Trong bộ đồ bó sát nọ, nàng chậm rãi bước về phía Thi Quỷ.
“Cộp cộp...”.
“... Cộp cộp...”.
Bước chân rất nhanh đã ngừng lại, thế nhưng Lạc Mai Tiên, nàng lại chẳng hề mở miệng nói gì cả. Thay vì nói thì nàng chỉ đứng trước mặt Thi Quỷ, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ta nghĩ ngươi hẳn có điều muốn hỏi”.
Ánh mắt chớp động, Lạc Mai Tiên sau cùng cũng lên tiếng:
“Thi Quỷ, là tu vi của ngươi đã tăng tiến hay là nói ta đã nhìn lầm?”.
Đã lường trước đối phương sẽ có nghi hoặc khi chứng kiến tình trạng của mình hiện giờ, thế nên Thi Quỷ cũng không lấy gì làm ngoài ý muốn. Gương mặt bình thản, hắn đáp:
“Ngươi không nhìn lầm, tu vi của ta quả thực là đã sắp đột phá”.
“Sắp đột phá sao?”.
Lạc Mai Tiên chẳng biểu lộ gì, tiếp tục dò xét: “Thi Quỷ, nếu ta nhớ không sai thì cách đây mấy ngày, lần gần nhất ta ghé qua, lúc đó tu vi của ngươi vẫn mới chỉ ở mức Linh châu đệ lục trọng sơ kỳ. Vài hôm không gặp thì đã đề thăng lên thành Linh châu đệ lục trọng đỉnh phong... Thi Quỷ ngươi thật là biết cách làm người khác ngạc nhiên đấy”.
...
Đợi một lúc vẫn chưa thấy Thi Quỷ có dấu hiệu nào là sẽ hồi đáp, thần sắc Lạc Mai Tiên không khỏi trầm xuống. Đôi mắt màu tím hơi híp lại, bất thình lình, nàng đề thăng khí tức, uy áp kéo theo một đường, đi thẳng về phía đối diện.
Trước uy áp của chân nhân Linh anh đệ tứ trọng, Thi Quỷ thừa hiểu với tu vi Linh châu đệ lục trọng của mình là tuyệt đối chẳng thể nào kháng cự lại được, vậy nên ngoài việc điều động linh lực hộ thể ra thì hắn cũng không tốn công chống đỡ làm gì.
Thế là một kết quả tất yếu xảy ra: Cả người hắn bị đánh bay lên vách tường, ngay tức khắc...
“Bịch!”.
Ngó xem kẻ nào đó vừa từ vách tường rơi xuống nền đá, Lạc Mai Tiên lạnh giọng:
“Thi Quỷ, tốt nhất nên thành thật một chút! Lạc Mai Tiên ta không phải người giàu lòng kiên nhẫn lắm đâu!”.
Chỉnh lại tư thế, Thi Quỷ âm thầm hít vào một hơi, thoáng bình ổn khí huyết, ngẩng đầu lên nhìn Lạc Mai Tiên, nói:
“Ngươi đúng là thiếu lòng kiên nhẫn... Thế nhưng lại có thừa tính bạo lực”.
Thần sắc nghiêm túc lên hẳn, hắn nói tiếp: “Về chuyện tu vi mau chóng đề thăng... Chuyện này thật ra cũng chẳng có gì khó hiểu, chỉ đơn giản là vì công pháp của ta đột phá thôi”.
“Nguyên nhân là do đâu vậy?”. Lạc Mai Tiên tỏ ra rất thiếu tin tưởng: “Thi Quỷ, lần trước ngươi bảo ngươi thanh tỉnh là nhờ ta, lần này công pháp đột phá nguyên nhân không phải cũng bắt nguồn từ ta đấy chứ?”.
Trái ngược với sự hoài nghi của nàng, bên kia Thi Quỷ lại khá chân thành gật đầu: “Ngươi nói không sai, lần này cũng vẫn là nhờ ngươi”.
Nhận thấy đối phương lại sắp làm ra hành động nào đấy, Thi Quỷ liền tiếp lời: “Khoan tức giận, hãy nghe ta nói hết”.
“Số đan dược, tài bảo chứa đựng thuộc tính âm hàn lần trước mang đến ngươi hẳn là chưa quên chứ?”.
Nghĩ ngợi vài giây, Lạc Mai Tiên hỏi lại: “Thi Quỷ, ngươi không phải muốn nói rằng nhờ vào mớ đồ vật kia mà công pháp của ngươi đã đột phá đấy chứ?”.
“Đúng là nhờ vào chúng”.
“Nhờ vào chúng... Nói vậy cũng có nghĩa là mớ đồ vật kia đã bị ngươi dùng phương pháp nào đó để luyện hóa tu luyện rồi?”.
“Thật ra thì đã dùng gần hết”.
“Thì ra là vậy”.
Ngay khi chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng thì từ người Lạc Mai Tiên, một cỗ khí tức bỗng bất ngờ bộc phát, so với lúc nãy thì mạnh hơn gấp đôi có thừa. Nhưng đấy vẫn chưa phải tất cả, cùng với uy áp phát ra thì từ tay nàng, một món đồ vật cũng đã được mang ra sử dụng.
Đó là một sợi dây vàng óng, độ dài chính xác chẳng rõ vì dưới sự điều khiển của Lạc Mai Tiên thì kích thước ban đầu của nó hiện đã biến đổi rồi.
Giờ phút này, Thi Quỷ chính là đang bị sợi dây màu vàng kia trói chặt. Nó đang treo hắn lơ lửng giữa không trung. Chẳng may thay, trói buộc lại không phải điều duy nhất mà hắn đã và sẽ tiếp tục chịu đựng. Trên sợi dây này, nó có ẩn chứa lực lượng lôi điện và chúng hiện đang liên tục công kích thân thể hắn theo cường độ tăng dần từ thấp đến cao, mỗi lúc một nhiều. Khỏi đoán cũng biết là có kẻ đã cố tình khống chế như vậy.
“A a a...!”.
“Ư ư a a...!”.
...
Mặc cho Thi Quỷ bởi đau đớn mà kêu gào giữa không trung, Lạc Mai Tiên vẫn tiếp tục phóng thích lực lượng, gia tăng cường độ linh lực chuyển hóa...
Cứ thế, nàng liên tục hành hạ hắn, tận cho tới khi... Hắn ngất đi.
Có điều, khoảng thời gian “nghỉ ngơi” bất đắc dĩ ấy còn chưa kéo dài được bao lâu thì hắn đã bị đánh thức dậy, theo một cách khá là thô lỗ và người “ra tay” thì hiển nhiên chính là Lạc Mai Tiên.
...
“Ư...”.
Ngay khi mới vừa mở mắt ra, còn chưa kịp quan sát hay là nhòm ngó cái gì thì cổ họng Thi Quỷ đã lập tức bị một bàn tay thon thả nắm chặt.
Phía đối diện, Lạc Mai Tiên vừa giữ lấy hắn vừa cất giọng băng hàn:
“Ngươi giỏi lắm... Ngươi bảo ta chuẩn bị linh đan dược thủy, thiên tài địa bảo mang thuộc tính âm hàn rồi sau đó lại dùng nó để tu luyện...”.
“Thi Quỷ... Ngươi dám đùa giỡn với ta?!”.
Theo từng tiếng phát ra từ miệng nàng, áp lực đè lên Thi Quỷ cũng càng ngày càng lớn, cổ bị siết cũng mỗi lúc một chặt hơn.
Lạc Mai Tiên, nàng thực sự là đang cực kỳ tức giận. Những ngày qua nàng vẫn nhất mực đinh ninh rằng số linh đan dược thủy cùng thiên tài địa bảo mang thuộc tính âm hàn kia là dùng để cứu sống muội muội mình, nào ngờ...
Nàng nhớ rõ lúc đó chính miệng Thi Quỷ đã bảo rằng hắn cần mớ đồ vật ấy để cứu sống muội muội nàng, là chính hắn đã nói như thế!
Nhưng sự thật mà nàng vừa nghe được là gì?
Tu luyện?
Thi Quỷ, hắn lại đem mớ đồ vật kia đi tu luyện, dùng chúng để đột phá công pháp, tăng tiến tu vi...
Đáng chết!
“Ya a a a!”.
Hét lên một tiếng, trong cơn giận dữ, Lạc Mai Tiên đem Thi Quỷ thả ra, kế đấy, khi thân thể hắn còn chưa kịp rơi xuống thì bàn tay nàng đã đưa tới, một chưởng đánh thẳng lên ngực!
“Ba!”.
...
Liên tiếp là hai tiếng cao thấp bất đồng nối nhau vang lên. Chính là âm thanh va chạm giữa cơ thể Thi Quỷ cùng vách tường và nền đá...
...
“Khục khục...”.
Dùng tay lau đi vết máu nơi miệng, Thi Quỷ ngước mắt nhìn lên.
Vừa lúc, tiếng Lạc Mai Tiên cũng truyền đến:
“Thi Quỷ, ta cho ngươi một cơ hội để giải thích rõ ràng!”.
Nghe giọng gằn của nàng, Thi Quỷ dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng thừa biết là nàng đang tức giận cỡ nào. E là đã tới mức phẫn nộ luôn rồi. Dẫu vậy, hắn vẫn chẳng biểu lộ ra dù chỉ một chút lo lắng hay là sợ hãi chi hết, trái lại, hắn rất bình tĩnh.
Tay trái chống trên nền đá trong khi tay phải thì đặt trên ngực, hắn mở miệng nói:
“Lạc Mai Tiên, ngươi thật sự rất ưa bạo lực và rất thiếu kiên nhẫn”.
Dừng một chút, hắn tiếp tục: “Lạc Mai Tiên, ngươi cảm thấy ta rất giống một kẻ đần độn sao? Sống chết của ta vốn vẫn đang nằm trong tay ngươi, ta việc gì phải đi đùa giỡn ngươi để chuốc họa vào thân. Có thể ngươi là kẻ ưa bạo lực, nhưng ta thì chắc chắn không phải người thích bị ngược đãi”.
“Nói tiếp đi”.
Theo lời Lạc Mai Tiên, đồng thời cũng là ý muốn thức thời nên có của mình, Thi Quỷ kể rõ đầu đuôi:
“Số linh đan dược thủy, thiên tài địa bảo mà ngươi mang tới, chúng đích thực là đã được ta dùng để đột phá công pháp. Thế nhưng mục đích là gì ngươi đã nghĩ qua chưa?”.
“Đúng như ngươi đã từng hoài nghi, số linh đan dược thủy cùng thiên tài địa bảo mang thuộc tính âm hàn kia, chúng dù có nhiều hơn gấp mười hay thậm chí gấp trăm lần con số mà ngươi đã đưa cho ta thì cũng vẫn chẳng có tác dụng gì với muội muội ngươi cả. Chúng sẽ không cứu được cô bé”.
“Tuy nhiên, ta thì có. Độc tố là từ công pháp tu luyện của ta mà hình thành tất cũng có thể dùng công pháp của ta để hóa giải. Còn về phần huyết dịch đã bị biến đổi kia, thật trùng hợp là công pháp của ta cũng rất có tác dụng với nó”.
“À, nếu như ngươi đang thắc mắc làm sao ta lại dám khẳng định như vậy thì câu trả lời cũng đơn giản thôi: Huyết dịch trong người muội muội ngươi kia, ta biết rõ nó là thứ gì”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...