“Hỏng rồi hỏng rồi. Thác Đán tập luyện riết mà biến thành kẻ thô lỗ luôn rồi”.
Trong lòng Lạc Lâm thật sự cảm thấy lo lắng thay cho người bằng hữu tốt nhất của mình. Nhớ ngày nào đối phương vẫn còn dịu dàng, nhu mì, nhưng là hôm nay...
“Liệu có khi nào sau này Thác Đán sẽ biến thành nam nhân luôn không nhỉ?”.
Bất giác, trong đầu cô bé chợt sinh ra ý nghĩ như vậy. Tuy xét về thân xác thì chuyện đó gần như không có khả năng, có điều, nếu là ở phương diện tâm hồn thì... Ai biết được chứ. Mặc dù chưa từng gặp nhưng thỉnh thoảng cô bé cũng có nghe phong thanh về kiểu người tương tự thế rồi.
Càng nghĩ Lạc Lâm càng thấy suy luận của mình hợp lý với những cơ sở “hùng hồn vững chắc”. Tất nhiên đấy chỉ là theo nhận định của riêng cô bé. Còn thực tế, mọi thứ còn lâu mới đạt tới mức độ ấy.
Mang theo ánh mắt ái ngại, Lạc Lâm nhìn sang người bằng hữu tốt nhất của mình, hé môi cất tiếng:
“Thác Đán à...”.
“Híc híc...”.
Mấy lời định nói còn chưa kịp ra khỏi miệng thì Lạc Lâm đã phải dừng lại. Bên kia, Thác Đán chẳng hiểu tại sao bỗng bắt đầu thút thít.
“Lạc Lâm, ngươi... Híc... Ngươi có phải là sắp chết rồi không?”.
Lời vừa lọt vào tai cũng là lúc khóe môi Lạc Lâm co giật. Tuy chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đích thực là đã co giật. Mới rồi đầu cô bé hơi bị choáng một chút.
Tự dưng bị người bằng hữu tốt nhất nói mình sắp chết, như thế nào có thể không choáng được chứ? Cô bé vẫn còn đang rất khỏe mạnh a.
...
Khoan đã!
Trong mắt lóe qua một tia khác lạ, Lạc Lâm nhanh chóng “thanh tỉnh” lại. Vừa rồi do mãi nghĩ đến vấn đề “nam nhân” của Thác Đán mà cô bé đã quên mất tình trạng của mình.
Hiện giờ, theo kế hoạch thì cô bé đúng là đang “bị trọng thương”.
“Cũng may còn chưa bị lộ. Phải tập trung mới được”.
Thầm nhủ xong, Lạc Lâm liền quay trở lại với bộ dáng bệnh tật nên có của mình. Giọng yếu ớt, cô bé nói:
“Thác Đán, thương tích của ta thật sự... Thật sự rất nặng...”.
Cánh tay đưa lên thật chậm, cô bé bảo: “Ngươi bắt mạch xem thì biết”.
Được nhắc nhở, Thác Đán chẳng chút chần chừ, vội cầm lấy cánh tay của Lạc Lâm, bắt đầu xem xét.
Một lúc sau...
“Híc híc... Híc híc...”.
Chưa xem còn đỡ, vừa xem xong, tiếng thút thít của Thác Đán càng to hơn, dồn dập hơn, thậm chí đến cả nước mắt cũng đã không kiềm được mà rơi xuống.
Trước đó cô bé xúc động là bởi nhìn thấy vết máu nhuộm đầy trên áo Lạc Lâm (mà thật ra vốn là của Mịch Mịch), còn hiện tại, sau khi đã “nắm được” tình trạng đại khái của người bằng hữu tốt nhất này thì xúc động lại khó kiềm chế hơn nữa. Nó quả thực là rất tệ.
Khỏi cần đoán cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Lạc Lâm, cô bé khẳng định là đã giở thủ đoạn.
Thực tế thì chuyện đúng là như vậy, không sai tí nào cả. Lúc nãy, trước khi Thác Đán tiến vào phòng, ngoài việc “mượn” dùng một ít máu của tì nữ Mịch Mịch thì Lạc Lâm cũng đã uống vào một lọ dược thủy. Tên của dược thủy này gọi là Vong Tức, theo phân chia của giới đan sư thì nó được xếp vào hàng ngũ độc thủy, có tác dụng làm cho kinh mạch người dùng trở nên trì trệ, bất ổn, dần khiến họ rơi vào trạng thái hôn mê. Hiển nhiên, nếu như trạng thái hôn mê này kéo dài thì người dùng chắc chắn sẽ phải vong mạng. Dẫu sao thì Vong Tức cũng là độc thủy chứ đâu phải thánh thủy...
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, tuy Vong Tức là độc dược nhưng trong mắt Lạc Lâm thì nó bất quá chỉ như nước lã mà thôi. Cô bé dù có uống vào bao nhiêu thì vẫn sẽ không chết được, cùng lắm là bị đau bụng một chút liền khỏi ngay.
Tại sao ư?
Rất đơn giản: Thuốc giải Vong Tức có đầy bên trong không gian giới chỉ của cô bé. Lại nói, những giải dược này, tất cả đều là loại tốt nhất do một vị thánh đan sư là Độc Cửu luyện ra, chẳng những hiệu quả tức thời mà còn rất an toàn nữa.
Uống Vong Tức thì sao? Tính ra thì vẫn phải sau khoảng một giờ nữa mới hôn mê được. Từ đây đến đó, bấy nhiêu thời gian là quá đủ để hoàn thành kế hoạch rồi.
...
...
Giữa lúc Lạc Lâm giả trang đáng thương để lừa gạt Thác Đán trong phòng riêng của mình thì ở tòa chính điện, tỷ tỷ cô bé lại đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc ngay bàn làm việc, tay cầm một tấm thiệp màu xanh, mắt chăm chú đọc những con chữ bên trên.
Nội dung không dài nên chỉ chốc lát thì Lạc Mai Tiên đã đọc xong. Mặc dù chưa rõ trên thiệp viết những gì nhưng căn cứ vào vẻ mặt nhẹ nhõm của nàng thì hẳn cũng chẳng phải chuyện xấu.
Sử dụng linh hỏa đem tấm thiệp nọ đốt thành tro, nàng dần lâm vào trầm tư...
...
Qua một đỗi lâu, khoảng mười lăm hai mươi phút gì đấy, từ trong suy tư, Lạc Mai Tiên bước ra khỏi ý nghĩ, tự lẩm bẩm: “Lần này có lẽ là một cơ hội tốt để Đại La chuyển mình...”.
Thở ra một hơi, nàng đem mớ sổ sách, ngọc giản trên bàn thu dọn, kế đấy thì đứng lên hướng cửa lớn bước ra bên ngoài.
Trong bộ váy dài màu tím biếc, dưới cái nắng nhạt màu của buổi chiều tà, thân ảnh nàng càng trở nên hư ảo, kiều mị...
...
...
“Thác Đán...”.
Trong căn phòng, Lạc Lâm nửa nằm nửa ngồi trên giường, dùng giọng người bệnh trấn an người bằng hữu tốt nhất của mình: “Độc Cửu nói ta đã qua cơn nguy hiểm rồi... Vậy nên sẽ không sao đâu... Ngươi nín đi”.
Đáng lý ra cô bé chẳng định nói ra mấy lời này đâu. Theo kế hoạch đã được dựng sẵn, cô bé tính là sẽ đem tình trạng của mình phóng đại lên nữa, chí ít cũng gần gần với mức độ nguy kịch, thương thế khó chữa, dược liệu khó tìm gì gì đó cơ... Nhưng cô bé nghĩ thế nào cũng không ngờ được tâm linh của Thác Đán lại mềm yếu như vậy, vừa rồi chỉ mới nghịch hành linh lực ói ra một tí máu mà đã khiến đối phương cuống đến rối tinh rối mù hô hoán um xùm rồi.
Trong ấn tượng của cô bé thì người bằng hữu này trước nay đều luôn rất mạnh mẽ, kiên cường a.
“Ài... Thật là sai lầm mà”.
Thú thực trong lòng Lạc Lâm đang cảm thấy có chút mất mát. Tuy nhiên bên cạnh, ngoài một chút mất mát ấy ra thì cô bé cũng bị làm cho cảm động. Tóm lại cảm xúc không phải quá rõ ràng lắm...
Cùng cảnh ngộ, Thác Đán hiện giờ cũng là như thế, tâm tình khá là bất ổn. Mắt còn vương lệ, cô bé nhìn Lạc Lâm, hỏi:
“Lạc Lâm... Híc... Ngươi không có lừa ta đấy chứ?”.
“Không lừa ngươi”. – Lạc Lâm khẳng định – “Ta thật sự đã qua cơn nguy kịch rồi”.
“Vậy sao vừa rồi ngươi lại hộc máu...”.
“Cái đó... Thật ra là máu thải đấy... Ói ra cơ thể sẽ tốt hơn...”.
“Thật hả?”.
“Ừ”.
“Thật sự?”.
“Ừ”.
“Ngươi không gạt ta chứ?”.
“Thác Đán, ngươi hỏi nữa ta lại hộc máu tiếp đấy... Ta đang mệt a...”.
...
Qua một đỗi, đợi cho tâm tình người bằng hữu tốt nhất của mình đã phần nào bình ổn, thôi kích động khóc lóc nhưng xúc cảm còn nhiều, Lạc Lâm lúc này mới đi vào mục đích chính của kế hoạch.
Ánh mắt trông mong, cô bé nói: “Thác Đán à... Lần trước là ta không tốt, xin lỗi ngươi... Ngươi đừng giận ta nữa được không?”.
“Lạc Lâm, ngươi đừng nói vậy, người phải xin lỗi là ta mới đúng. Hôm qua ta không nên cười ngươi, là ta đã sai...”.
Nếu như là lúc khác, Thác Đán có lẽ sẽ chẳng dễ dàng nhận phần sai về mình thế này. Trước nay cô bé vẫn luôn là người rất phân minh, đúng là đúng, sai là sai, không có chuyện đúng sai lẫn lộn. Đối với sự thể hôm qua, trong nhận định của cô bé thì rành rành Lạc Lâm mới là người quá đáng. Dựa theo tính cách có phần cố chấp của bản thân, trừ phi thực sự cho rằng mình đã làm sai, bằng không khẳng định còn lâu cô bé mới chịu nhận lỗi. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng cô bé hẹp dạ cái gì, hoàn toàn ngược lại, cô bé NigCuszq luôn sẵn lòng bỏ qua mọi chuyện, nhất là đối với Lạc Lâm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...