Phù Thiên Ký

“Độc Cửu”. – Ánh mắt cảm kích, Lạc Mai Tiên hướng Độc Cửu nói – “Đã làm phiền ngươi rồi”.

“Đại công chúa xin đừng nói vậy. Nếu không nhờ người thì Độc Cửu cũng đã không có ngày hôm nay”. – Độc Cửu lắc đầu, đáp.

Dừng một chút, hắn nói tiếp, giọng ẩn ẩn có chút quan tâm: “Tình trạng của tiểu công chúa chẳng có gì đáng ngại, đại công chúa người cũng đừng lo lắng quá. Vừa rồi ta đã cho tiểu công chúa dùng Đại Thanh Trần Đan, sau khi ngủ một giấc thì thể xác lẫn tinh thần đều sẽ ổn định lại thôi”.

“Độc Cửu, ta biết rồi”.

“Đại công chúa, nếu không còn chuyện gì nữa thì ta xin phép cáo lui”.

Nhếch môi cười nhẹ, Độc Cửu nói tiếp: “Vừa rồi vội chạy tới đây, vẫn còn một ít dược thủy chưa kịp pha chế xong”.

“Được rồi, vậy ngươi hãy trở về đi”.

“Vậy ta xin phép”.


...

Sau khi Độc Cửu rời đi, thần sắc của FqpzF94s Lạc Mai Tiên cũng dần chuyển từ ôn hòa sang vẻ trang nghiêm.

Nàng nói trong khi mắt còn không thèm nhìn nam nhân duy nhất đang có mặt trong phòng:

“Âu Quyền, ngươi không định cho ta một lời giải thích sao?”.

Được hỏi, nam nhân với gương mặt bị bỏng liền cúi đầu: “Là thuộc hạ nhất thời sơ suất, xin đại công chúa trách tội”.

“Nhất thời sơ suất?”.

Lạc Mai Tiên xoay người lại, nhìn thẳng vào đối phương trong khi ngón tay thì chỉ về phía muội muội đang nằm trên giường của mình, giọng lại lạnh thêm vai phần:

“Âu Quyền, ngươi thấy chứ? Chính vì cái ‘nhất thời sơ suất’ này của ngươi mà Lạc Lâm mới phải như vầy đấy”.


Ngưng trong giây lát, nàng tiếp tục: “Ta hỏi ngươi, nếu hôm nay cái ‘nhất thời sơ suất’ này của ngươi kéo dài thêm một chút thì Lạc Lâm sẽ biến thành gì đây? Ngươi thân là chân nhân Linh anh cảnh vậy mà lại không thể bảo vệ nổi một đứa bé trước một tên tu sĩ Linh châu cảnh, thực lực của ngươi là dùng để trang trí sao?”.

“Âu Quyền! Bảo vệ Lạc Lâm chính là nhiệm vụ của ngươi! Thời điểm nhận nhiệm vụ này ngươi đã hứa với ta thế nào?! Chính miệng ngươi đã nói sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cho nó!”.

Hít sâu một hơi, Lạc Mai Tiên hạ thấp giọng, dẫu vậy thì sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ:

“Bây giờ thì sao? Bản thân ngươi thì đang lành lặn còn Lạc Lâm lại bị người ta thương tổn... Âu Quyền, ta hỏi ngươi: Nếu hôm nay kẻ nọ muốn một chưởng lấy mạng Lạc Lâm, như vậy kết quả sẽ thế nào đây? Có phải ngươi sẽ đem về cho ta một cái xác không?”.

Trước những lời trách cứ, hoặc cũng có thể hiểu là hỏi tội này, Âu Quyền trước sau như một, chỉ biết im lặng cúi đầu. Đối với sự thể hôm nay, mọi việc xảy ra quá đỗi bất ngờ. Thật ra trước khi tiểu công chúa Lạc Lâm tiến lại gần Vương Chi thì Âu Quyền hắn đã dùng thần thức tra xét qua rồi, đối phương rõ ràng là đã bị trọng thương và đang hôn mê bất tỉnh. Ai mà ngờ được, loáng một cái kẻ kia lại bật người dậy, đáng nói là tốc độ hành động còn cực nhanh nữa. Đấy căn bản không phải là tốc độ của một tên tu sĩ Linh châu cảnh nên có...

Công bằng mà xét thì chuyện xảy ra hôm nay, lỗi lầm cũng chẳng thể đổ hết lên người Âu Quyền được. Thiết nghĩ bất kỳ một tu sĩ Linh anh với cảnh giới tương đương nào khác đều sẽ như thế thôi. Có ai lường được mà tập trung phòng bị chứ. Huống hồ đối tượng lại chỉ là một tên tu sĩ Linh châu cảnh, thua kém bản thân tới tận hai đại cảnh giới...

Nhưng dẫu có thế nào chăng nữa, dù đúng dù sai thì Âu Quyền cũng là kẻ có tội. Hắn đã không thể đảm bảo an toàn cho tiểu công chúa Lạc Lâm, đã không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao và trên hết là đã phụ sự ủy thác của đại công chúa Lạc Mai Tiên... Âu Quyền hắn biết rõ tiểu công chúa quan trọng đến nhường nào trong lòng đại công chúa. Người giao cho hắn âm thầm bảo vệ tiểu công chúa đồng nghĩa rằng người tin tưởng hắn, vậy mà... Hôm nay chính hắn đã tự mình làm phai nhạt đi lòng tin ấy.


“Sao? Ngay đến một câu mà ngươi cũng không nói được ư?”. – Đối diện, Lạc Mai Tiên thấy Âu Quyền mãi im lặng thì mày liễu nhướng lên, hỏi.

“Đại công chúa”.

Âu Quyền thoáng ngước lên nhìn mặt Lạc Mai Tiên rồi lại nhanh chóng cúi thấp đầu, trong lòng áy náy cùng tự trách: “Hôm nay thuộc hạ đã để tiểu công chúa rơi vào nguy hiểm, tất cả đều là lỗi của thuộc hạ. Đại công chúa xin hãy trách tội, dù là đại hình thuộc hạ cũng cam gánh chịu”.

Nghe hắn nói thế, trong đáy mắt Lạc Mai Tiên nhất thời khẽ đổi. Hai chữ “đại hình” kia cũng chẳng phải tùy tiện có thể nói ra đâu.

Tuy vậy, thái độ của nàng vẫn không dịu đi tí nào: “Đại hình? Được. Nếu như ngươi đã tự mình thỉnh cầu thì ta sẽ ban cho ngươi”.

Từ chiếc không gian giới chỉ đeo trên tay, Lạc Mai Tiên lấy ra một thanh câu tử sắc, thả xuống trước mặt Âu Quyền.

Giọng hững hờ, nàng bảo: “Âu Quyền, dùng nó tự cắt xuống một cánh tay đi”.

Mặc dù tiếng của Lạc Mai Tiên không lớn nhưng lọt vào tai Âu Quyền thì lại như một trận cuồng phong vừa thổi tới. Thứ mà nàng mới thả xuống trước mặt hắn, cái thanh câu tử sắc kia, hắn cũng chẳng xa lạ gì. “Ly Biệt Đoạn Tình Câu”, đấy chính là tên của nó – thứ vũ khí hiếm khi được đại công chúa mang ra dùng.

Từ khi đi theo đại công chúa đến nay, tính ra Âu Quyền hắn cũng chỉ mới được nhìn thấy Ly Biệt Đoạn Tình Câu tám lần mà thôi. Và trong cả tám lần Ly Biệt Đoạn Tình Câu xuất hiện đó, nó chỉ được sử dụng với một mục đích duy nhất: Trừng phạt. Đương nhiên đấy không phải là một hình phạt thông thường, ý nghĩa của nó đặc biệt hơn cái vẻ bên ngoài nhiều.


“Đại công chúa...”.

Coi như chưa nhìn thấy vẻ khẩn cầu trong ánh mắt Âu Quyền, Lạc Mai Tiên tỏ ra không kiên nhẫn: “Âu Quyền, chẳng phải vừa rồi ngươi thỉnh cầu một đại hình sao? Mau ra tay đi”.

Vốn còn muốn nói thêm, Âu Quyền rốt cuộc cũng chỉ đành đem lời sắp ra khỏi miệng nuốt trở vào lại. Thái độ của đại công chúa đã quá rõ. Hắn không nghĩ người sẽ vì mấy lời cầu xin của mình mà thay đổi ý định.

Chần chừ trong giây lát, Âu Quyền hít sâu một hơi, từ từ cúi xuống nhặt thanh câu tử sắc dưới chân mình lên. Bộ dáng của hắn lúc này... Thực sự là khiến người ái ngại.

Nét mặt ẩn ẩn ưu thương, hắn nhìn thanh câu tử sắc trong tay, lòng mơ hồ sinh ra chút e sợ.

Ly Biệt Đoạn Tình Câu là một kiện thánh khí rất đặc biệt, một khi da thịt bị nó cắt xuống thì trừ phi có những loại dược phẩm thánh cấp như Thiên Sinh Thủy, Mệnh Tục Hoàn trong truyền thuyết, bằng không sẽ chẳng bao giờ khôi phục lại như cũ được. Nhưng là, những thứ đã dùng hai chữ “truyền thuyết” để gọi thì há lại dễ dàng có được. Phải biết dù là một thánh đan sư như Độc Cửu cũng không có đủ khả năng để luyện chế. Như vậy, một khi Âu Quyền dùng Ly Biệt Đoạn Tình Câu cắt xuống cánh tay thì cũng đồng nghĩa rằng từ nay về sau hắn sẽ trở thành một người khuyết tật. Hơn nữa có thể còn là vĩnh viễn.

Hiện tại, với gương mặt bị bỏng toàn phần, tướng mạo Âu Quyền hắn vốn đã rất khó coi rồi, nếu như lại mất thêm một cánh tay mà nói, bộ dạng sẽ còn khó coi đến mức nào nữa?

Thú thật thì Âu Quyền rất không mong đợi được nhìn thấy dáng vẻ khi ấy của mình. Tuy nhiên, đấy chỉ là một phần nguyên nhân, trọng yếu khiến hắn nảy sinh e sợ nằm ở một phương diện khác. Trước nay, hễ phàm là người bị Ly Biệt Đoạn Tình Câu cắt vào, bất kể thương tích nặng nhẹ ra sao thì từ đó về sau, kẻ ấy sẽ chẳng bao giờ còn được đại công chúa tin dùng nữa. Nói cách khác là kẻ ấy đã bị loại ra khỏi hàng ngũ “thuộc hạ” của đại công chúa. Người sẽ chỉ đối xử với họ như đối xử với ngàn vạn binh sĩ khác mà thôi. Tám kẻ từng nhận lấy thương tích từ Ly Biệt Đoạn Tình Câu chính là minh chứng tốt nhất. Mặc dù phân nửa trong số bọn họ hiện vẫn là tướng lĩnh của Đại La nhưng đã không còn tư cách đứng trước mặt đại công chúa nữa, nói gì chuyện trò, một cái nhìn trực diện bọn họ cũng đã không còn được phép. Đối với đại công chúa, bọn họ bất quá chỉ là những kẻ xa lạ...

Bao nhiêu năm qua, dẫu chưa có một lời nói chính thức nào nhưng tất cả “thuộc hạ” đều ngầm hiểu một điều: Nhận lấy thương tích từ Ly Biệt Đoạn Tình Câu cũng đồng nghĩa sẽ bị gạt bỏ khỏi con đường của đại công chúa, trở thành những con tốt tùy thời đều có thể mang ra làm vật hy sinh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui