Sau khi Lạc Mai Tiên rời đi, còn lại một mình trong phòng, Lạc Lâm liền ngã lưng ra giường, cũng không kHp7JR0 buồn đá động gì đến việc điều tức hấp thu dược lực nữa. Giải dược mà ban nãy cô bé uống vào vốn thuộc loại cao cấp, hơn nữa lại rất an toàn, chẳng cần điều tức thì độc tố của Vong Tức trong người cũng sẽ được hóa giải triệt để thôi. Cùng lắm là chậm thêm một chút...
“Ài... Ngẫm lại thì tỷ tỷ nói cũng có lý, Thác Đán dù sao cũng là bằng hữu tốt nhất của ta, lừa gạt như vậy thật không nên...”.
“Nhưng nếu ta mà kể ra chân tướng thì không ổn, rất dễ xảy ra xung đột...”.
“Ài... Thôi thì đâm lao phải theo lao, đợi sau này có cơ hội sẽ bù đắp vậy”.
...
Quyết định xong xuôi, Lạc Lâm nhanh chóng ngồi dậy, đưa chân bước xuống giường, hướng cửa phòng đi ra ngoài.
Đi được một đoạn, bước chân cô bé chợt dừng lại. Phía trước, cách cô bé vài sải tay, có ba thân ảnh đang đứng, dáng vẻ như là đã đợi sẵn từ lâu.
“Tiểu công chúa”.
“Tiểu công chúa”.
“Tiểu công chúa”.
Gần như đồng thời, ba giọng nói nhu thuận vang lên.
Tiến gần thêm một chút, Lạc Lâm lúc này mới lên tiếng đáp lại:
“Mịch Mịch, La La, Sa Sa, các ngươi đi dọn dẹp rồi thay cánh cửa phòng bị hủy kia đi”.
“Vâng”.
“Vâng”.
“Vâng”.
Tiếp tục vẫn là ba tiếng nhu thuận đồng loạt cất lên. Kế đấy, ba tì nữ không ai bảo ai, tất cả cùng hướng về căn phòng phía trước đi tới. Nhưng còn chưa được mấy bước thì phía sau, giọng Lạc Lâm đã lại truyền đến:
“Chờ một chút”.
Đợi cho ba tì nữ quay đầu lại, Lạc Lâm đưa tay ngoắc, miệng bảo:
“Mịch Mịch, ngươi qua đây”.
Được chỉ đích danh, Mịch Mịch liền nhanh chân đi tới.
“Tiểu công chúa”. – Bộ dáng khép nép, Mịch Mịch cúi đầu, hỏi – “Người còn có gì sai bảo ạ?”.
“Cho ngươi nè”.
“Dạ?”.
Tưởng mình nghe lầm, Mịch Mịch ngẩng đầu lên, đang định hỏi lại thì đã bị Lạc Lâm cướp lời.
Giơ một chiếc lọ nhỏ màu trắng ngà ra, cô bé bảo: “Ngươi cầm đi, cho ngươi đấy”.
“Tiểu công chúa, nô tì... Nô tì không dám...”.
“Không dám gì mà không dám”. – Lạc Lâm tỏ vẻ bất mãn – “Cho thì ngươi cầm đi chứ”.
Cảm nhận được thái độ của cô bé, Mịch Mịch nào còn dám từ chối nữa, vội đưa tay tiếp lấy chiếc lọ.
“Được rồi, các ngươi đi dọn dẹp đi”.
Nói đoạn, Lạc Lâm quay lưng lại, thong thả tiếp tục đoạn đường còn dang dở của mình.
...
Một lúc sau, khi mà bóng dáng cô bé đã hoàn toàn biến mất, bên trong căn phòng, lúc này các tì nữ mới bắt đầu nói chuyện. Người đầu tiên cất tiếng là Sa Sa.
Nhìn qua cô gái bên cạnh mình, nàng hỏi: “Mịch Mịch, lúc nãy tiểu công chúa cho ngươi cái gì vậy?”.
Được hỏi, Mịch Mịch liền thành thật hồi đáp: “Ta cũng không rõ. Ta còn chưa xem bên trong lọ”.
“Mịch Mịch, bây giờ ngươi mở ra xem thử đi”. – Lần này đề nghị là La La. Đối với đồ mà tiểu công chúa cho, trong lòng nàng thật sự rất muốn biết.
Tất nhiên, hiếu kỳ cũng chẳng riêng mình La La, cả Sa Sa và chính người may mắn được nhận đồ là Mịch Mịch đều là đồng dạng như thế.
Vậy là trong sự tò mò cộng thêm một chút mong đợi, Mịch Mịch thò tay vào ngực đem chiếc lọ kia lấy ra, chầm chậm mở nắp.
Hiện ra trong tầm mắt các tì nữ là một viên đan dược màu xanh đậm, xung quanh còn có linh khí nhàn nhạt tản mác.
“Đây là...”.
“Mùi hương này...”.
La La và Sa Sa càng nhìn, càng ngửi viên đan dược nọ thì sắc mặt càng trở nên khác lạ. Từ ngờ vực, sau một đỗi các nàng đã đi đến kết luận. Một kết luận mà làm cho chính các nàng phải kinh ngạc, khó tin.
“Đại Tuyền Đan... Không nghĩ lại là Đại Tuyền Đan...”.
“Mịch Mịch, ngươi thật là may mắn!”.
...
Đối với những lời cảm thán của La La và Sa Sa, Mịch Mịch cũng chỉ biết ậm ừ vô thức gật đầu. Niềm vui quá lớn và đến quá bất ngờ khiến cho tâm trí của nàng nhất thời bị trì trệ...
Đại Tuyền Đan, nếu như nàng đem nó phục dụng, rất nhanh tu vi của nàng sẽ tiến thêm một bước, thời gian tu luyện ước chừng sẽ rút ngắn được năm năm...
Năm năm, với một tì nữ, một tu sĩ cấp thấp như nàng, khoảng thời gian ấy không hề nhỏ một chút nào cả.
“Tiểu công chúa, đa tạ người”. – Dõi mắt nhìn theo hướng Lạc Lâm đã rời đi lúc nãy, Mịch Mịch thầm thốt lên.
Trước nay, trong suy nghĩ của nàng, tiểu công chúa thật sự không phải một vị chủ nhân quá tốt. Mấy năm hầu hạ, tính cách cùng thủ đoạn của tiểu công chúa, nàng ít nhiều cũng đã kiến thức qua. Nàng thực chưa từng nghĩ sẽ được ban ân huệ gì từ vị tiểu ma vương chuyên đi ức hiếp người khác này cả. Vậy mà chẳng ngờ...
Mặc dù hành động của tiểu công chúa có thể chỉ là tùy tiện, có thể chỉ là vì bù đắp cho một ít máu bị lấy đi khi nãy, nhưng dẫu như thế thì đối với bản thân Mịch Mịch, nàng vẫn thật dạ biết ơn...
Sau hôm nay, cách nhìn nhận của nàng dành cho Lạc Lâm có lẽ sẽ ít nhiều thay đổi.
...
...
Vẻ ngạc nhiên, cảm thán, hâm mộ của La La, Sa Sa hay lòng cảm kích của Mịch Mịch, hết thảy những điều đó Lạc Lâm đều chẳng hề hay biết. Mà dù có biết được thì thiết nghĩ cô bé cũng không mấy bận tâm làm gì. Giữa một vị công chúa và mấy người tì nữ, khoảng cách hai bên giống như trời với đất, căn bản là thuộc về hai thế giới khác nhau, thấu hiểu được lại có bao nhiêu?
...
Giờ phút này, sau một quãng đường thong thả bước đi, Lạc Lâm hiện đã có mặt ở Lạc Hoa Viên, bên trong căn nhà nhỏ được dựng từ gỗ Bạch Trầm Hương quen thuộc. Khác với căn phòng rộng rãi lúc nãy, nơi đây mới thật sự là “nhà” của cô bé. Chỉ có khi ở đây cô bé mới cảm thấy gần gũi và thoải mái nhất.
“Tiểu Lạc Lâm đã về nhà rồi đây”.
Đứng trước cửa, sau một thoáng điều chỉnh tâm tình, Lạc Lâm đưa tay đẩy ra, chậm rãi tiến vào bên trong.
Căn phòng vẫn như vậy, hệt như ban sáng trước lúc cô bé rời đi. Từng vật dụng, từ trước ra sau, từ trái qua phải, một li cũng chưa hề thay đổi. Thậm chí đến mép chăn bị lệch vì xếp vội ban sáng cũng y sì nguyên vẹn.
Mọi thứ nên là như thế. Trong phủ thành chủ, Lạc Hoa Viên được xem như cấm địa, ngoại trừ tỷ muội cô bé ra thì không một ai được phép tiến vào. Vườn hoa anh đào này là một thế giới riêng, cả căn nhà cũng vậy, chỉ thuộc về tỷ muội cô bé. Tại nơi này, mọi thứ, mọi việc, toàn bộ đều là do tỷ muội cô bé thực hiện. Từ nhỏ cho đến lớn, nhẹ nhàng cho đến nặng nhọc, hết thảy đều in dấu tay của hai người...
“Trước cứ đi tắm cái đã”.
Tùy tiện đem y phục cùng không gian giới chỉ, vòng trữ vật, trang sức linh tinh các thứ trên người tháo xuống, Lạc Lâm bước thẳng đến phòng vệ sinh cá nhân, bắt đầu tắm gội.
...
Qua hơn nửa giờ nằm trong bồn, kỳ cọ thì ít mà nghịch nước thì nhiều, Lạc Lâm cuối cùng cũng chịu đi ra.
Bình thường, với y phục khoác trên mình, cảm giác cô bé mang lại cho mọi người luôn là sự lung linh khả ái, mong manh mà rực rỡ; Nhưng là bây giờ, khi y phục đã hoàn toàn được cởi bỏ, với thân thể ẩm ướt, từ người cô bé lại toát lên một vẻ đẹp khác. Một nét quyến rũ thường chỉ nhìn thấy ở những nữ nhân thành thục...
“Được tắm cũng coi như một loại hạnh phúc a”.
Hít vào một hơi thật sâu, Lạc Lâm cảm thán xong thì liền phẩy tay đem vòng trữ vật lấy tới, chọn ra một bộ đồ ngủ màu xanh lá rồi nhanh chóng mặc vào, bước đến bên giường.
Hôm nay cô bé phải ngủ một mình. Và có thể mấy ngày tiếp theo vẫn sẽ là như thế. Dẫu vậy, cô bé cũng chẳng thấy có gì bất ổn. Đơn giản là bởi cô bé đã quen với điều này. Tỷ tỷ cô bé nói thế nào cũng là một vị lãnh chủ, chính sự bề bộn, đâu thể luôn bồi tiếp cô bé được. Huống hồ, cô bé cảm thấy mình đã đủ lớn rồi, không cần hằng đêm đều phải có người bồi tiếp...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...