Và... Cũng chẳng quá lâu, Vương Tuyết Nghi cho hắn câu trả lời.
“Là thật”.
...
“Vương Chi...”. – Như cảm nhận được cơn đau vừa mới trỗi lên trong lòng Vương Chi, Lăng Tố đặt bàn tay mình lên cánh tay hắn, khẽ gọi.
Nàng muốn chia sẻ cùng hắn, muốn làm gì đó để nỗi đau ấy vơi đi, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Nàng đâu ngờ là năm đó, ngoài nàng thì cả Vương Tuyết Nghi cũng mang cốt nhục của Vương Chi...
Thú thật, thời điểm phát hiện mình mang thai Tâm Lan, Lăng Tố cũng đã từng rất hoang mang.
Không giống Lăng Mị luôn canh cánh trong lòng việc tìm hiểu thân thế của hai người, tra rõ cái chết của sư phụ, nàng chẳng nghĩ nhiều đến nó lắm. Ý nguyện của nàng chỉ đơn giản là muốn cả đời tiềm tu, sống những tháng ngày bình lặng, không tranh với đời, không màn tình duyên...
Nhưng, chuyện phát sinh ở tòa động phủ kia, nó đã kéo nàng ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình, khiến cho tâm nàng chẳng cách nào bình yên được nữa. Để rồi đến khi nhận ra rằng trong bụng đã mang cốt nhục của Vương Chi thì cõi lòng nàng lại càng trở rối bời.
Lúc ấy nàng rất lo lắng, và cả sợ hãi nữa. Nàng không biết mình phải làm gì, phải đối diện với tỷ tỷ thế nào. Trong một phút nông cạn, thậm chí nàng đã nghĩ đến chuyện sẽ bỏ đi đứa trẻ còn chưa kịp thành hình kia.
Tất nhiên là cuối cùng nàng đã không làm như vậy. Nàng không nỡ...
Giữ lại cốt nhục của Vương Chi, tìm kiếm rồi đợi chờ hắn, đó là lựa chọn của Lăng Tố nàng.
Tiếc rằng... Đó lại chẳng phải của một kẻ khác.
Vương Tuyết Nghi, nàng chọn điều ngược lại: Giết đi cốt nhục của Vương Chi, giết đi... Con của mình.
Điều nàng chọn là đúng hay sai? Việc nàng làm đến cùng là phải hay vẫn là không phải?
Thật tình thì Lăng Tố cũng chẳng biết nữa. Nàng cảm thấy mình không có tư cách để bình phẩm hay phán xét đối phương. Bởi vì ngay chính bản thân nàng cũng đã từng có ý nghĩ giết đi đứa con trong bụng kia mà.
...
“Trung Liên”.
Sau khi cơn đau đã lắng xuống, Vương Chi đặt tay mình lên bàn tay mềm mại của Lăng Tố, vỗ nhẹ hai cái.
Hiểu ý, Lăng Tố thoáng ngước lên nhìn hắn rồi tự thu tay về. Nàng nghĩ lúc này mình nên để hắn cùng Vương Tuyết Nghi nói chuyện.
...
Từng bước chầm chậm, Vương Chi tiến đến trước mặt Vương Tuyết Nghi, nhìn thẳng vào mắt nàng, mở miệng:
“Là thật?”.
Cũng là hai chữ đó, giống hệt Vương Tuyết Nghi. Chỉ là mục đích thì lại hoàn toàn khác biệt. Nếu lúc nãy Vương Tuyết Nghi dùng để trả lời thì bây giờ Vương Chi lại dùng để hỏi. Phải, hắn muốn xác nhận một lần nữa.
“Là thật”. – Và đáp lại vẫn là hai chữ đó, vẫn câu nói đó.
“Ngươi có từng hối hận qua?”. – Phía đối diện, sau vài giây ngắn ngủi, Vương Chi lần nữa lên tiếng.
Lần này, Vương Tuyết Nghi không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Quan trọng sao?”.
“Ta muốn biết”.
“Được. Vậy ta sẽ cho ngươi biết”.
Hết sức rành mạch, Vương Tuyết Nghi nói: “Ta... Không hối hận. Một chút cũng không”.
Khẽ chuyển người, nàng nhấc chân lên, chậm rãi bước đi trên Phong Vũ Kỳ Bàn.
“Tại sao ta phải hối hận chứ?”.
“Vương Chi à Vương Chi, ngươi không biết ta hận ngươi đến cỡ nào đâu. Hai mươi lăm năm trước, thời điểm ngươi phá hủy cuộc đời ta. Khi đó ta được bao nhiêu tuổi? Thậm chí còn chưa đầy mười sáu...”.
“Ngươi có biết chuyện phát sinh năm đó đối với ta là kinh khủng tới mức nào không? Rất kinh tởm. Nó thật sự rất kinh tởm”.
“Ta ghê tởm ngươi, chán ghét ngươi, căm hận ngươi hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Cốt nhục của ngươi, ta nên giữ nó sao? Nên sinh hạ và nuôi dưỡng nó sao?!”.
“Ha ha ha! Vương Chi, ngươi nằm mơ!”.
“Ngươi có biết tại sao đêm đó ta lại giả dạng thành Lăng Tố không? Đó là bởi vì ta muốn ngươi phải chết trong tận cùng đau khổ!”.
“Nghĩ mà xem, nữ nhân mà ngươi ái mộ lại biến thành kẻ hủy hoại ngươi... Ha ha ha... Đây là một chuyện thương tâm cỡ nào, đau đớn cỡ nào...”.
“Vương Chi à, ngươi có từng hỏi tại sao lúc đó ta không dùng một chưởng giết ngươi mà lại chỉ hủy đan điền và đoạn gân cốt ngươi không?”.
Vương Tuyết Nghi tự hỏi rồi cũng tự mình giải đáp: “Đơn giản lắm. Bởi vì ta muốn được nhìn thấy. Ta muốn nhìn thấy ngươi dùng cái bộ dạng thân tàn ma dại đó mà sống. Mà không. Thật ra thì ta muốn nhìn thấy ngươi chết dần chết mòn trong đau đớn, trong cô độc...”.
“Tại tiểu trấn vô danh kia, mỗi ngày ta đều đến đó để xem ngươi. Những chiếc bánh nguội lạnh, những thức ăn thừa mà ngươi ăn trong nước mắt ấy, toàn bộ ta đều nhìn thấy”.
“Vương Chi, ngươi nghĩ lúc đó ngươi đã chết trong cô độc ư? Không, ngươi lầm rồi. Ta đã ở đấy để âm thầm đưa tiễn ngươi”.
“Đúng vậy. Chính mắt ta đã nhìn thấy ngươi chết. Thế nhưng tại sao... Tại sao ngươi vẫn còn sống đến tận bây giờ?!”.
“Vương Chi, đến cùng thì ngươi là người hay vẫn là ma? Một oan hồn về tìm ta để đòi nợ?”.
...
...
Vương Chi thật lâu không nói gì. Hắn đứng đấy, dáng vẻ thất thần, mắt nhìn xa xăm.
Chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.
... Cho tới khi...
“Vương Tuyết Nghi”. – Giọng buồn vui vô định, hắn nói – “Hãy tự mình phế bỏ tu vi đi”.
Nghe xong, thần sắc Vương Tuyết Nghi liền biến đổi, ánh mắt cũng lóe lên một tia khác lạ.
Có điều rất nhanh nó đã trở lại bình thường.
Nàng cười nhạt, hỏi: “Thế nào? Ngươi định biến ta trở thành một phế nhân giống ngươi năm đó sao?”.
Vương Tuyết Nghi cho là như vậy. Thật ra thì mới đầu, sau khi nghe câu nói của Vương Chi, nàng đã nghĩ hắn có ý giữ lại mạng sống cho mình. Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi.
Tha mạng cho nàng? Sau tất cả những gì nàng đã gây ra cho hắn ư?
Đúng là một ý nghĩ hoang đường. Giết nàng, đày đọa nàng mới là việc hắn nên làm. Và đấy cũng là điều mà nàng tin.
Tuy nhiên, nàng đã sai.
“Vương Tuyết Nghi”. – Vương Chi lần nữa lên tiếng – “Sau khi tự mình phế bỏ tu vi thì chuyện giữa chúng ta xem như chấm dứt. Từ đây về sau, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, giữa chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa”.
Lần này thì Vương Tuyết Nghi đã thực sự bị làm cho ngạc nhiên. Nàng ngỡ là mình nghe lầm.
“Vương Chi, ngươi nói sẽ không giết ta?”.
“Ta không cần mạng của ngươi”. – Vương Chi chẳng chút do dự, đáp.
Những lời hắn nói đều là thật lòng. Hắn không cần mạng của Vương Tuyết Nghi. Để làm gì chứ? Nó có thể thay đổi được quá khứ sao? Có thể bù đắp được hai mươi mấy năm khổ đau mà hắn nếm trải sao?
Huống hồ sai lầm cũng đâu phải chỉ mỗi mình Vương Tuyết Nghi.
Đúng như lời nàng nói, năm đó trong lòng Vương Chi hắn vốn không hề có Vương Tuyết Nghi nàng. Người hắn yêu là Lăng Tố, tình cảm của hắn là dành cho Lăng Tố.
Còn Vương Tuyết Nghi?
Hai mươi mấy năm qua hắn đã nghĩ đến nàng bao nhiêu lần? Đã bù đắp cho nàng bao nhiêu thứ?
Nếu không phải bởi Na Trát phát hiện ra nàng đang nắm giữ Bách Biến Thiên Ma Công thì liệu tới khi nào hắn mới vì nàng mà làm điều gì đó?
Vương Chi hắn đã trốn tránh nàng.
Tuy nói hôm nay biết rõ chân tướng, rằng Vương Tuyết Nghi là người đã hủy hoại hắn, rằng hắn không nợ nàng, thế nhưng...
Trong thời gian hắn lầm tưởng, hắn cũng có mấy khi thật tâm nghĩ sẽ làm gì cho nàng đâu...
Con của hắn và nàng đã không còn. Hôm nay hắn không muốn đến cả nàng cũng chết đi, hơn nữa lại là dưới tay mình, trước mặt mình. Dù muốn dù không thì hắn và nàng cũng từng kết thành duyên nợ, tình đã cạn chút nghĩa hãy còn vương...
Tâm ý của Vương Chi là vậy. Hắn muốn lưu cho Vương Tuyết Nghi một con đường sống.
Không may thay, điều đó lại đi ngược lại với dự định của một người: Na Trát.
Đã không biết thì thôi, bằng hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe được đầu đuôi chân tướng, nàng há có thể bỏ qua cho Vương Tuyết Nghi.
Hủy đan điền, đoạn gân cốt rồi âm thầm đứng bên cạnh xem Vương Chi lê lết sống cuộc đời tàn phế cho đến khi chết đi...
Mặc dù hôm nay roOa7E hắn vẫn còn sống, nhưng dẫu thế thì quá khứ hãy còn nguyên đấy, chuyện thuở trước tháng năm còn lưu giữ, một chút tu vi là đủ để khỏa lấp sao?
P/s: Hôm nay ta vừa ký một hợp đồng dạy kèm tại nhà. Vì vậy nên từ ngày mai ta sẽ không dồn hơn phân nửa thời gian nhàn rỗi để viết truyện như trước nay nữa. Bởi vì... Thu nhập từ việc dạy kèm cao hơn là ngồi viết lách, cũng đỡ suy nghĩ và phiền não hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...