“Kẻ đứng dưới hiên không thể không cúi đầu”, câu nói này quả rất hợp với Thi Quỷ hiện giờ. Không chỉ hàm ý bên trong mà cả hình thức bên ngoài đều là như vậy. Chỗ hắn đang ở, nơi hắn đang chờ, nó vốn là nhà của Ma Thi kia đấy. Tại chỗ này, khi mà Ma Thi kia mới là người duy nhất sẽ định đoạt mọi thứ thì hắn có thể làm được gì chứ. Ngoan ngoãn cũng là bất đắc dĩ...
Phải, hiện tại thì cũng chỉ đành như vậy. Hắn phải chấp nhận nó dù có nguyện ý hay không. Nhưng chí ít, với mức độ này thì hắn vẫn tiếp thu được. Nói sao hắn cũng từng nếm qua khá nhiều đau khổ từ khi tới đây, dưới tay Lạc Mai Tiên kia, nay chỉ đơn thuần bị sai đi làm chút chuyện, so ra thì vẫn còn rất tốt.
Thành thật, đối với cách cư xử của Nghinh Tử dành cho mình, bản thân Thi Quỷ chẳng thấy có gì là quá đáng. Hai ngày qua và luôn cả hôm nay, từ sáng đến giờ, nàng vẫn chưa làm khó dễ gì hắn cả. Ngoại trừ chuyện quyển sách bám đầy bụi ban nãy thì giữa hắn và nàng vẫn chưa xảy ra sự va chạm nào. Hắn không thích nàng hết thảy là bởi hành vi khác người của nàng thôi. Nó gây khó khăn cho hắn trong việc tìm hiểu và nắm bắt. Mà thực tế thì... Hắn đã chẳng thể nắm bắt hay tìm hiểu được cái gì về con người nàng cả.
Nghinh Tử, nàng cứ như một tảng đá, một bức tượng, một bộ tử thi trơ trơ trước mặt hắn vậy. Quả thực là càng nhìn càng không thoải mái.
Nhưng dù cho hắn có thoải thoải mái hay không thì cũng bằng thừa. Nghinh Tử, nàng vốn đâu cần phải hiểu cho hắn chứ. Nàng và hắn, cả hai đã và vẫn sẽ tiếp tục ở cùng nhau tại nơi biệt lập, bên trong căn nhà nhỏ này thêm một thời gian nữa, ít nhất là cho tới khi có sự sắp xếp mới từ Lạc Mai Tiên. Nói cách khác, cả hai sẽ còn chạm mặt nhau dài dài.
“Trời đúng là biết trêu người mà”.
Trong lòng thầm than khẽ, Thi Quỷ nhẹ lắc đầu rồi lại tiếp tục chuyên tâm vào công việc sửa chữa của mình, từ đầu đến cuối đều chẳng buồn liếc qua Nghinh Tử một lần, bất kể nàng hiện đang đứng ngay kế bên quan sát đi chăng nữa.
Cần gì chứ. Cái bộ dạng thất hồn lạc phách kia, hai ngày qua hắn đã nhìn đủ rồi. Nói dễ nghe một chút là vô vị, còn khó nghe một chút thì là khó ưa.
Đúng như thế đấy. Thi Quỷ, hắn hoàn toàn không có tí thiện cảm nào với Nghinh Tử cả, bất kể nàng có tử tế hơn Lạc Mai Tiên gấp chục lần thì cảm xúc vẫn chỉ bấy nhiêu thôi.
...
Thời gian từng chút trôi xuôi, dưới ánh mắt vô hồn, dưới cái nhìn mà có cũng như không của Nghinh Tử, Thi Quỷ lần lượt thực hiện các công đoạn cần thiết trước khi tiến hành lắp đặt.
Đo đạc, cắt gỗ, làm sạch, đóng khung, cắt giấy,..., mỗi một công đoạn đều được hắn thực hiện và hoàn thành rất mau chóng.
Hắn làm một cách qua loa sơ sài sao?
Nếu nghĩ vậy thì thật sai lầm. Bởi thực tế, mọi việc đã diễn ra theo chiều ngược lại. Thi Quỷ, hắn đã rất nghiêm túc. Ở mỗi công đoạn kia, bất kể là với gỗ hay giấy thì hắn đều gia công tỉ mỉ. Cứ nhìn vào thành phẩm hắn đã làm ra liền biết, chúng không chỉ vừa vặn mà hình dáng còn khá là mượt mà, sáng sủa, tuy chưa đủ để gọi là hoàn mỹ nhưng so với tiêu chuẩn bình thường thì thiết nghĩ cũng đã có thừa.
Thi Quỷ, hắn quả thực đã có tư cách để tự nhận mình là một thợ mộc, dĩ nhiên nếu hắn thích cái danh tự ấy.
Nhưng dám cá là hắn sẽ không yêu thích gì nó đâu. Khẳng định. Không phải bây giờ mà đã từ rất lâu rồi, thời điểm hắn vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đời, những năm tháng còn sống tại Yêu Tông thì chí nguyện của hắn đã ở rất cao. Hắn muốn tự do bay lượn trên bầu trời chứ không phải làm một kẻ tầm thường, một con vịt nước chỉ biết chúi đầu xuống nước, cả đời cũng chẳng thể bay lên được.
Trước là thế, hắn không muốn; Còn bây giờ, hắn lại càng không... Hắn đã mất đi rất nhiều, những thứ mà sẽ chẳng cách nào hắn còn tìm lại được nữa. Mục đích sống của hắn giờ đây, nó dường như đã triệt để che đi tất cả mọi điều tầm thường và giản dị. Thứ hắn hướng đến, việc hắn phải làm, chúng ở quá cao. Cao tới nỗi khiến hắn chỉ biết bay lên mà không thể nhìn xuống...
Cũng giống như lúc này, dù cho hắn chăm chú bao nhiêu, tỉ mỉ cỡ nào thì rốt cuộc... Vô nghĩa vẫn hoàn vô nghĩa. Nói gì khắc ghi, e ngay đến một chút cảm nhận hắn còn chẳng có.
Hắn làm chỉ vì hắn được yêu cầu, và cần phải, thế thôi.
Là vậy đấy, một thứ vô nghĩa, một việc làm vô nghĩa. Trong mắt Thi Quỷ thì tất cả chỉ dừng lại ở bấy nhiêu.
Nhưng, ai thèm quan tâm chứ?
Ít nhất thì người đó không phải là Nghinh Tử - kẻ vẫn đang dùng đôi mắt vô hồn để quan sát công việc của hắn. Có lẽ với nàng, so với hắn thì cánh cửa sắp được sửa sang lại kia còn đáng để bận lòng hơn nhiều.
...
Năm phút nữa đã lại trôi qua.
Bên ngoài hành lang, Nghinh Tử thì vẫn như cũ, lặng im đứng nhìn; Riêng phần Thi Quỷ, hắn đang tiến hành lắp đặt, đem cánh cửa vừa mới sửa xong trả về chỗ cũ.
Rất nhanh, công việc hoàn thành.
Đem tay phủi sạch, Thi Quỷ xoay người, mắt nhìn Nghinh Tử, nói: “Ta sửa xong rồi”.
Dừng trong giây lát, hắn nói tiếp: “Bây giờ ta có thể tiếp tục việc đọc sách của mình rồi chứ?”.
Một câu hỏi, nhưng cũng chỉ là hình thức lấy lệ. Bởi vì câu trả lời Thi Quỷ hắn vốn dĩ đã đoán được.
Im lặng, như cũ vẫn là im lặng.
“Thật không biết ta đang ở với người hay là đang ở với một xác chết nữa”.
Vô vị thầm buông một câu, Thi Quỷ chẳng buồn nhìn Nghinh Tử nữa, lập tức chuyển dời ánh mắt, một đường đi thẳng tới cửa lớn rồi bước vào bên trong, tiến tới góc tường phía tây, vươn tay cầm lên quyển sách mà mình đã bỏ lại trước đó, lần nữa đem nó mở ra.
Còn một mình bên ngoài hành lang, Nghinh Tử đứng nhìn cánh cửa vừa được lắp vào, sau khoảng một phút thì cũng nối gót Thi Quỷ đi vào bên trong căn nhà. Và giống như hắn, nàng lại trở về với chiếc ghế đặt cạnh khung cửa của mình, từ tốn ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn qua chỗ hắn.
Cứ thế, kẻ chăm chú đọc sách, người lặng lẽ ngồi xem, Nghinh Tử và Thi Quỷ, mỗi người ai làm việc nấy, chẳng ai mở miệng nói với ai câu nào...
Bầu không khí trầm lặng ấy, nó đã kéo dài rất lâu, từ giữa sáng cho đến trưa, từ trưa cho đến xế, rồi từ xế cho đến chiều, toàn bộ trước sau đều thủy chung như nhất, chẳng một lời nói nào được cất lên, dù là nhỏ nhất.
Có, chỉ là âm thanh của những trang sách được lật sang rồi khép lại, là tiếng bước chân chuyển mình của Thi Quỷ, là tiếng gió khe khẽ ghé qua, chợt đến rồi cũng chợt đi trong thoáng chốc...
Nhẹ nhàng, thầm lặng và bình yên đến lạ...
Tiếc thay, cảnh vật dẫu yên bình tới đâu đi nữa cũng vô dụng. Ở đây, trong căn nhà này, Nghinh Tử lẫn Thi Quỷ, làm gì có ai trong hai người là thật sự để tâm đâu. Cảnh vật... Cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở cảnh vật vậy thôi, chẳng thể thay đổi được lòng người. Nhất là khi đấy lại còn là những con người mà nếu xét theo tiêu chuẩn bình thường, ở khía cạnh nào đó thì... Họ lại quá khác người.
...
...
Lúc này, trời đã vào đêm. Cũng qua một lúc rồi. Bên trong căn nhà nhỏ, những ngọn đèn đã được thắp lên. Thú thật thì chúng không đẹp đẽ gì lắm, bất quá chỉ là thứ ánh sáng màu vàng mờ đục, đến độ còn chẳng đủ để nhìn rõ vật dụng xung quanh.
Những ngọn đèn nọ, chúng tất nhiên không phải thứ gì quý giá, hoàn toàn ngược lại, chúng rất rẻ tiền, tới mức dù là người nghèo nhất ở Đại La Thành này cũng dư dả để thắp thâu đêm suốt sáng.
Khỏi phải nghĩ, so với thân phận chân nhân Linh anh cảnh của Nghinh Tử thì điều kiện thế này, nó quả không hề tương xứng một tí nào cả. Một viên dạ minh châu thậm chí còn chẳng được đính lên mà phải dùng mỡ ma thú làm đèn, hai chữ “giản dị” e đã không còn đủ để hình dung nữa rồi.
Nếu là lúc khác, với một người khác, Thi Quỷ ít nhiều cũng sẽ sinh ra chút cảm giác khác lạ, tuy nhiên, trong trường hợp này, khi đối tượng là Nghinh Tử thì...
“Cũng bình thường”. Đó sẽ đánh giá của hắn.
Dẫu sao thì nàng cũng là quái nhân, hành vi khác người một chút lại có gì lạ chứ.
Nếu như có điều gì kỳ lạ, vậy thì đó sẽ không phải khi nàng làm ra một việc khác người mà là khi nàng làm ra một việc “giống người” kia. Ví như... Điều mà nàng hiện đang làm.
Đàn. Nàng đang gảy đàn.
Với kill như Naruto sẽ tái hiện trong #11435, main trầm ổn, PK kịch liệt, câu văn tốt, EDIT kỹ, đã Ful
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...