xảy ra như những gì nó phải. Tia sáng màu bạc do Nghinh Tử đánh ra kia, sau khi phân tách ra làm hai phần, một chút trở ngại còn không có thì đã trực tiếp đánh lên người Lạc Lâm và Thác Đán, triệt để đem lực lượng cũng như năng lực hành động của các nàng giam cầm.
Thế là một kết quả tất yếu xảy ra: Từ trên không trung, các nàng lập tức rơi xuống hồ nước bên dưới. Điều đáng nói ở đây là, sau khi rơi xuống, các nàng đã không còn ngoi lên được nữa. Thay vào đó, thân thể các nàng đang nhanh chóng chìm sâu xuống đáy hồ.
Năng lực hành động của các nàng đã bị Nghinh Tử vô hiệu hóa rồi. Giờ phút này, các nàng không thể cử động được nữa...
Từng chút, từng chút, Lạc Lâm cùng Thác Đán, theo thời gian trôi qua, hai người các nàng càng lúc càng chìm sâu xuống dưới.
Tuy nhiên, cũng chỉ là tạm thời. Bởi vì một lúc sau thì sự trói buộc của Nghinh Tử trên người các nàng đã dần được cởi bỏ. Rõ ràng đây chỉ là một sự cảnh cáo chứ không phải cố tâm trừng phạt cái gì. Nghinh Tử, xét ra thì nàng đã rất nhẹ tay rồi.
Dẫu vậy, sự nhẹ tay này của nàng, đối với kẻ phải hứng chịu thì các nàng lại không cảm thấy như vậy. Thác Đán còn đỡ, cô bé hơi sợ hãi một chút thôi; Riêng phần Lạc Lâm...
“Hu hu...”.
“... Hu hu...”.
... Nàng đã và hiện vẫn đang khóc òa lên.
“Lạc Lâm! Ngươi sao rồi?”. - Trên bờ hồ, Thác Đán thấy người bằng hữu tốt nhất của mình vừa được kéo lên liền khóc nức nở thì cũng đè nén sợ hãi trong lòng xuống, quan tâm hỏi han.
Nhưng thứ đáp lại nàng như cũ vẫn chỉ là tiếng khóc đứt quãng xen lẫn tiếng ho của Lạc Lâm.
“Hu hu... Khục... Hu hu...”.
“Khục khục... Hu...”.
...
...
Cơn khóc của Lạc Lâm hiện đã dứt. Nàng và Thác Đán, cả hai đã sớm rời đi. Hồ Nghinh Tiên lại lần nữa chìm vào trong đêm trường tĩnh mịch.
Bên trong căn nhà nhỏ, thay vì trên chiếc ghế, bên cạnh cửa sổ như thường lệ thì lúc này vị trí của Nghinh Tử lại là nơi giường. Nàng đang ngồi đấy, nhưng không phải chỉ đơn thuần để ngắm mà còn để làm nữa.
Một cách nhẹ nhàng, nàng đưa tay đặt lên người Thi Quỷ, tiếp đến thì chậm rãi đem quần áo hắn cởi ra. Kể cả lớp vải dùng để băng bó vết thương cũng là như vậy. Cởi hết.
Theo đó, những mảng da thịt cũng từ từ hé lộ.
Động tác ngưng lại, Nghinh Tử ngập ngừng di chuyển những ngón tay. Bắt đầu từ ngực, nàng đưa dần xuống dưới, quanh co trái phải một hồi, sau cùng thì dừng ở bụng dưới, cách rốn tầm bằng một ngón chân.
Giữ nguyên một lúc, rồi chẳng biết nghĩ gì, Nghinh Tử dần thu tay lại.
“Ngươi... Đã rất khổ sao?”.
Sau một câu khàn đục khe khẽ, nàng dời ánh mắt từ Thi Quỷ sang một chiếc lọ nhỏ màu xanh đặt gần đó rồi vươn tay cầm lên.
Rất nhanh, nắp lọ được mở ra. Từ bên trong lọ, Nghinh Tử đổ vào lòng bàn tay một thứ chất lỏng sền sệt, trăng trắng. Kế đấy, nàng đặt bàn tay nọ lên người Thi Quỷ, đều đặn thoa thuốc.
Từ đầu tới chân, từ trước ra sau, trên người Thi Quỷ, phàm là những nơi bị thương tổn, bất kể ít hay nhiều, nông hay sâu thì đều được bàn tay mềm mại của nàng chạm qua.
Tất nhiên cũng chỉ là thoa thuốc. Sự đụng chạm da thịt này, thiết nghĩ nó bất quá tựa làn gió nhẹ thổi qua, khẽ nghịch mái tóc rồi vội vàng tan đi vậy thôi...
...
...
Hôm sau.
Ngày dài qua đi, mặt trời mọc rồi mặt trời lại lặn, bóng tối hôm qua hôm nay lại hiện.
Giờ này phút này, bóng tối đã lại bao trùm khắp nẻo vùng đất Đại La, Nghinh Tiên Hồ dĩ nhiên cũng là như thế.
Mà, đâu chỉ ngày đêm, đâu chỉ màu sắc, cảnh vật, con người hôm qua hôm nay cũng vẫn y hệt.
Bên trong căn nhà nhỏ, Thi Quỷ vẫn còn đang hôn mê trên giường, trong khi đó, Nghinh Tử thì như cũ vẫn lặng lẽ trông coi và chăm sóc hắn. So với hôm qua thì thật chẳng có gì khác biệt.
Bên trong là thế, còn bên ngoài... Cũng là y hệt.
Hiện giờ, phía sau hàng liễu, Lạc Lâm và Thác Đán, hai người lại đang ẩn nấp.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...