Phù Thiên Ký

Man Đồ vừa phóng người rời khỏi Phong Thiên Đàn thì giọng hùng hồn của Thác Bất Thế lại lần nữa vang lên. Đối tượng lần này, thay vì một cá nhân thì hướng đến là toàn bộ những người đang có mặt ở Phong Thiên Đàn:

“Các vị. Theo thám báo ta vừa nhận thì Nhược Lan Đế Quốc đang chuẩn bị mở một cuộc tấn công lớn vào Đại La chúng ta với quân số ước tính khoảng hơn mười vạn. Trong vòng mười năm trở lại thì đây là lần xâm lược quy mô nhất của Nhược Lan Đế Quốc. Vì an nguy của Đại La, ta yêu cầu tất cả mọi người tạm thời tập trung về chính doanh, đợi sau khi nghị luận sẽ an bài cụ thể...”.

Đối với yêu cầu của mình, Thác Bất Thế không thấy có gì là không thỏa. Đại công chúa vừa đi thì Đại La liền sinh biến, thân là tướng quân đứng đầu quân đội, hơn nữa hiện còn là người được giao trách nhiệm xử lý chính sự của Đại La, hắn phải đảm bảo Đại La có thể bình yên qua khỏi đợt xâm phạm này của Nhược Lan Đế Quốc.

Mà muốn bảo vệ Đại La, thứ cần thiết là gì?

Chính là sức mạnh. Là những người giỏi nhất.

Tất cả những kẻ đang có mặt ở Phong Thiên Đàn này, toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh, cường giả trong cường giả. Còn ai có thể chiến đấu tốt hơn bọn họ?

Thác Bất Thế cần bọn họ chiến đấu.


Mặc dù một phần trong số bọn họ không thuộc biên chế quân đội, không nằm trong lực lượng trực thuộc phủ thành chủ, tuy nhiên, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến quyết định của Thác Bất Thế cả.

Thân là cư dân Đại La, chiến đấu vì Đại La há lại không thỏa đáng?

Nếu là lúc khác, trong một hoàn cảnh khác, Thác Bất Thế chắc chắn sẽ không đưa ra quyết định mang tính cưỡng ép như vậy. Thế nhưng trong trường hợp hiện tại, khi mà quân xâm lược của Nhược Lan Đế Quốc lại lên đến con số hơn mười vạn tinh binh, quy mô nhường ấy, Thác Bất Thế không thể không phòng bị. Phải biết là tổng số binh lính chính quy của Đại La còn chưa đến tám vạn, chênh lệch quả rất đáng kể.

Tất nhiên, yêu cầu tạm thời vẫn chỉ là yêu cầu. Như đã nói, Thác Bất Thế cũng chẳng bắt các tu sĩ Thiên hà cảnh nằm ngoài lực lượng phủ thành chủ kia phải lập tức lao vào chiến đấu ngay. Trước khi đưa ra một quyết định cụ thể thì hắn phải cùng các tướng lĩnh tiến hành nghị luận, để rồi sau đó mới an bài được.

Lại nói, trong trận chiến sắp nổ ra với Nhược Lan Đế Quốc này, Thác Bất Thế chưa chắc đã cần đến sự có mặt của bọn họ trên chiến trường. Nếu không quá cần thiết hắn cũng chẳng muốn dùng tới bọn họ làm gì.

Tập hợp các cường giả đến chính doanh, đó là quyết định mang tính phòng bị của Thác Bất Thế, không đơn giản chỉ để tùy thời bổ sung vào lực lượng chiến đấu mà còn có dụng ý khác nữa. Dẫu sao một bộ phận trong số mấy vị cường giả kia cũng là người của tứ đại gia tộc, bọn họ cần phải được kiểm soát tốt, nhất là trong hoàn cảnh “nội ưu ngoại hoạn” như hiện nay...

Và thực tế, sau một ngày cùng Nhược Lan Đế Quốc giao chiến, cái “quyết định mang tính phòng bị” kia đã buộc phải dùng đến. Nguyên do chỉ có một: Đại La Thành đã thật sự lâm nguy.

Mới đầu, khi Nhược Lan Đế Quốc đem mười vạn tinh binh sang xâm phạm thì tình hình vẫn ổn. Mặc dù quân đội Đại La còn chưa đến tám vạn nhưng dưới sự chỉ huy của lão tướng dày dạn kinh nghiệm như Thác Bất Thế cộng thêm sự kiên cố với hàng trăm các loại pháp trận, ma pháo lớn nhỏ,... Của tòa thành Đại La, chỉ trong chưa đầy một ngày ngắn ngủi, đại quân của Nhược Lan Đế Quốc đã bị đẩy lui.

Nhưng là sau đó, cũng chỉ với một ngày ngắn ngủi, tình cảnh tương tự đã một lần nữa diễn ra, tuy nhiên thay vì Nhược Lan Đế Quốc thì liên tục bị dồn ép lại là Đại La Thành.

Sự phản công từ Nhược Lan Đế Quốc thật sự rất mạnh mẽ. Từ mười vạn tinh binh, sau khi bị đẩy lui thì bọn họ đã quay trở lại với quân số còn nhiều hơn gấp đôi: Hai mươi hai vạn!

Đáng nói hơn là trong hai mươi hai vạn quân tấn công đợt thứ hai này, trừ bỏ số lượng thì chất lượng cũng đã được nâng lên một cách rõ rệt.


Trong đợt giao tranh trước, sở dĩ Đại La có thể nhanh chóng đẩy lui kẻ địch, ngoài tác dụng của đại lượng pháp trận, ma pháo, hệ thống phòng thủ kiên cố thì các cường giả Thiên hà cảnh cũng chiếm một vị trí chủ chốt. Chính những tiên phong bọn họ đã xâm nhập đội hình quân địch và giết đi hơn phân nửa tướng lĩnh của đối phương, từ đó mới đưa trận chiến đến hồi kết với một thắng lợi hoàn toàn.

Thế nhưng bây giờ, khi mà Nhược Lan Đế Quốc trở lại với hai mươi hai vạn tinh binh và hơn năm mươi cường giả Thiên hà cảnh thì chiến cục đã hoàn toàn đảo ngược.

Hơn năm mươi cường giả Thiên hà cảnh, tất cả lại còn là từ đệ lục, đệ thất trọng trở lên, đấy rõ ràng là một lực lượng rất mạnh, căn bản chẳng phải mục tiêu mà pháp trận, ma pháo của Đại La Thành có khả năng tiêu diệt. Để đối kháng, Thác Bất Thế không thể không dùng đến phương án phòng bị trước đó, không thể không điều động lực lượng của tứ đại gia tộc...

Đáng tiếc, hết thảy đều vô ích. Bất kể Thác Bất Thế có cố gắng xoay chuyển thế nào thì tình thế vẫn nghiêng về một phía. Lực lượng của Đại La không cách nào kháng cự nổi với đại quân của Nhược Lan Đế Quốc. Trước một sức mạnh hoàn toàn áp đảo, cái gì chiến lược, cái gì mưu kế, thủ đoạn, hết thảy đều là vô nghĩa.

Sau ba ngày giao tranh, Đại La Thành hôm nay thật sự đã lâm nguy rồi.

...

Giữa lúc Đại La đang rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng thì tại một nơi khác trong tòa thành, bầu không khí lại yên ả lạ thường, đối lập hoàn toàn với tiếng binh đao bên ngoài.

Chỗ này nhìn bề ngoài thì chẳng có gì lạ, đơn giản chỉ là một căn nhà bình thường như bao căn nhà khác của người dân Đại La. Thế nhưng chính bên trong căn nhà bình thường này lại đang tồn tại một điều bất thường: Thác Bất Thế – thống lĩnh hiện thời của Đại La Thành – đang có mặt ở đây.


Thời điểm Đại La lâm nguy, thân là người chỉ huy quân đội, Thác Bất Thế lẽ ra nên có mặt tại chiến trường mới đúng, cớ gì lại xuất hiện ở một nơi như thế này?

Chắc chắn có ẩn tình.

Thực tế đã chứng minh điều đó, rằng Thác Bất Thế quả thật đến đây vì một lý do quan trọng. Bên trong căn nhà có vẻ rất bình thường này có thứ, hay nói đúng hơn là có người mà hắn cần gặp.

Hắn đến là để cầu một sự trợ giúp.

Thoạt nghe hẳn sẽ cảm thấy kỳ quái. Với sự ủy thác của đại công chúa Lạc Mai Tiên, Thác Bất Thế rõ ràng đã danh chính ngôn thuận trở thành thống lĩnh tạm thời của Đại La Thành. Mà đã là thống lĩnh thì toàn bộ quyền lực đều đang nằm trong tay hắn. Quân đội, tài chính, nhân lực, vật lực, hết thảy mọi thứ trong tòa thành này đều do hắn kiểm soát. Giữa bối cảnh Đại La nguy nan sớm tối như hiện nay, với thực quyền cùng uy vọng nhiều năm trong quân đội, nếu muốn, hắn tùy thời có thể điều động bất cứ thứ gì, kể cả có là cưỡng ép như cái cách đã làm với tứ đại gia tộc đi chăng nữa. Đã vậy tại sao hắn lại phải đi cầu sự giúp đỡ từ một người nào đó thay vì ra lệnh bắt đối phương phải thi hành? Thân là thống lĩnh tạm thời, hắn hoàn toàn có quyền hạn ấy.

Rõ ràng là một chuyện kỳ quái. Khẳng định khi mọi người nhìn vào thì đều sẽ có chung cảm nhận như vậy. Tuy nhiên, đấy là cảm nhận của những kẻ chưa biết. Những người ngoài cuộc. Riêng với những người trong cuộc, đã biết thì chắc chắn họ sẽ thấy hành vi của Thác Bất Thế là rất bình thường. Đơn giản bởi nhân vật mà Thác Bất Thế đang đối diện, hắn căn bản vốn không hề bị ràng buộc bởi uy quyền của hai chữ “thống lĩnh”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui